Chí Tôn Chi Lộ

Chương 17


Mấy chữ Nhật cấp thượng vừa nói ra, trong phòng đấu giá, đột nhiên yên tĩnh.
So với tất cả những thứ vừa rồi, cao cấp hơn hẳn.

Khải giáp, đan dược có thể một thời điểm nào đó sẽ không còn, chứ vũ kĩ lại có thể dùng cả đời, thậm chí có thể truyền thừa cho con cháu sau này.

Từ mấy góc độ này mà nói, Nhật cấp thượng phẩm vũ kĩ so với đan dược khải giáp, càng làm cho người khác điên cuồng.
Sau chốc lát rung động, trong hội trường có vài người đã phục hồi tinh thần lại, từng đôi nóng bỏng ánh mắt, nhìn chằm chằm quyển trục màu xanh trên đài.
- Kiếm kỹ Nhật cấp thượng phẩm, nhưng là tàn khuyết, có điều có đủ hai phần ba quyết pháp.

Đây là là do một gã cao thủ Huyền Nguyên hậu kì lúc ra ngoài lịch lãm, chém giết một tán tu mới thu được.

Loại kiếm kỹ này theo như ghi chép lại là dùng phương thức công kích của U Minh thú biến hóa mà tạo thành thành, kiếm thế sắc bén âm trầm, nhất kích tất sát, có rất phù hợp trong ám sát đối phương.
Vạn chưởng quỹ giải thích sơ bộ xong nói:
- Giá khởi điểm hai nghìn nguyên kim, mỗi lần trả giá không được ít hơn năm trăm nguyên kim.
Cái giá trên trời này vừa nói ra, trong phòng đấu giá nhất thời yên tĩnh lại, hiển nhiên, rất nhiều người căn bản không có thực lực để nuốt trôi thứ này.
Hoàng Phủ Thiên khẽ thở nhẹ một hơi, Nhật cấp thượng phẩm? Khó trách… Loại võ cấp bậc này, chỉ có thể ngộ, không thể cầu.

Đến trong chợ đen, vũ kĩ Nhật cấp còn chỉ toàn thứ tàn phẩm không hoàn thiện, Hoàng Phủ Thiên may mắn với ngộ ra được Hổ Nha Thập Tự Trảm của lão trung niên kia, là hoàn thiện.
Vạn chưởng quỹ sâu kín liếc lên tầng cao nhất của phách mại, lần này chỉ có đám người này mới có thể mua được loại đồ vật này mà thôi.
- Hai nghìn năm trăm nguyên kim.
Trên phòng khách quý một giọng nói khàn khàn vang lên.

Ngay lập tức gian đối diện cũng ra giá theo sau:
- Ba nghìn nguyên kim.
Trong hội trường, cũng không có ai ra giá thêm, dù sao, mỗi lần tăng thêm năm trăm nguyên kim, đủ để nhiều người chỉ có thể đứng nhìn.
- Ba nghìn tám trăm nguyên kim!
- Bốn nghìn năm trăm nguyên kim.
Mắt nhìn phóng khách quý đối diện không ngừng tăng giá, phòng phát ra giọng khàn khàn không chút do dự vỗ ngựa tăng theo, giả ra một bộ dáng tình thế bắt buộc.
Trên đài cao, nhìn hai người đã tranh đoạt đến nóng cháy, Vạn chưởng quỹ trong lòng có khi nở hoa cũng nên.
- Sáu nghìn nguyên kim!
Phòng khách quý đối diện kia lập tức tăng lên một nghìn năm trăm nguyên kim, giọng nghiến răng nghiến lợi với nhau.

Sáu nghìn nguyên kim kể cả một gia tộc lớn ở Vân La thành này cũng tốn mất hai năm của họ.
Phòng khách quý có giọng khàn đặn liền không ra giá nữa.

