- Đao pháp thực bá đạo!
Tên cầm thương kia may mắn thoát thân, vội vàng tránh xa ra, toàn thân mồ hôi đổ ra như tắm, nhớ tới một đao kinh diễm vừa nãy không nén được nói.
- Vị huynh đài kia tại hạ là Hi Hùng, không biết vị huynh đài tên là gì, chúng ta cùng có thể cùng nhau liên thủ đánh sâu vào bên trong.
Lý Cung Ngâm vác đao trên vai liếc Hi Hùng kinh thường nói:
- Một tên tới khôi lỗi của mình còn không giải quyết được còn đòi hợp tác với ta! Ta không hợp các với phế vật.
Thêm nữa nguyên khí trong cơ thể ngươi chắc đã cạn kiệt, nói trắng ra là ngươi muốn ta vác theo cục tạ như ngươi!
- Ngươi!
Sắc mặt Hi Hùng hơi đỏ, thẹn quá hét to.
- Sao, muốn động thủ hả? Lý Cung Ngâm ta không ngại xuất ra một đao đánh bay tên phế vật nhà ngươi đâu.
Sát khí trong mắt Lý Cung Ngâm lóe lên.
- Lý Cung Ngâm! Đệ nhất nhân Nam Viện!
Hi Hùng nghe được danh tự đối phương lập tức nuốt nước bọt, nếu đúng là Lý Cung Ngâm đó dù có gấp đôi hắn lên cũng chẳng đánh bại được kẻ đó.
Hắn biết sự việc Lý Cung Ngâm bị tuyển thủ Bắc Viện hắn đả bại dễ dàng, hắn là tân sinh đệ tử Bắc Viện, điều này không thể để lộ sợ tên này giận chó đánh mèo, nếu láo nháo bị đối phương đánh cho một trận thì đúng là không đáng chút nào.
Hi Hùng không dám phản ứng đành cúp đuôi quay đầu rời đi.
- Phế vật.
Lý Cung Ngâm khẽ kinh bỉ, quay đầu sừng sực chiến ý nhìn một hướng có một cái bóng lướt đi cực nhanh.
- Giờ thì ta sẽ xử lý ngươi thật là nhanh.
Ở vị trí đó cái bóng chính là một con khôi lỗi cấp bậc đã gần như Huyền Nguyên cảnh cao thủ rồi! Ít nhất cũng ngang bằng với cấp bậc của Bùi Vũ Long đệ nhất hiện nay.
Khôi lỗi đồng dạng sử dụng đao lao tới tấn công, thế như trẻ tre.
Đây là khôi lỗi mà Lý Cung Ngâm phải vượt qua.
Ầm ầm!
Hai thanh đao bổ vào nhau tạo ra đợt sóng không khí lan khắp bốn phía, tiếng kim loại va chạm từng hồi từng hồi, triền miên không có dấu hiệu dừng lại.
Một người một khôi lỗi giao chiến ác liệt.
Nếu xét cảnh giới khôi lỗi kia cao hơn nửa bậc so với Lý Cung Ngâm, thế nhưng, đao pháp của Lý Cung Ngâm không tầm thường, đánh tới khó có thể phân thắng bại với khôi lỗi!
- Hừ, Minh Nguyên Diệt Đao!
Lý Cung Ngân hừ một tiếng, nguyên khí trên người dao động mạnh mẽ sau đó vung lên một đường theo quỹ tích huyền ảo, đại đao nhắm chuẩn khe hở trong đao pháp, đánh ra từng đợt đao khí sắc bén.
Khôi lỗi tốc độ cũng không tầm thường, lập tức chém ra một đao pháp có vẻ phẩm giai không thấp có ý đồ ngăn cản.
Keng!
Tiếng lưỡng đao va chạm vang lên chấn động âm thanh xung quanh.
Đao pháp của khôi lỗi so với Lý Cung Ngâm dường như không đáng kể gì, đại đao của Lý Cung Ngâm trong thời khắc va chạm trực tiếp chặt đứt đôi đao của khôi lỗi chém lên người của nó, lưu lại một đạo bạch quang mờ nhạt.
Khôi lỗi trúng một đao, lùi lại về chỗ.
- Đao này thi triển vũ kĩ còn bá đạo hơn đao trước!
Hoàng Phủ Thiên trầm ngâm, trong lòng hắn mải suy nghĩ về một đao kinh thiên đó, chỉ có duy nhất hai khe hở! Đó là số khe hở ít nhất hắn từng thấy.
