68: Chuẩn Bị Tung Sát Chiêu
Mập mạp lần này là người tấn công trước, chân bập bộ pháp thi triển kiếm pháp Nhật cấp hạ phẩm Cung Kiếm Truy Ảnh. Tốc độ rút kiếm nhanh tới chóng mặt.
Biểu tình của Hoàng Phủ Thiên cực kỳ bình tĩnh, nhanh như chớp nghiêng người né thân kiếm. Cương kiếm trong tay cũng thi triển kiếm pháp cơ bản đối kháng.
Trường kiếm trong tay mập mạp tục biến chiêu, một bộ kiếm pháp liên miên bất tận. Kiếm quang cuồn cuộn lóa mắt, người ngoài chỉ thấy ánh bạc liên miên ập đến.
Dưới đài, không ai ngờ tới tên mập mạp này trên tạo nghệ kiếm thuật lại biểu hiện mạnh mẽ tới vậy! Bộ Cung Kiếm Truy Ảnh chỉ là Nhật cấp hạ phẩm lại được hắn ta luyện tới trình độ như thế, thả nào lại dám hẹn với Hoàng Phủ Thiên chỉ dùng kiếm pháp cơ sở và vũ kĩ cấp thấp.
Đệ tử Tây viện mặt có chủ đỏ hồng, không ngờ tới tên mập mạp vô sỉ như vậy, may mắn đối thủ của hắn cũng mặt dày không kém. Bằng không Tây viện để tử đúng là không biết giấu mặt vào đâu.
Dưới lôi đài hình ảnh này làm các đệ tử Đông Viện căng thẳng.
Nhưng Hoàng Phủ Thiên trước sự bao vây cuồng cuộn đó lại kiên cường không ngã, hắn dùng bộ kiếm pháp cơ bản từng chiêu đối kháng.
Nhất thời vô số kiếm quang va chạm vào nhau.
Hoàng Phủ Thiên từng kiếm từng kiếm hóa giải kiếm chiêu của mập mạp thoạt nhìn khá nhẹ nhõm. Nhưng Hoàng Phủ Thiên là người đối đầu trực tiếp với mập mạp mới nhận ra kiếm pháp cơ sở căn bản không chọc thủng hàng kiếm của mập mạp được.
- Kiếm pháp này đã được luyện tới đại thành, kẽ hở tạo ra không nhiều, trái lại mỗi kẽ hở đều đồng nhất được bao bọc trong lộ tuyến phòng thủ. Khó công kích được.
Hoàng Phủ Thiên mắt quan sát, nghiền ngẫm đường kiếm pháp của mập mạp phát hiện ra bản thân mình lại không công vào được tuyến phòng thủ của mập mạp. Trái lại hắn cũng chẳng thể làm gì mình. Cả hai đồng dạng rơi vào thế bí rồi.
- Chết tiệt, cái tên này quả thực là quái thai. Làm gì có kẻ nào chi nhiều thời gian để luyện kiếm pháp cơ bản và vũ kĩ hạ phẩm tới hỏa hầu đỉnh phong chứ! Ngươi bị thừa thời gian à?
Mập mạp cũng nhận ra mình tự nhảy vào hố mình đào. Kiếm của hắn không thể đánh xuyên qua được Hoàng Phủ Thiên, thậm chí còn nhiều lần bị hắn phản kích. Nếu là vũ kĩ cấp cao thì không nói, từ đầu đến cuối đối phương giống hắn đều là kiếm pháp căn bản và vũ kĩ cấp thấp.
Cả hai chớp mắt đã giao thủ mấy chục đạo kiếm qua lại.
Bây giờ rất nhiều người tập trung tinh thần quan sát. Trận đấu này là trận kiếm thuật đúng nghĩa nhất từ khi bốn việt so tài bắt đầu đến nay. Cơ hồ có thể nói là cuộc chiến đại biểu cho trình độ kiếm thuật làm nhiều người nhìn như say như mê.
Kiếm pháp mập mạp phối hợp cùng bộ pháp của hắn vốn chẳng liên quan tới nhau nhưng lại khiến cho người ta cảm giác kiếm quang liên miên mất tận, không nhanh không chậm, chẳng có một chút sơ hở. Đối thủ bị mập mạp khống chế tiết tấu.