Còn nói:
- Ngươi thắng.
Khuôn mặt có chút ngạc nhiên, sau một lúc, phòng bên kia sắc mặt âm trầm, thanh tỉnh lại hắn mới rõ, mình bị lừa rồi …
- Ngươi được lắm! Nhớ kỹ cho ta!
Oán hận trừng mắt nhìn phòng khách quý đối diện, tức giận lại càng thêm tức giận, nhưng dù sao hắn cũng không phải một du côn trên đường, âm trầm nghiêm mặt, tận lực áp chế tức giận:

- Vạn chưởng quỹ, phải chăng nên kết thúc?
Vạn chưởng quỹ bình thản cười cười, trong mắt có một mạt cười nhạo cùng hài hước, chiếc búa nhỏ trong ngọc thủ, gõ xuống.
- Hoang Nguyên Bát Phương Thần Lang Kiếm quyết do Hồng gia chủ đấu giá thành công.
Trên phòng khách quý bốn người tám nhắn nhìn nhau, rồi đồng loại nhìn sang phòng bên cạnh, không nén được cười lớn.

Phàm là người thông minh đều hiểu, Hồng gia chủ vừa nhắc tới đại khái chắc liên quan tới Hồng Vũ, người đó bị người giọng khàn hố như vậy.

Hai cha con hôm nay giống hệt nhau, đều bị người ta hố.
Sau khi xong phách mại Vạn Kim các trả rất nhanh, bốn người đều tại trường, vừa bán xong, khấu trừ xong phí dụng cần thiết là nguyên kim được đưa vào gian quý khách của hai người.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trên đấu giá chỉ bán có Nhị Miêu Vĩ con và khối giáp của Hắc Thiếc Ngạc, nhưng phía cao tầng có người âm thầm mua lại con Nhị Miêu Vĩ lớn hơn, giá chi khoảng ba nghìn nguyên kim.
Bên Vạn Kim các khấu chừ mười phần trăm phí giao dịch, năm phần trăm phí tiếp thị cùng một nghìn nguyên kim.

Còn năm nghìn tám trăm nguyên kim.

Vì số tiền quá lớn nên Vạn Kim các cung cấp cho bốn người bọn họ bốn cái thẻ màu đen, bản nó giống như thẻ ngân hàng kiếp trước của Hoàng Phủ Thiên.

Có thể trực tiếp đổi tiền tại bất kì địa phương nào của Vạn Kim các, thậm chí có thể thanh toán với giá khuyến mại khi mua đồ ở Vạn Kim các.
- Đám người này đúng là keo kiệt.
Hoa phục thiếu niên của Vạn Kim các bưng bốn tấm nạp phiến lên mà Hoàng Phủ Thiên không có phản ứng gì thì lúc đi còn bĩu môi.
Tuyệt đại đa số khách nhân bán được giá đều thưởng cho đôi chút, gặp khách rộng tay có khi thưởng hết năm mươi nguyên kim cũng chưa biết chừng, còn Hoàng Phủ Thiên một nguyên cũng không.
Bất quá hỏa kẻ này biết rằng cách đây chưa lâu trên mình hawsn lúc nào cũng chỉ có tối đa vài nguyên tệ, mỗi ngày chỉ dám dùng một ít ăn bánh bao sống qua ngày thì sẽ hiểu vì sao keo như thế.
- Trong tấm nạp phiến này có chứa một nghìn tám nguyên kim tệ, Hoàng huynh đệ hãy nển mặt nhận lấy.

Còn chúng ta chỉ cần một nghìn nguyên kim này đã đủ rồi.
Tần Quân cứng rắn như vậy, Hoàng Phủ Thiên cũng không từ chối, nghìn tám nguyên kim, thêm số tiền cũ là hơn hai nghìn nguyên kim, tay không phải dạng giàu có phú quý gì nhưng đủ sống một thời gian.
- Giờ chúng ta có tiền, chi bằng đi mua chút trang bị tốt, thế nào.

Có tấm nạp phiến mua ở Vạn Kim các sẽ được chiết khấu mười phần trăm.
Nghe Tần Quân nói thế Vân Uyên với Lý Kiếm cũng gật đầu.

Vân Uyên lấy được Băng Sương kiếm không tốn tiền, nàng muốn mua một bộ giáp chất lượng một tí.

Lý Kiếm người giống như tên, cũng dùng kiếm nhưng là dùng các loại kiếm như đoản đao.

Có Tần Quân là thiên là chủy, lực lượng cương mãnh,
Bốn người tới Vạn Kim các mua đồ, Vạn chưởng quỹ đương nhiên hoan nghênh, dẫn bọ họ tới một chi nhánh bán mỗi binh khí.

Chỗ này gọi Vạn Binh các.

Trong nàu binh khí, trưng bày rất nhiều loại binh khí lập lòe ra ánh sáng chói mắt.