Cuối cùng đi tới kết luận khiến hắn cười khổ.
Một đao kia, điểm công kích cực nhỏ, đao thế cô đọng mang theo khí thế áp đảo, cho dù hắn có thể tìm được khe hở cũng rất khó phá giải!
Không suy nghĩ nữa, hắn cũng bước lên một bước, xuất hiện một khôi lỗi Hoàng Nguyên hậu kì, khôi lỗi này giống như hắn dùng kiếm.
Kiếm pháp xuất ra như gió so với khôi lỗi ở chín mươi thước còn cao hơn.
Kiếm pháp của khôi lỗi phi thường quỷ dị, khó nắm bắt.
Hoàng Phủ Thiên đâm một kiếm, chặn trường kiếm đâm tới của khôi lỗi.
Lực đạo của khôi lỗi không nhỏ, đem hắn đẩy lùi ba bước, cúi đầu vừa thấy, trên eo có thêm một vết rách.
Dù dùng kiếm đỡ vẫn bị dính chiêu!
Đáng tiếc với thân thể hiện tại của Hoàng Phủ Thiên dù là Huyền Nguyên cảnh hay Bảo Khí cũng miễn cưỡng tiếp được, khôi lõi chẳng tạo ra thương thế gì cả.
Trong mắt Hoàng Phủ Thiên chớp động vẻ hưng phấn lẩm bẩm:
- Có chút áp lực rồi đó, nhưng chưa đủ, cần áp lực lớn hơn!
Hoàng Phủ Thiên lúc này cũng từ bỏ luôn nguyên khí dùng man lực mà tiến bước, cương kiếm trong tay phát ra âm thanh va chạm không ngừng đánh nhau với khôi lỗi.
Cương kiếm rung động theo cổ tay Hoàng Phủ Thiên từng đường cong quái dị trên không trung.
Chớp mắt đôi bên đã va chạm vài chục thức kiếm, tốc độ khó nắm bắt.
Khai Thiên nhất thức vừa là công cũng dùng để thủ, biến ảo khôn lường.
Tuy Khai Thiên nhất thức hắn chỉ thành thục tám phần nhưng đủ ngăn cản từng chiêu của khôi lỗi vô tri này rồi.
Trong không trung bỗng bùng lên từng đạo lửa nhỏ khi chiếm va chạm với kiếm phút chốc.
Hoàng Phủ Thiên bị khôi lỗi ép lui từng bước, vì hắn không dùng vũ kĩ, cũng không đánh vào khẽ hở khiến ăn tự bó chân bó tay vào thế yếu hơn mượn áp lực nắm bắt thức kiếm.
Trong đầu chợt nhớ tới đao thức của Lý Cung Ngâm thi triển dường như giống với ý cảnh nhất thức đó, nhưng kém hơn rất nhiều.
- Chính là nó!
Đôi mắt lóe lên tia thông suốt, Hoàng Phủ Thiên cười lớn một tiến đồng thời chém ra một kiếm, kiếm này mang theo quỹ tích huyền diệu!
Lý Cung Ngâm ở một bên xem kịch lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Hắn cảm nhận được trước một kiếm đó lại không cách nào trốn, giống như bị định thân.
Rốt cuộc là sao?
Phanh!
Đến Lý Cung Ngâm còn nhận ra không thể tránh né thì sao một vật vô tri như khôi lỗi có thể tránh né được.
Cương kiếm Hoàng Phủ Thiên đâm vào giữa trán của khôi lỗi, nứt ra một vết nho nhỏ.
Khôi lỗi đình chỉ cử động, quay về vụ trí cũ.
Lý Cung Ngâm nhìn Hoàng Phủ Thiên một cái nhìn thật sâu như để ghi nhớ một đối thủ, sau đó quay người rời đi.
Hiện tại thực lực của Hoàng Phủ Thiên còn chưa lọt vào mắt của hắn, nhưng với kiếm pháp của hắn nếu luyện tới đại thành có lẽ tương lai sẽ trở tăng tiến mạnh hơn.
Còn Hoàng Phủ Thiên vẫn đang chìm trong cảm giác lĩnh ngộ.
- Ta đã hoàn toàn nắm giữ hình Khai Thiên nhất thức rồi!
Khóe miệng Hoàng Phủ Thiên lộ ra vẻ tươi cười.
- Mới chỉ là “hình” đã đáng sợ như thế, như vậy khi hoàn toàn lĩnh hội được “ý”, chân chính thi triển ra nhất thức kiếm pháp này thì bộc phát ra uy lực như thế nào?