Còn cương kiếm của Hoàng Phủ Thiên phát huy chữ quyết nhanh trong kiếm thuật đến cực độ. Nhanh biến thành hư ảnh, khi tưởng bắt kịp hóa ra đó chỉ là ảo ảnh kiếm để lại.
…..
- Haha, hai tên này vậy mà lại đem kiếm pháp cơ sở cùng vũ kĩ hạ phẩm luyện tới tình độ đại thành như này! Đúng là có chút ngoài ý muốn.
Vị trung niên nhân trong ba người có danh vọng nhất ngồi trên đài cao nhất ở đây lên tiếng khen ngợi hai người dưới đài.
- Vốn nghĩ trận này sẽ nhàm chán lắm, không ngờ lại khiến người ta kinh ngạc thế này. Kiếm thuật cấp thấp lại đạt đại thành.
- Đây mới đúng là trận so tài mà ta muốn thấy, so kiếm với kiếm. — QUẢNG CÁO —
Một số người khác cũng phụ họa theo, cuộc đấu thuần kiếm.
- Chỉ là kiếm pháp hạ phẩm luyện tới đỉnh phong thôi mà. Chỉ cần bỏ ra chút công sức thì ai chẳng đi tới đại thành được.
Người thanh niên trẻ ngồi bên phải người trung niên khinh thường nói:
- Nếu thực sự có thiên phú thì nên luyện các loại vũ kĩ cao cấp hơn tới đại thành, như thế mới đáng để tự hào mà phô ra.
- Ha, từ đầu đến cuối ta chỉ thấy ngươi khinh thường các ngoại môn đệ tử, nhưng đừng quên ngươi cũng từ ngoại môn mà vào. Nếu như ngươi hồi trẻ như đám bọn chúng nếu không có bối cảnh thâm hậu thì thiên phú của ngươi có hơn gì bọn chúng không?
Người trung niên nhân không khách khí đâm trọc.
- Hai vị thay vì cãi nhau sao không chọn phương pháp cạnh tranh hòa nhã hơn, chi bằng đổ đấu đi.
Lão nhân già nhất trong ba người vốn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng nói.
- Được, đổ đấu thì đổ đấu. Ngươi có dám cùng Triệu Phách gia gia ta đổ đấu không.
Trung niên tên Triệu Phách liếc người kia kích tướng.
- Được, nếu ngươi thua thì ngươi đưa ta một cân Địa Nham Vân thạch thế nào.
Người thanh niên kia giọng có vẻ không muốn chịu thua đáp.
- Hay cho tên họ Dương, thì ra mơ ước Địa Nham Vân thạch. Tốt, chỉ cần ngươi lấy ra thứ sánh bằng Địa Nham Vân thạch thì tất nhiên được.
Địa Nham Vân thạch là tài liệu luyện khí trong hàng năm mươi tác loại tài liệu rất là hiếm hoi của Bắc Vực.
Triệu Phách khá may mắn, gần đây rèn luyện đã vô tình tìm được một mỏ quặng có lượng lớn Địa Nham Vân thạch, sau khi báo cáo lên tông môn hắn được ban năm mươi cân Địa Nham Vân thạch mỗi năm.
Trong đệ tử nội môn nhiều người biết nên vô cùng thèm thuồng.
-Nếu ngươi thua thì Hạo Nhiên Cường khí quyết sẽ cho ta mượn tìm hiểu ảo diệu được không.
Bây giờ thì tên họ Liễu sắc mặt hơi biến. Hạo Nhiên Cường khí quyết là công pháp để người tu luyện nó tinh lọc nguyên khí tạp chất, tăng cường chất lượng nguyên khí tinh thuần. Nếu có được nó không khác gì là hổ thêm cánh.
Tên họ Liễu quả đoán nói ra một chữ:
- Được! Ta cược tên mập mạp kia thắng.
Mập mạp tốt xấu cũng vào tông môn trước, nay thiên tư hắn bày ra so với nhiều kẻ cũng mạnh mẽ hơn. Dù Hoàng Phủ Thiên có tài năng cỡ nào cũng không thể thắng được, cùng lắm đôi bên sẽ hòa mà thôi. Có cá cũng không hề thiệt thòi.