Kiếm, đao, thương, phủ, kích...!Trong đó, đao và kiếm có số lượng nhiều nhất.
Lúc này, một người nam tử trung niên chậm rãi đi từ trong cửa hàng ra, lại gần phía đám người Hoàng Phủ Thiên đi cùng Vạn chưởng quỹ mỉm cười nói:
- Lão Vạn, lại giúp chúng tôi buôn bán hả?
- Không có gì, mấy vị ở đây đều là khách quý, nên giới thiệu ở đây mà thôi.

Chiếu cố họ cho tốt nhé.
Vạn chưởng quỹ dặn dò người này mấy câu rồi rời đi.

Người nam tử trung niên này nhìn bốn người nói:
- Mấy người cần muốn mua loại vũ khí gì?
- Có thanh đoản kiếm nào chất lượng tốt một chút, ít nhất so với thanh này phải tốt hơn.
Lý Kiếm lấy ra đoản kiếm của mình, chính là thanh kiếm bị Nhị Miêu Vĩ một vuốt cắt qua, trên kiếm bị mẻ mất một chỗ, có chút tiếc.
Nam tử trung niên cầm đoảng kiếm nhìn qua sau đó giới thiệu:
- Đến, qua bên này xem, chỗ này đều là kiếm tốt, thổi đứt tóc, sắc bén vô cùng! Trong thân của chúng có gia cố thêm một số loại vẫn thiết tương đối tốt khi rèn, không bằng Hoàng nguyên khí bán thành phẩm, nhưng tốt hơn loại phàm khí bình thường nhiều lắm.
Lý Kiếm theo nam tử trung niên giới thiệu đi tới dãy bán binh khí, bắt đầu suy tính mua gì.
Tiếp tới là Vân Uyên, vân uyên muốn mua bộ nhuyễn giáp có lực phòng ngự tốt một chút, thân giáp nên nhẹ tiện cho việc cơ động khi di chuyển.

Nam tử trung niên cũng có liền dẫn nàng ta tới một chỗ bán nhuyễn giáp riêng để nàng ta xem xét.
- Lão bản, ta muốn chọn một thanh trọng chùy, càng nặng càng tốt!
Đến Tần Quân thì hào khí nói, thanh trọng chùy trước của hắn tuy dùng tốt, bên trong được gia cố thêm mấy loại phàm thiếc, có thể so với Bảo khí bán thành phẩm, mỗi tội tính cơ động kém, có lẽ chỉ Tần Quân mới dùng được.

Đáng tiếc nó đã bị hỏng khi đánh với lão Thích, trọng chùy xuất hiện một vết nứt, nếu sử dụng tiếp có lẽ sẽ bị vỡ vụn.
- Ngươi muốn trọng chuy, ở chỗ ta thực ra có mấy thanh, thế nhưng cửa hàng khác, chắc gì đã có, ngươi đi theo ta!
Nam tử trung niên nhìn vóc dáng của Tần Quân gật đầu nói, rồi nhìn Hoàng Phủ Thiên nói:
- Cậu thì sao?
- Tùy tiện thôi.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hoàng Phủ Thiên vốn đã có Thiểm Lôi kiếm Bảo khí không cần thiết mua thêm.

Hắn đến đây chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.
Nam tử trung niên không nói gì nữa đi sâu vào trong nữa, Hoàng Phủ Thiên cùng Tần Quân đi vào trong.

Vừa vào trong toàn thân tóc gáy Hoàng Phủ Thiên và Tần Quân đều dựng thẳng lên, binh khí sâu ở trong cửa hàng, đều chứa một loại ý lạnh, xâm nhập vào trong trái tim.
Có thể khiến binh khí tạo thành cảm giác này chỉ có thể là loại đồ vật đạt Hoàng khí bán thành phẩm mà thôi.


Trong đó có nguyên khí của luyện khí sư thôi động vào bên chứa ý chí của người chế ra nó.

