Chí Tôn Chi Lộ

Chương 37


- Số hai chín, Hoàng Phủ Thiên.
Lý Tầm nhìn Hoàng Phủ Thiên nói.
Hoàng Phủ Thiên gật đầu tiền lên hành lang.
Lý Hiên và Diệp Phong nhìn Hoàng Phủ Thiên chăm chú, tạo nghệ kiếm thuật của hắn bọn họ đã được chứng kiến, vượt qua năm mươi thước đầu có lẽ không vấn đề.

Có điều bọn hắn muốn xem hắn vượt qua trượng thứ năm mươi mốt kiểu gì.
Thiếu nữ hồng y ại cười lạnh trên mặt, đây là cứng rắn kiểm tra đo lường thực lực, Hoàng Nguyên trung kì chính là Hoàng Nguyên trung kì như thế nào cũng không bay ra khỏi bọt nước.
- Bắt đầu!
Hắn đi tới trước, thình thịch, hai cỗ hình nhân lập tức công kích tới hắn.
Tật Phong Bộ!
Hoàng Phủ Thiên nhẹ nhàng chiết thân một cái, thân thể như gió lập tức phiêu nhiên mà qua.

Hình nhân trong vách tường liên tục không ngừng phát động công kích, nhưng không ngăn cản được bước chân Hoàng Phủ Thiên, hắn đi ra năm thước rất nhanh giống như Lý Hiên.
- Hừ, bất quá là ỷ vào bộ pháp quỷ dị, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây.
Thiếu nữ hồng y đứng bên cạnh khì mũi nói.

Cô ta không nhận ra câu này của bản thân chính là vô hình đá vào mặt mũi của Lý Hiên.
Lý Hiên mặt hơi đen lại, có điều vì là biểu muội biểu huynh nên cũng không thể to tiếng với nàng ta.

Trái lại Diệp Phong không sợ trời không loạn, còn xuy một tiếng đối với Lý Hiên.
Đang lúc mọi người chú mục, Hoàng Phủ Thiên bắt đầu hành trình sau năm mươi thước, đây mới thật sự là khảo nghiệm!
Trong khoảng khắc bước vào trượng thứ năm mươi mốt một hình nhân đã đón đầu sẵn ở đó, tức khắc đánh một nắm quyền vào đầu Hoàng Phủ Thiên.

Góc độ công kích không khác gì với Lý Hiên.
Hoàng Phủ Thiên như nhìn thấu đối phương người hơi gập xuống, thân thể như gió tránh né đòn đánh của hình nhân lướt thẳng thêm một trượng kéo nửa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lực lượng, tốc độ hình nhân lập tức tăng vọt!
Đôi mắt của Hoàng Phủ Thiên liên tục xác định.

Tất cả nhất cử nhất động đồng nhân ở trong lòng bàn tay của hắn, Tật Phong Bộ triển khai, hắn giống như một con cá trạch, thân thể lướt đi trong nước.
Thất bại! Thất bại! Thất bại! Thất bại! Thất bại!
Tất cả đồng nhân đều nhao nhao đánh hụt, ở dưới cơ quan vận chuyển lại ra quyền, làm công phu phí công vô dụng.
Sự việc hình nhân liên tục xuất kích, nhưng Hoàng Phủ Thiên như nhìn thấy tương lai, đã kịp tránh né trước đòn đánh của hình nhân, tốc độ không giảm vượt qua trượng thứ năm lăm rồi.
- Điều này sao có thể!

- Không ra một quyền, không ra một chưởng, hoàn toàn bằng vào thân pháp linh động, đây cũng quá khoa trương!
- Tê! Tuy rằng chiêu thức đồng nhân là chết, nhưng nhiều đồng nhân như vậy vây đánh, gần như đã không có góc chết! Đây chẳng phải nói, dù võ giả Hoàng Nguyên hậu kì chính cũng không có khả năng tổn thương được hắn!
Mọi người không biết, Hoàng Phủ Thiên đã học thuộc được các loại động tác của các hình nhân này.

Trong khi đám người Diệp Phong và Lý Hiên chật vật vượt qua thì Hoàng Phủ Thiên hắn dùng Yên Sở quyết âm thầm quan sát hành động của hình nhân đồng dạng ghi nhớ chuyển động của nó.
Hình nhân là vật không có trí tuệ, chuyển động của nó luôn nhất quán với nhau.