— QUẢNG CÁO —
- Ha, ngươi cần gì phải chọn nhanh vậy, ta đâu có dành với ngươi. Ta chọn tiểu tử còn lại.
Triệu Phách không thèm quan tâm họ Liễu chọn ai, hắn nhìn lão già bên cạnh nói:
- Lâm trưởng lão làm nhân chứng đó nhé, đừng hòng quỵt.
- Được, lão phu làm chứng.
…..
Thế mà trận đấu đã diễn ra mất nửa canh giờ vẫn chưa có ý định ngã ngũ.
Đám đệ tử bàn tán sôi nổi.
- Kiếm thế nhanh đến mức này khó thể thấy được!
- Mập mạp kiếm pháp lấy bản thân làm chủ không bị kiếm của Hoàng Phủ Thiên phân tán mới không thua.
- Các ngươi sai rồi, chủ đạo tiết tấu thật ra là mập mạp. Tên này dường như khống chế tiết tấu, giống như chơi chờ khiến Hoàng Phủ Thiên phải tăng tốc kiếm pháp, bằng không bất giác rơi vào lưới đã bày sẵn.
- Đúng vậy. Đối thủ khó đối phó như mập mạp chỉ có thể giống Hoàng Phủ Thiên dùng kiếm thuật nhanh đến cực điểm chống đỡ, không cho đối phương có thời gian bố cục, đây xem như ngang tài ngang sức.
- Nói như vậy là trận này hai bên đều vừa tương khắc vừa tương sinh với nhau, không lẽ thúc ngang tay sao?
- Chưa chắc, chờ xem trong bọn họ ai đột phá cực hạn trước, một khi đột phá tức là lúc chia ra thắng bại.
Đám đệ tử bàn tán xôn xao, đều có nhìn nhận riêng, giao lưu ý kiến. Trong đó có nhiều đệ tử ngoại môn cơ sở vững chắc nhìn ra chỗ tinh diệu trong cuộc quyết đấu giữa hai người Hoàng Phủ Thiên và mập mạp.
Những đệ tử ban đầu hét to muốn trừng trị mập mạp giờ rút đầu không dám ho he gì sợ bị mập mạp ghi hận sau này tính sổ. Mặc kệ mập mạp thắng hay thua. Hắn lộ ra thực lực vượt trội, không thể trêu chọc.
- Uy, Hoàng Phủ huynh đệ ra tay thật độc ác.
- Muội ngươi, đừng chém vào mặt bằng không lão tử trở mặt.
- Ngươi là quái thai hay sao, nguyên khí sao lại không thấy cạn kiệt gì.
Mập mạp bị Hoàng Phủ Thiên một mực dồn ép chỉ có thể chạy oa oa trên lôi đài, kêu thảm.
Hoàng Phủ Thiên trên trái lúc này cũng nổi đầy gân xanh, hắn cảm giác mập mạp này rõ ràng đang cố tình trêu đùa mình. Sau khi kiếm pháp của hắn bị bắt bài liền cố tình bán thảm. Một bên la hét cứu mạng một bên lăn qua lăn lại, nhìn cực kỳ mạo hiểm nhưng đều hóa nguy thành an. Bộ pháp của mập mạp này có lẽ vượt qua Tật Phong Bộ đại thành của hắn rồi!
- Mập mạp chết tiệt này muốn chơi đua tiêu hao mới mình.
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Phủ Thiên mơ hồ đoán ra tên này đang tính làm gì, nhưng hắn tính nhầm rồi, Khí Hải của hắn giờ to hơn gấp rưỡi người bình thường. Đua tiêu hao, xem ngươi chết như thế nào.
Đôi mắt của Hoàng Phủ Thiên lóe lên hung ác, hắn bỗng rất muốn chém tên mập mạp này một kiếm.