Quả nhiên là rèn luyện trong Khôi Lỗi thí luyện này là không sai.
Càng dưới áp lực, thì nhất thức Khai Thiên sẽ càng được rèn luyện cực hạn.
Hắn tiếp tục đi, khi kích phát khôi lỗi có không dựa vào nguyên khí, có thể dễ dàng đẩy lùi.
Đi được khoảng bốn trăm thước, Hoàng Phủ Thiên chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng bao trùm sát khí như kim đâm vào người.
….
Ngoài Khôi Lỗi trường.
Hai gã nam tử trung niên, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
- Không ngờ thành công vượt qua độ dài bốn trăm thước!
- Quả thực! Thành tích này, đã là rất xuất sắc rồi!
Một người sau khi kiểm tra nói nói:
- Ta xem nào, một kẻ là Hoàng Phủ Thiên, một kẻ là Lý Cung Ngâm.
- Ừm.
Lý Cung Ngâm thực lực bán bộ Huyền Nguyên lại là đệ nhất Nam Viện, vượt qua được bố trăm thước cũng không có gì khó khăn.
Còn Hoàng Phủ Thiên này là tuyển thủ lọt vào ngũ cường, có lẽ thực lực không hề thua kém.
Nhưng vẫn còn chưa đủ chứng minh.
Đúng rồi, ngươi nói chúng có thể đạt tới năm trăm thước không?
Người còn lại không do nói:
- Năm trăm thước? Vậy không thể nào, năm trăm thước là một đường ranh giới, bắt đầu từ đó, khôi lỗi kích phát sẽ sử dụng vũ kĩ cấp bậc Hư cấp sơ hạ tấn công.
Trước đó khôi lỗi dùng đều là vũ kĩ Nhật cấp.
- Ừm, nói cũng đúng.
Hai người nhìn chăm chú trên tấm bản đồ tò mò xem hai kẻ còn lại này có thể đi tới đâu.
….
Trong Khôi Lỗi thí luyện.
Hoàng Phủ Thiên lại xử lý được ba khôi lỗi cảnh giới Hoàng Nguyên hậu kì đỉnh phong, cùng lúc đó Lý Cung Ngâm phía trước mười trượng, cũng giải quyết được năm khô lỗi.
Trong lòng Hoàng Phủ Thiên cũng không khỏi bội phục.
Lý Cung Ngâm ở phía trước trong lòng cũng chấn động.
Hắn tuy tiến về phía trước khôi lỗi bị kích phát trấn áp, cũng lưu ý ở phía sau Hoàng Phủ Thiên tiến theo.
Hắn phát hiện, Hoàng Phủ Thiên vẫn luôn đi theo sau!
Trong lòng Lý Cung Ngâm nhớ tới nhất thức kiếm pháp Hoàng Phủ Thiên liên tục thi triển liền ngưng trọng, hắn ngừng cước bộ không hề đi thêm một bước nào nữa.
Hoàng Phủ Thiên quái lạ nhìn Lý Cung Ngâm, sao lại dừng rồi.
Không lẽ tên đó muốn thăm dò hắn? Hay là nghĩ mình đang lợi dụng hắn thăm dò phía trước? Mặc kệ vậy, đi trước hắn cũng được.
Lúc đến năm trăm thước, một khôi lỗi bên trái xuất hiện, trong tay khôi lỗi này cũng không có binh khí, đơn thuần dùng song chưởng đánh về phía Hoàng Phủ Thiên! Chưởng phong hỗn loạn mờ ảo, trong nháy mắt, như có nghìn chưởng bay đến chỗ Hoàng Phủ Thiên!
Tên khôi lỗi này khác hẳn với những tên trước, vũ kĩ cấp cao!
- Là vũ kĩ Hư cấp!
Khôi lỗi này công kích bật ngờ cực nhanh, Hoàng Phủ Thiên hoàn toàn không kịp phản ứng chỉ có thể vận chuyển nguyên khí toàn lực, một kiếm xẹt qua, kiếm quang dày đặc xé ngang bầu trời!
Đinh, đinh! Kiếm chưởng đối chiến, không gian vang lên âm thanh chói tai!
Hoàng Phủ Thiên theo quán tính bật lùi lại đằng sau một thước, vừa vặn lùi khỏi không gian giới hạn của khôi lỗi.
Còn khôi lỗi cánh tay xuất chưởng xuất hiện một đống vết nứt như mạng nhện, sau đó bàn tay nứt ra hết rồi rơi vụ xuống, nó liền chủ động quay đầu về chỗ.