Đến một người bình thường trong chiến đấu sẽ có một số động tác vô thức lặp lại quen thuộc nữa là một hình nhân được bố trí khảo hạch như thế này.
Chỉ cần cố gắng ghi nhớ động tác và thứ tự của hình nhân thì có thể tránh né được.

Mỗi tội nói thì dễ, nhưng làm thì rất khó.
Có điều Yên Sở quyết công dụng thần kì, giúp trong thời gian ngắn ngủi Hoàng Phủ Thiên có thể ghi nhớ vào trong đầu của mình mỗi động tác hình nhân, tạo tiền đề cho bản thân dự đoán được đòn đánh sẽ ra.
- Hừ, chẳng qua chỉ là bàng môn tà đạo mà thôi.
Thiếu nữ hồng y ôm song chưởng ở trước ngực, mặc dù miệng nói nhẹ nhàng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ ghen ghét, hiển nhiên Hoàng Phủ Thiên biểu hiện vượt ra khỏi suy nghĩ của cô ta.
Năm bảy thước!
Lý Hiên âm trầm sắc mặt, đối phương đồng dạng dựa vào thân pháp, nhưng lại chỉ có Hoàng Nguyên trung kì, cũng đã vượt ra khỏi cực hạn hắn! Ở lĩnh vực chính mình am hiểu nhất áp chế chính mình, điều này thật khó chịu a!
Đến thước sáu mươi.
Hoàng Phủ Thiên một cước bước vào địa phương Huyền Nguyên cảnh rồi.
Vụt.
Nắm quyền này của hình nhân so với trước tốc độ bộc phá gấp đôi, cộng thêm có mỗi Diệp Phong đột phá thước thứ sáu mươi này.

Nên dù Hoàng Phủ Thiên có phán đoán trước được cũng khó mà tránh né được.

Nếu không thể né, thì ta trực tiếp đánh lại.
Hoàng Phủ Thiên vận chuyển Yên Sở quyết, nguyên khí tập chung hết ở trong tay biến thành nắm quyền.
Phành...
Nắm quyền của hắn phảng phất như đồng thiết, đối chiến cùng một chỗ, phát ra tiếng nổ vang dội.
Phù...
Sóng khí vô hình cùng với tiếng vang trầm đục lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Lần đầu tiên Hoàng Phủ Thiên phải dùng tới quyền.

Đồng thời cũng khiến cho đám Lý Hiên, Diệp Phong biến sắc.

Rất nhiều người đang quan chiến đều cảm thấy sợ hãi, chỉ bằng tiếng vang đó đã đủ khiến người khác kinh hồn động phách rồi.

- Lực lượng thật đáng sợ!
Một quyền đối chiến, thân hình của hai bên vẫn bất động giống như hóa đá.
Toàn trường đột nhiên trở nên im lặng.
Lực lượng và lực lượng va chạm, không hề có kỹ xảo lòe loẹt, chỉ có va chạm nguyên thủy nhất.
Không lâu sau, thân hình của một người trong đó run lên, rắc một tiếng, thổ ra một búng máu.
Hoàng Phủ Thiên khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng miệng hơi nhếch lên nụ cười quỷ dị.
- Quả nhiên mình đã nghĩ đúng.
Khi khôi lỗi đối đầu với nắm quyền của Hoàng Phủ Thiên đánh bật lại, cánh tay mơ hồ xuất hiện một vết nứt khoảng một gang tay.

Hình nhân cử động lập tức ngừng lại, không hề tiến lên phía trước bước nào nữa.
- Sao có thể, hình nhân khôi lỗi của dừng lại rồi.

Trận pháp bị lỗi ư?
Thiếu nữ hồng y khó tin thốt lên.
- Không phải trận pháp bị lỗi, mà khi ngươi gây ra sát thương đủ cho hình nhân khôi lỗi thì nó sẽ tự động ngừng di chuyển.

Trước đó ta đã từng thị phạm cho các ngươi rồi, các ngươi không hiểu sao.
Lý Tầm ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Thiên có chút ý tứ, hắn cứ nghĩ tốp này sẽ không ai phát hiện ra điều này.

Ai ngờ có một tên, đúng là lợi cho đám đi sau rồi.
Quả thực Hoàng Phủ Thiên đối với điều này cũng đã ngờ ngợ, khi Lý Tầm ra tay chấn bay đám Hoàng Nguyên hình nhân kia nó trực tiếp bị nằm rạp xuống không hề cử động.