Hiện nay Tây Viện đệ tử cũng coi như vớt vát lại tí mặt mũi. Trường Thâm thua Hoàng Phủ Thiên ở vòng thứ ba làm đệ tử ký danh Tây viện cực kỳ thất vọng, vốn tưởng thế là hết, mập mạp này cả ngày ăn với ngủ chẳng còn hi vọng gì. Hôm nay mập mạp không ngờ lộ ra thực lực đặc sắc kinh người đến vậy.
Đã một canh giờ đồng hồ kể từ khi đôi bên bắt đầu chiến đấu nhưng vẫn chưa phân được thắng bại.
Trán mập mạp toát mồ hôi. Chiến đấu cường độ kéo dài tọa áp lực rất lớn, nguyên khí của hắn tiêu hao mất hai phần ba rồi. Hiện tại vô cùng chật vật hú hét, khuôn mặt trắng bệch, y phục bị mồ hôi dán sát người lộ thịt mỡ, mơ hồ lộ ra một chút gì đó mà nữ nhân không nên chứng kiến.
- Tên Hoàng Phủ Thiên này nguyên khí sao lại kinh người như vậy. Mẹ kiếp, tới một canh giờ đồng hồ nhưng vẫn không có dấu hiệu yếu đi, cộng thêm mỗi lần công kích đều đánh vào chỗ hiểm của mình, nếu phản công lại cũng không gây được thương tích gì vì thân thể hắn mạnh tới khó tin. Biến thái, đại biến thái.
Mập mạp trong lòng khóc không ra nước mắt, cuối cùng trò đua tiêu hao giờ thành kê đá đập vào chân mình rồi!
Không phải Hoàng Phủ Thiên không mệt, nhưng vì Khí Hải hắn to hơn, trữ lượng nguyên khí cũng nhiều hơn nên cũng cầm cự được lâu. Nhưng cổ tay của hắn cũng mệt mỏi tới rã rời, tổng cộng hắn xuất ra tới mấy nghìn đoạn kiếm pháp không phải nhục thân cường hãn chắc cũng không chịu nổi mất.
Hầu hết người dưới đài đều nhận ra tình trạng của đôi bên, có lẽ cán cân chiến thắng có thể nghiên về phía Hoàng Phủ Thiên nhiều hơn.
- Tiếp tục cũng không phải là cách.
Hoàng Phủ Thiên đối với ưu thế của bản thân vẫn nắm rõ, nếu cứ tiếp tục tám phần mười hắn sẽ thắng. Điều khiến hắn lo lắng chính là tên mập trước mặt này không biết có bất ngờ tung sát chiêu không.
- Bộ pháp tên mập này dường như có thể khiến hắn trong nháy mắt chiếm được lợi thế. Hay là thử dùng Khai Thiên nhất thức mười phần “hình” xem phá được cái đó không, dù sao ý cảnh của nó vô cùng huyền diệu có lẽ sẽ áp chế được bộ pháp đó.
Lựa chọn hiện nay có lẽ là Khai Thiên nhất thức tối ưu hơn, Mãnh Long Kính uy lực không chê được có điều nếu dùng xong mà thất bại thì sẽ lộ ra sở hở trong vài hơi thở, chính thời khắc đó bất lợi quay về hắn.
Với nguyên khí hiện nay Du Tẩu Thiên Long chỉ có thể được hai lần dùng, Hoàng Phủ Thiên tính dùng nó để đánh hỏng cả lôi đài, nếu đánh nổ lôi đài được là tốt bằng không thì mình thảm rồi. Thay vì thế, dùng một chiêu đàn áp mập mạp trong tức khắc phân thắng bại. Trái lại sẽ lộ ra một chiêu tất sát.
- Mập mạp chết bầm, ta chém ngươi.
Sau một khắc đắn đo, Hoàng Phủ Thiên quyết định dùng tới nhất thức.
Cả người hắn bật lùi về sau, không tiếp tục truy kích mập mạp nữa. Nguyên khí toàn thân tập trung vào cương kiếm. Thành bại nằm ở đây.
- Ta, ta bỏ cuộc.
Vào thời khắc Hoàng Phủ Thiên định xuất ra kiếm thì mập mạp chợt la làng lên khiến nhiều người ngỡ ngàng. Trong đó đương nhiên có cả Hoàng Phủ Thiên.