Là cảm giác Hoàng Phủ Thiên cảm nhận khí kiểm tra Thiểm Lôi kiếm.
Trước mặt Tần Quân, nam tử trung niên đặt ra năm thanh trọng chùy.
Từ trái tới phải, độ lớn năm thanh trọng chuy cũng không giống nhau.
Chuôi nhỏ nhất bên trái, cán chuy dài nửa thước, đầu chuy như một quả dưa hấu, chuôi tận cùng bên phải, cán chuy dài hai thước, đầu chuy lớn vô cùng, liếc mắt nhìn lại, cảm giác đủ đáng sợ.
- Trong cửa hàng của ta, đầy đủ các chủng loại binh khí, mặc dù trọng chuy ít được lưu hành, chỗ này cũng có năm chuy,có thể nói nhiều nhất trong quảng trường binh khí này! Dù ngươi dáng người cao to nhưng muốn mua một thanh trọng chuy? Ta rất nghi ngờ ngươi có thể nâng nổi không!
Nam tử trung niên mặt không biểu cảm nói với Tần Quân.
- Ba trăm cân?
Tần Quân cầm lên cán chuy, trực tiếp nâng lên, chỉ cẩm thấy nhẹ nhàng không một tia sức nặng, giống như cầm một cây rơm rạ trong tay!
- Di? Quả nhiên khí lực không tồi!
Nam tử trung niên kêu một tiếng tốt:
- Thử vũ động trong chuy xem?
- Chuyện này không cần!
Tần Quân nắm chuôi trọng chuy, căn bản không có trọng lượng, xúc cảm không tốt, cho nên hắn lười múa thử, trực tiếp buông xuống, cầm lên thanh trọng chuy thứ hai.
- Nặng năm trăm cân!
Nam tử trung niên vội vàng nói.
Tần Quân dễ dàng nhấc chuôi trọng chuy này lên, cổ tay tùy ý lắc lư vài cái, vẫn không cảm giác thấy chút trọng lượng nào trong trọng chuy.

Thật sự quá nhẹ!
Buông chuôi trọng chuy thứ hai, Tần Quân lại cầm lên chuôi thứ ba.
- Chín trăm cân!
Trong âm thanh của nam tử trung niên, đã có chút không thể tưởng tượng nổi.

Thầm nghĩ, , ta xem ngươi làm sao có thể dễ dàng cầm lên một thanh trọng chuy nặng 900 cân! Dù có là Hoàng Nguyên trung phẩm cũng miễn cưỡng mà thôi.

Bất quá, nam tử trung niên lại đoán sai rồi.
Tần Quân mặt không đỏ, tim không đập nhanh, đã nhấc được chuôi trọng chuy này lên, còn vung vẩy vài cái, khóe miệng, xẹt qua một tia biểu tình tương đối thất vọng.

Tuy rằng nói, chuôi trọng chuy này có thể làm cho hắn có cảm giác một tia trọng lượng, nhưng như trước vẫn cảm thấy quá nhẹ.
- Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi rồi! Xem ra, ngươi thiên phú dị bẩm, có chút thần lực!
Nam tử trung niên nuốt một ngụm nước bọt, trọng chùy thứ tư, ngươi cũng đừng cầm lên, trực tiếp cầm chuy thứ năm đi, ta nói cho ngươi biết, chuôi trọng chuy thứ năm này, được xưng là binh khí nặng nhất! Là do một vị Hoàng Nguyên hậu kì đi lịch lãm hải ngoại, tình cờ nhặt được một khối trọng thiết dưới đáy biển, sau đó giao cho ta.

Khối trọng thiết này, không thích hợp để rèn đao kiếm và binh khí khác, ta chỉ đành tạo ra một nó, nó….
- Cái cuối Tần huynh không phải thử nữa, nặng chỉ hơn nghìn cân.

Trọng chuy trong tay có chút phân lượng, bất quá, vẫn chưa đủ để so với trọng chùy cũ của huynh.
Khi nam tử trung niên đang nói thì bị Hoàng Phủ Thiên cắt ngang, không biết từ bao giờ hắn cầm trọng trùy thứ năm .
Tròng mắt nam tử trung niên trừng to như trứng trâu, sắp rơi cả ra ngoài.

Không ngờ cái tên giống tên thư sinh này có thể cầm được trọng chùy nặng một nghìn hai trăm cân như vậy.

Không phải lão nằm mộng chứ:
- Thiếu niên...!Ngươi...!Ngươi thử vũ động chuôi trọng chuy này...!Ta ngược lại muốn nhìn...
Không đợi nam tử trung niên nói hết lời, Hoàng Phủ Thiên đi tới một chỗ không gian tương đối rộng, một tay cầm búa tạ nặng một nghìn hai trăm cân cân, tùy ý múa may.
— QUẢNG CÁO —

Event
Nam tử trung niên hoàn toàn cảm thấy choáng váng rồi.