Khi đó hắn với mọi người nghĩ rằng là hình nhân bị lực lượng của ông ta chấn hỏng không thể cử động được.
Mà bọn hắn không có khả năng dùng lực lượng đối đầu với hình nhân đông đúc kia, chỉ đánh bật nó ra, dùng tốc độ nhanh nhất đột phá bước đi.

Còn Diệp Phong là cái lực lượng cuồng, chỉ biết dùng sức trâu đối kháng không hề chú ý quan sát, nên không nhận ra khi hắn công kích hình nhân Huyền Nguyên có ít con đã không di chuyển.
Giờ đây có Hoàng Phủ Thiên mở đường, ai cũng nhìn thấy hi vọng mình có thể vượt qua thước thứ sáu mươi.
Hoàng Phủ Thiên cảm nhận được cánh tay hơi tê dại thầm lắc đâu, lực đạo vừa rồi của hình nhân khôi lỗi này đã mạnh hơn toàn lực của hắn rồi.

Nếu dùng cách này để tiến thêm phía trước e sẽ bị trọng thương không nhẹ.
Hơn nữa đánh được đám hình nhân khôi lỗi này không có nghĩa mình có thể vượt cấp khiêu chiến với Huyền Nguyên, chỉ là một cái thiết kế giúp cho bọn hắn vượt ải dễ mà thôi.
- Không đi nữa.

Sau khi tính toán một chút Hoàng Phủ Thiên quyết định bước tới thước thứ sáu hai, sau khi loạn tránh một hồi liền hét to lên.

Thước thứ sáu hai, đây cũng là đứng thứ hai rồi không cần liều vậy.
Nếu hắn có thể dùng vũ kĩ thì vượt qua thêm vài thước nữa cũng không phải là không được.

Có điều bộc lộ ra giới chỉ cùng bảo khí lúc này không phải việc tốt, ai biết được có mấy tên nào đó chú ý tới bản thân mình không.

Thêm một việc thì bớt một việc còn hơn.
Lý Tầm mặt đầy quái dị, có xúc động muốn chửi người.

Tiểu tử nhà ngươi coi đây là trò đùa hả, đã khám phá ra điều đó rồi mà còn muốn dừng lại, ngươi có chút ý trí phấn đấu nào không!
- Qua quan!
Ông ta không tình nguyện thu hồi đám hình nhân khôi lỗi, đến khi Hoàng Phủ Thiên về chỗ còn bị lão trừng mắt như muốn đâm thủng đầu hắn, khiến Hoàng Phủ Thiên da đầu tê dại thầm nghĩ lão ta là thích nam sắc thì phải.
Sau Hoàng Phủ Thiên là các thiếu niên nhiệt huyết xông sáo, đáng tiếc suy nghĩ thì dễ dàng, thực tế lại tàn khốc hơn nhiều.

Hoàng Nguyên trung kì cố gắn tới mức nào cũng không qua nổi thước thứ năm mươi hai.

Mà Hoàng Nguyên hậu kì cũng khó qua nổi thước thứ năm mươi chín, liền bị các hình nhân khôi lỗi nhảy vào trấn áp.
- Số chín mươi chín, Mộc Thiên Tuyết.

Người cuối cùng!
Lý Tầm chỉ tay về phía vị tiểu thư nói.
Mộc Thiên Tuyết, hóa ra tên cô ấy là vậy.

Hoàng Phủ Thiên cũng ngật gù, ở cạnh nhau mấy ngày giờ hắn mới biết tên của nàng ta.
Mộc Thiên Tuyết cũng không nói nhiều lời, mũi chân khẽ điểm, tốc độ như quỷ mị, căn bản không thể nhìn rõ hình người, nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe được âm thanh “sàn sạt”.

Trước khi hình nhân khôi lỗi kịp phản ứng thì nàng ta đã vượt quá mười thước đầu rồi, tốc độ vẫn phi thường nhanh chóng, không giảm.
Các hình nhân liên tục công kích, mỗi tội giống như trước, không hình nhân nào chạm tới vạt áo của nàng ta.

Một đường vượt qua năm mươi thước còn nhanh hơn cả hai người Hoàng Phủ Thiên và Lý Hiên.
Đến thước thứ năm mươi mốt, hình nhân khôi lỗi song quyền đánh thẳng, nhưng bộ pháp của Mộc Thiên Tuyết tinh diệu tới kinh người, dù trong khu vực hẹp như vậy cũng có thể quay vòng tự nhiên, giống như lửng thửng đi dạo trong sân nhà.
Nàng triển khai bộ pháp, chỉ lưu lại một chút tàn ảnh, thân thể lướt qua, phiến lá không dính.