69: Lâm Lộ Và Phi Thiên Hạc
Vào lúc Hoàng Phủ Thiên không truy kích thì người dưới đài đã thắc mắc không biết hắn định làm gì.
Đúng lúc này mập mập cao giọng nói:
- Ngừng, ngừng! Không đánh, không đánh! Trời ơi, không được rồi, đói chết mất, nếu không ăn gì thì ta sẽ chết đói! Ngươi thắng, ta thua rồi!
Mập mạp nói xong nhảy xuống lôi đài mà chạy.
Mọi người trợn to mắt nhìn mập mạp sốt ruột xông vào khu tuyển thủ lấy một con gà nướng vàng xốp tỏa mùi hấp dẫn từ trong bao đồ ra, xé gà nhét vào miệng nhai ngồm ngoàm.
Trong phút chốc Hoàng Phủ Thiên phải kìm lại nguyên khí, làm nguyên khí chảy ngược khiến hắn búng ra một ngụm máu.
Hắn phun máu thầm chửi bậy:
- Em gái ngươi.
Im lặng giây lát, quanh lôi đài vang lên tiếng cười vang trời.
Các đệ tử Tây Viện méo mặt, gục đầu hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Mập mạp đúng vào lúc này làm mất mặt, làm họ không còn mặt mũi ngẩn đầu đối diện.
Trường Thâm luôn cùng mập mạp ăn quan hệ tốt, nay ánh mắt không rời nhìn tên khốn này ngồi trong khu vực, ánh mắt hung dữ trừng to.
Vẻ mặt muốn đoạt tuyệt hết quan hệ với tên khốn này.
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố thắng bại:
- Đông Viện, Hoàng Phủ Thiên thắng.
Vốn khi bắt đầu họ nghĩ tới kết cục mập mạp sẽ thua, ai ngờ giữa trận có chuyển biến mới khiến cả đám phải quay đầu dự đoán lại.
Đến cuối cùng vẫn là hi vọng hão, tên khốn mập mạp này cuối cùng lại bỏ cuộc vì đói.
Cả đám người tức tới nhe răng, hận không thê băm vằm tên mập kia ra làm chín đoạn.
Ở trên đài cao cũng có kẻ hận không thể băm vằm mập mạp ra làm vô số mảnh đây.
Tên họ Liễu sắc mặt khó coi, nghĩ đến sắp mất thứ quan trọng là lòng lại đau nhói.
- Haha, đa ta Liễu sư đệ tặng Hạo Nhiên Cường Khí quyết cho ta nhé.
Trước ngày mai cứ gửi tới chỗ ở của ta là được, không cần đích thân đem đến cho ta đâu.
Triệu Phách thì vui như chảy hội, không ngờ mập mạp kia bất ngờ bỏ cuộc, trong lòng hắn vốn căng thẳng, kết quả là hắn lại thắng.
Cá cược này đúng là có lời ghê.
Hắn cười càn rỡ không thèm xem sắc mặt của kẻ khác có xấu xí tới mức nào.
…..
- Tên khốn mập mạp kia, tại sao ngươi lại nhận thua như thế hả.
Trường Thâm mặt hầm hập chạy tới phía mập mạp chất vấn.
Mập mạp nhìn Trường Thâm cười khổ, vừa nhai gà đùi nướng vừa nói: — QUẢNG CÁO —
- Bởi vì cùng Hoàng Phủ Thiên đấu kiếm thuật cơ sở không thể phân ra thắng bại, hắn có ý sẽ dùng cách chiến đấu khác ta không thể đánh tiếp.
- Với thân pháp của ngươi cũng không được?
Mập mạp nhai một miếng gà to, bất lực nói:
- Ngươi không hiểu đâu, vào khoảng khắc cuối cùng mà tên đó định xuất ra kiếm pháp đó ta cảm nhận được nguy cơ rất lớn, Hắc Bạch Kì Vân bộ của ta cũng như gặp phải đối thủ.
Trước thời khắc đó ta chưa nghĩ ra cách phá giải công kích có.
Chi bằng nhận thua luôn.
- Nguy hiểm vậy sao? Vậy là trước đó hắn đấu với ta là không có ý định dùng nó rồi!