Một kiếm toàn lực của Khai Thiên nhất thức hiện nay, liền rút mất một phần hai nguyên khí trong khí trì của hắn! Có điều uy lực của mười thành “hình” không hề tầm thường chút nào.
Khôi lỗi Hoàng Nguyên hậu kì đỉnh kết hợp với chưởng pháp Hư cấp hạ phẩm thế mà bị nhất kiếm của hắn phế mất cánh tay.
- Chưởng của khôi lỗi so với Ngọc Tâm chưởng gì gì đó của Lâm Lộ kém hơn một chút đỉnh, vậy mà có thể bị nhất thức đâm thủng.
Nếu tương lai có một cuộc đối đầu trực diện với Lâm Lộ có lẽ sẽ có một tia cơ may rồi.
Hoàng Phủ Thiên cảm nhận uy lực của nó trong lòng thầm nghĩ.
Vậy là trừ Mãnh Long Kính ra thì ta còn có một chút thành tự của Khai Thiên nhất thức nữa, cộng với Thiết Man Thể và Tật Phong Bộ đạt đỉnh.
Đủ để đánh vào trong tứ cường, cho dù lịch luyện gặp phải Huyền Nguyên cảnh cũng dư sức bỏ chạy.
- Không nhất thiết phải đi nữa, Lý Cung Ngâm vẫn còn ở đây.
Nếu tiếp tục đánh sâu vào có vẽ hắn sẽ nhận ra kiếm pháp của mình so với Hư cấp còn lợi hại hơn đánh chủ ý lên mình thì không tốt.
Hoàng Phủ Thiên khẽ đánh giá Lý Cung Ngâm sau đó đề phòng, đối với con người không hiểu rõ đề phòng vẫn hơn.
Dù sao hôm nay hắn cũng đã đạt được yêu cầu tối thiểu là kiểm nghiệm và lĩnh ngộ hoàn thiện rồi.
Còn Lý Cung Ngâm khi nhận ra một kiếm toàn lực của Hoàng Phủ Thiên cũng bắt đầu nhận ra kiếm pháp của đối phương bất phàm, tuy hắn dùng đao rất quen nhưng không có nghĩ là hắn không thể dùng kiếm.
Nếu sở hữu bộ kiếm pháp đó thì cũng đủ đối phó với Bùi Vũ Long rồi.
Chưa kể tên này cổ quái vô cùng, là một tân sinh nhưng thực lực vượt trội hơn hẳn.
Sẽ có một ngày hắn có thể trở thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, tại sao ta không thừa dịp này dạy dỗ hắn ở đây? Để hắn lưu lại bóng ma, cả đời không tiến bộ được.
Nghĩ như thế, Lý Cung Ngâm tay phải cầm chặt chuôi đao, ánh mắt càng thêm lạnh giá.
Hoàng Phủ Thiên nhìn mặt không lạ gì ý tứ, lập tức hiểu ra.
Nguyên khí vận chuyển trong kinh mạch, kiếm trong tay nắm nhẹ, thản nhiên liếc mắt nhìn Lý Cung Ngâm không sợ hãi.
Tuy nói hắn không có mười phần nắm chắc đánh bại được Lý Cung Ngâm, nhưng hắn có Khai Thiên nhất thức nữa, cộng với Thiết Man Thể và Tật Phong Bộ đạt đỉnh đánh cũng không sợ hãi.
- Ngươi muốn đánh với ta?
Tùy vào hành động trong nháy mắt Hoàng Phủ Thiên sẽ xuất chiêu!
- Hừ.
Cảm nhận Hoàng Phủ Thiên cũng lóe lên sát khí, Lý Cung Ngâm chỉ hừ lạnh xoay người bước tiếp vào khoảng cách năm trăm thước.
- Quả nhiên cùng tên Dương Khoan kia một bọn, nhân cách giống hết nhau mà.
Hoàng Phủ Thiên nhìn theo Lý Cung Ngâm đi tiếp, mới xoay người rời khỏi thí luyện.
Hắn đã đúng, ở cùng tên Lý Cung Ngâm này không an toàn, Nam Viện có lẽ mỗi Cương Nghị chính là ngay thẳng nhất.
Còn lại toàn một đám âm mưu âm trầm.
Nhớ tới tên cuồng nhân đó, Hoàng Phủ Thiên lắc đầu.
Không hiểu sao tên đó có thể tồn tại trong môi trường này nữa không biết.
Có lẽ người ngốc cũng có phúc của người ngốc chăng!