Tất cả đồng nhân đều nhao nhao đánh hụt, ở dưới cơ quan vận chuyển lại ra quyền, làm công phu phí công vô dụng.
Trong nửa khắc vượt qua sáu mươi thước tiến vào thước thứ sáu mươi mốt, Lý Tầm khóe mắt cũng giật giật.

Ông làm chấp sự bao nhiêu năm lần đầu gặp phải loại tốc độ này.
Cuối cùng cũng tới cửa Huyền Nguyên cảnh hình nhân khôi lỗi.


Lần này bộ pháp quỷ mị của Mộc Thiên Tuyết cũng trở nên mất ưu thế.

Nàng ta lách qua được hình nhân đầu tiên, ngay lập tức hình nhân phía sau chợt xuất hiện, tung nắm quyền hướng tới thân thể mềm mại.
- Phách Ngọc Tinh chỉ.
Mộc Thiên Tuyết biết không thể tránh né, hô một tiếng, ngón tay lập tức ngưng tụ thành một điểm, dung nhập lực lượng toàn thân, một đạo quanh xanh nhạt xẹt qua trong hư không, tốc độ cực kỳ đáng sợ.
Một chỉ cùng một quyền đối đầu với nhau, phát ra âm thanh rung động.
Phành.
Thân hình mềm mại của Mộc Thiên Tuyết dưới sự phản chấn cường đại, nàng cũng phải lui lại bốn năm bước.
Có điều khôi lỗi kia không tốt hơn là bao nhiêu, cánh tay của nó nứt một vết to, cử động liền đình chỉ lại.
- Sao có thể.
Đám người xung quanh bị một màn này kinh động, nếu nói trước Hoàng Phủ Thiên dùng nắm quyền của bản thân gây ra sát thương khiến hình nhân hơi nứt ở bàn tay khiến bọn họ kinh ngạc.

Thì lần này Mộc Thiên Tuyết còn dùng nhất chỉ trực tiếp phế đi cánh tay của hình nhân cấp Huyền Nguyên cảnh!
Sát thương kinh hãi? Vượt cấp chém giết.

Đây là những từ mà bọn họ liên tưởng tới.

Toàn bộ đám thiếu niên thiên tài đều hít vào một ngụm lãnh khí.
Mộc Thiên Tuyết không biết suy nghĩ của đám người kia như thế nào, chớp lấy cơ hội lần nữa thân thể lao nhanh tới, mượn hình nhân bị đứng im làm khiên chắn, ném tới hình nhân ở tuyến sau ngăn cản cước bộ của nó.

Lập tức vượt qua thước thứ sáu mươi tư đến thước sáu mươi lăm nàng tác chợt dừng lại rồi nói:
- Tôi từ bỏ.
Lý Tầm lần nữa hộc máu trong lòng, khốn nạn, đám thiếu niên năm nay bị làm sao vậy mà lại lòi ra hai cái tên quái dị này.

Ở đây mỗi kẻ đều muốn thể hiện thật tốt để có thể được nhận vào tông môn, nhưng lại có hai kẻ thi đấu hời hợi như vậy, rõ ràng có thể tiền thêm nhưng một hai đòi từ bỏ.
Hoàng Phủ Thiên từ đầu tới cuối đến vũ kĩ mang tính công kích cũng không dùng mà đạt tới thước thứ sáu mươi hai, Mộc Thiên Tuyết dùng mỗi một vũ kĩ chỉ pháp mà đạt tới thước sáu mươi lăm.

Thế mà không chịu nỗ lực tiếp mà chọn dừng lại!
- Qua… quan.
Giọng Lý Tầm giống như muốn nhai đầu hai người kia.

Miễn cưỡng đóng lại quan.
Kể từ đó, cộng tất cả bảy người chiếm được điểm số thêm vào, Mộc Thiên Tuyết thứ nhất, năm phần; Diệp Phong thứ hai, bốn phần, Hoàng Phủ Thiên thứ ba, ba phần; Lý Hiên thứ năm, hai phần, còn lại mỗi người một phần.
Tổng số bị loại là hai mươi người bị đào thải.

Mỗi lần khảo hạch đều có tỉ lệ đào thải năm thành, rất khiến người ta lo lắng không thôi.
- Đi theo ta, còn lại chính là khảo hạch cuối cùng!
Lý Tầm nói.

Bình Luận (0)
Comment