Trường Thâm có chút trầm ngâm không biết nghĩ gì.
- Tiểu Thâm tử đừng buồn, ngươi so với ta chỉ kém chút đỉnh thôi.
Nếu cố gắng tu luyện ra thuộc tính hoàn mỹ của bản thân có lẽ sẽ mạnh hơn.
Mập mạp vỗ cánh tay dầu mỡ lên người Trường Thâm ra vẻ an ủi.
- Mập mạp chết tiệt, bẩn hết áo của ta rồi.
Phía Hoàng Phủ Thiên vì được chiến thắng nên trong mắt Đông Viện tân đệ tử càng trở nên sùng bái hắn, duy nhất tân sinh vào trong tứ cường.
Đánh bại từng cái lão sinh thực lực mạnh mẽ của các viện, chưa nói tới chỉ có duy nhất Đông Viện là còn hai đệ tử lọt vào vòng trong.
Lần này đúng là tân sinh nói chung và Đông Viện nở mày nở mặt rồi.
Mà xa xa Lâm Lộ đối với Hoàng Phủ Thiên ánh mắt vẫn mang theo vẻ bất thiện, chỉ là không còn ác ý với hắn thôi.
- Tiểu tử đó chỉ may mắn đụng phải tên mập đó mới dành chiến thắng mà thôi.
Lâm sư huynh mới chân chính là đại sư huynh Đông Viện.
- Đúng vậy, Lâm sư huynh tí nữ sẽ cho bọn chúng thấy khác nhau giữa may mắn và thực lực.
Hai cái “áo bông lớn” bên cạnh không ngừng tân bốc Lâm Lộ.
Luận trò vuốt mông ngựa này, hai tên muốn thất sủng cũng khó lắm.
- Thôi được rồi, các ngươi trật tự trước đi.
Lâm Lộ nói.
- Lâm Lộ và Phi Thiên Hạc có một khắc để chuẩn bị trước khi thượng đài.
Trọng tài trận tiếp theo lên tiếng nhắc nhở.
— QUẢNG CÁO —
Nghe đến tên mình Lâm Lộ xoay người bước lên đài.
Trận đấu này là một trận long tranh hổ đấu chính xác!
Lâm Lộ là cao thủ đứng đâu Đông Viện trong đám lão sinh không ngoa.
Tuy sở hữu vẻ ngoài mềm yếu, ngũ quan thanh tú giống như nữ nhân nhưng không ai dám khinh thường.
Vì qua các trận đấu hắn bộc lộ ra thực lực cường đại, từng bước dễ dàng chiến thắng.
Chưởng pháp của hắn quả là kinh diễm tuyệt luân, thực sự khiến người khác phải nể phục.
Phía Phi Thiên Hạ luôn điệu thấp ít có tiếng tăm, trong trận đánh bại Lý Cung Ngâm đứng đầu Nam viện thì danh chấn khắp nơi.
Vẫn chưa có kẻ nào chân chính chứng kiến thực lực của Phi Thiên Hạc cả.
Đồng dạng là một đối thủ nặng kí trong cuộc chiến lần này.
Hai thiếu niên thiên tài cùng đứng trên một lôi đài.
Các đệ tử ký Bắc viện điên cuồng kêu gào cổ vũ cho Phi Thiên Hạc:
- Phi sư huynh cố lên, đừng khách sáo đánh bay tên ẻo lả đến từ Đông Viện đi!
Các đệ tử Đông Viện không yếu thế cũng trợ uy cho Lâm Lộ.
- Lâm sư huynh tất thắng! Đối thủ của Lâm sư huynh chẳng qua là cái đuôi nhỏ của Bùi Vũ Long mà thôi! Gặp phải Lâm sư huynh ở đây là hắn xui rồi! Lâm sư huynh có thể bóp nát hắn như một con kiến nhỏ.
Ánh mắt mọi người từ bốn phương tám hướng nhìn chăm chú vào hai người đang ở trên lôi đài, hai người đều là sâu không lường được, không biết cuối cùng ai sẽ thắng.
Đinh đinh!
Âm thanh vang lên, trọng tài tuyên bố bắt đầu trận đấu.