Hôm nay lại gặp hai tên quái thai.

Lão thực lực Hoàng Nguyên trung kì đỉnh phong, sử dụng nguyên khí gia cố có thể đạt tới hơn nghìn cân.

Nhưng với món đồ này chỉ miễn cưỡng nâng lên, chứ không thể làm giống Hoàng Phủ Thiên.
Tần Quân cũng thử.

Trọng chuy này, tuy rằng nặng hơn rất nhiều so với mấy chuỳ trước, lúc quay múa, cảm giác trên cánh tay cũng có chút lực, chỉ bất quá, hơi nhẹ một chút, khiến cho có một loại cảm giác phù phiếm, không quá thực.
- Hoàng huynh đệ nói đúng, vẫn còn hơi miễn cưỡng một chút.

Hơn nữa, chuôi trọng chuy này quá lớn, mang theo lại không có phương tiện.

Cán chuy dài gần cả người, tôi không có khả năng lúc nào cũng khiêng nói đi? Quá trói buộc, quá chướng mắt.
Một loạt tiếng quở trách.
- Này chỉ có thể là miễn cưỡng?
Nam tử trung niên có chút nổi giận:
- Trọng chùy, trong mắt hai tên tiểu tử ngươi, lại chỉ là hai từ miễn cưỡng, tức chết ta rồi!
Ánh mắt cực độ không vui, dường bị đâm thủng con tim bé nhỏ của nam tử trung niên, đâm thủng lòng tự tin và tự tôn của hắn về phương diện binh khí.

Đột nhiên, hắn đảo mắt, lớn tiếng gọi:
- Lão Vương, ngươi qua đây một chút! Nhanh!
- Ách?
Chỉ một lúc sau, một hán tử say tay cầm hồ lô rượu, đôi mắt mông lung, miệng vẫn không ngừng đổ thêm rượu vào, bước đi liêu xiêu tiến về luyện võ trường, hắn nấc một cái nói:
- Lão Vương, không phải bình thường ngươi vẫn nói khoác ngươi có một thanh trọng chuy gia truyền, thần diệu vô cùng sao? Hiện tại, có vị khách nhân trời sinh thần lực, tới trong cửa hàng của chúng ta, mà kiện binh khí nặng nhất hắn cũng không để vào mắt, mau mau lấy trọng chuy gia truyền của nhà ngươi ra đây, để vị khách nhân này mở mang kiến thức một chút.
- Trọng chuy gia truyền?
Tần Quân thoáng cái hăng hái rồi:
- Vị đại thúc này, người có một thanh trọng chuy gia truyền? Vậy thì tốt quá! Mong ngươi lấy ra, nếu như trọng lượng của nó còn nặng hơn chuôi trọng chuy trong tay này, ta nguyện ý mua với giá cao.
- Hừ! Tiểu tử ngươi, căn bản...!Căn bản không phải chỗ đó...!Bao nhiêu người, bao nhiêu người đều không hiểu sự kỳ diệu của Mang Hoang Chùy gia truyền nhà ta.

Đều là loại ngu xuẩn không có kiến thức!
Hán tử say lầm bầm bắt đầu chửi bới:
- Ngươi muốn xem, cứ xem!
Nói xong, hắn lấy ra một vật thể giống cái búa ở dắt ở ngang hông.
Không thể nói là chuy, chỉ có thể nói là búa.
Toàn thân dùng tài liệu đen sì đúc ra, bộ dáng không giống kim loại không giống đá, cán dài chừng một thước.
- Này...
Hoàng Phủ Thiên chỉ cảm thấy đồ vật này giống như chiếc búa bình thường trên địa cầu mình vẫn dùng.

Không phải lại lấy đồ gạt người ư?
Hoàng Phủ Thiên không quá tin tưởng.
- Thứ này, lẽ nào chính là...!Búa ta gia truyền trong miệng của đại thúc?
Nếu không phải Vạn chưởng quầy dãn tới đây Hoàng Phủ Thiên với Tần Quân còn nghĩ mình đã bị bịp rồi, đang bị người ta đùa giỡn..

Bình Luận (0)
Comment