Phi Thiên Hạc đột nhiên mỉm cười mở miệng nói:
- Ta đã muốn được thỉnh giáo Ngọc Nữ Tâm chưởng của Lâm sư huynh, rốt cuộc có may mắn đấu với Lâm sư huynh.
Thay vì tốn thời gian rườm rà dò xét, chi bằng chúng ta ước định ba chiêu định thắng bại, ý Lâm Sư huynh như thế nào?
Lâm Lộ ngẫm nghĩ, gật đầu, nói:
- Được.
Lâm Lộ và Phi Thiên Hạc đối thoại nhờ trận pháp trên lôi đài rõ ràng phát ra ngoài.
Lời rơi vào tai người xung quanh.
Ba chiêu phân hắng bại? — QUẢNG CÁO —
Mọi người hưng phấn, đây là va chạm thực lực thật sự, không có mưu kế tính toán riêng, thực là làm người ta sối sục máu nóng.
Trong đám người rộ lên tiếng la hét, gào la dồn dập.
- Lũ đần, đầu óc của đám các ngươi toàn cơ bắp à mà cổ vũ.
Hoàng Phủ Thiên cạn ngôn lẩm bẩm trong miệng.
- Sao ngươi lại nói thế!
Trần Thập Nhất ghé sát vào người Hoàng Phủ Thiên hỏi.
- Ba chiêu định thắng thua, nghĩa là Lâm Lộ sư huynh nhất định phải trong ba chiêu đánh bại Phi Thiên Hạc.
Mà Phi Thiên Hạc khiêu chiến như vậy đại khái có lẽ nắm chắc cầm cự được trước ba chiêu của Lâm Lộ.
Hoàng Phủ Thiên giải thích:
- Đồng nghĩa Lâm Lộ muốn trong ba chiêu đó đánh bại Phi Thiên Hạc thì phải xuất thực lực chân chính của bản thân.
Nếu như vậy khác gì Lâm Lộ đem các con bài tẩy của mình lộ ra từng ít một.
Trong khi đó Bùi Vũ Long đặc cách vào vòng vòng trong, không tốn sức, chẳng tốn lực lại có thể nắm bắt được con bài tẩy của Lâm Lộ dễ dàng, đến khi đó thì Bùi Vũ Long càng có nhiều cơ hội đề phòng.
- Ý ngươi chính là Phi Thiên Hạc cố tình khiến Lâm Lộ sư huynh lộ ra tuyệt chiêu.
Nếu hắn thắng thì là tốt, không thắng thì vòng đấu tiếp theo chính là Bùi Vũ Long thắng được, Bắc Viện cũng không có thiệt thòi gì sao?!
Trần Thập Nhất liền hiểu ra ý của Hoàng Phủ Thiên.
- Nhưng dù vậy Lâm Lộ sư huynh không thể từ chối được.
Dù sao huynh ấy cũng là cao thủ đứng đầu Đông viện, nếu từ chối chính là chuốc lấy nhục nhã cho Đông viện.
Sợ huynh ấy không thể làm thế.
- Đó là lý do ta nói là não cơ bắp, mấy cái danh tiếng đó thì quan trọng cái rắm.
Quan trọng chính là mình thắng thua.
Có thể thắng dễ dàng sao phải chọn đường khó làm khổ bản thân?
Đó là lý do Hoàng Phủ Thiên từ chối hiểu đám quân tử, thiên kiều gì gì đó.
Sống ở đời thiệt chút danh tiếng thì có gì đâu phải làm khó vậy.
- Cái này ta cũng không hiểu, ta là thợ săn, khi săn mồi quan trọng là đạt được thành công lớn nhất với mức tổn thương nhỏ nhất.
Trần Thập Nhất nhún vai tỏ vẻ không hiểu, hắn cùng với Hoàng Phủ Thiên được coi là một dạng người.
Dạng người dùng thủ đoạn chiến thắng chứng không dùng sức lực mà thắng.
Hai người bọn họ tuy bất đắc dĩ nhưng giờ chỉ có thể đứng ngoài xem mà thôi, hi vọng Lâm Lộ không hối hận với quyết định cao ngạo của hắn ngày hôm nay..