Khi Hoàng Phủ Thiên rời đi, một bóng người quen thuộc khác lại xuất hiện, lần này chính là vị bằng hữu tốt.
Trần Thập Nhất lén lút che mặt chạy tới.
Trần Thập Nhất đem hai trăm điểm cống hiến quét qua nói:
- Đặt hai trăm điểm cho Bùi Vũ Long thắng.
Hai trăm điểm! Nếu người quen ở đây đều ngạc nhiên vì sao tên này kiếm được nhiều điểm thế.
Đồng đạng mới vào tông môn, hắn lại không đi làm nhiệm vụ thế mà sở hữu tới ba trăm điểm.
- Che cái gì mà che, nghe giọng ta cũng biết ngươi là ai rồi.
Người làm nhà cái ở đây đối với Trần Thập Nhất có vẻ rất quen, cười cười nói với hắn.
Trần Thập Nhất hẵn giọng:
- Biết cũng phải coi như là không biết, đừng có nhiều chuyện như vậy.
Đưa chứng minh đây.
Vốn cầm xong giấy cược định xoay người rời đi, nhưng mặc cảm lương tâm, hắn đành quay lại đặt thêm hai mươi điểm cho Hoàng Phủ Thiên.
Chốc lát sau Trần Thập Nhất cười như không có việc gì rời khỏi đám đông.
- Hì hì.
Hoàng Phủ huynh đệ, không phải ta không tin tưởng ngươi nhưng ta biết đạo lý không thể có tiền mà không kiếm được, ta chỉ đơn thuần là muốn kiếm tiền thôi, không có dụng ý gì đâu.
Ta cũng tự cược bản thân mình thua trong cuộc đấu trước mà.
- Cùng lắm khi có lợi ta sẽ chia có ngươi một ít, cũng đừng trách ta không tin tưởng ngươi.
Trần Thập Nhất lầm bầm rồi cất giấy chứng minh các cược, chạy nhanh hướng lôi đài.
Trong lòng tự nhủ lại kiếm thêm một khoản rồi.
Tiếng chuông đã vang lên.
Trận đấu sắp bắt đầu.
Trên lôi đài Hoàng Phủ Thiên cảm nhận được áp lực nghẹt thở.
Bùi Vũ Long là đối thủ mạnh nhất hắn gặp, dù trước đó vượt cấp chém giết cũng khó khiến hắn cảm thấy áp lực như vậy.
Bùi Vũ Long có phong thái nhân trung chi long, khí độ cao quý uy nghiêm, là niềm kiêu hãnh của Bắc Vvện, cũng là hóa thân thiên tài.
Ít có ai thấy Bùi Vũ Long dốc sức ứng chiến.
Nhưng mọi người đều biết hắn ta cực mạnh, mạnh tới khó mà lường được.
Vì sao ư? Nếu Bùi Vũ Long không mạnh thì sao Phi Thiên Hạc cam nguyện làm tay chân của hắn? Những thiên tài kiệt ngạo bất thuần khác trong sẽ răm rắp nghe theo Bùi Vũ Long.
Nhiều lúc chỉ đứng đối diện đã khiến địch thủ áp lực khó mà chống đỡ.
Trong cuộc đấu lần này Bùi Vũ Long một đường đi tới đè bẹp đối thủ, thắng không có gì đáng để tranh luận.
Một số trưởng lão ngoại môn đều vững tin cho rằng tất cả là điển lễ đưa thiên tài tuyệt thế Bùi Vũ Long lên ngôi số một.
Hoàng Phủ Thiên rất mạnh.
Trước đó thể hiện ra năng lực đủ làm người giật mình.
Nhưng trong lòng đa số người Hoàng Phủ Thiên hiện tại chưa đủ để uy hiếp Bùi Vũ Long.
Cái giảm giác một người bình thường đối diện ngọn núi, con chim nhỏ trước biển rộng.
Không thể vượt qua, quả thực khó chịu cực độ.
- Hắc, không biết mình có chịu được tới chiêu thứ ba của hắn không.
Hay là nhận thua đi vậy.
Hoàng Phủ Thiên trong lòng cười khổ không thôi, nhưng hắn không thể nhận thua nhanh vậy được cương kiếm giơ trước ngực làm thế thủ.
Nguyên khí bao quanh hắn làm trung tâm phóng ra ngoài.
Đang đúng lúc Hoàng Phủ Thiên liều mạng đánh thì Bùi Vũ Long chợt phát ngôn gây chấn động:
- Ta nhận thua.
— QUẢNG CÁO —
Hoàng Phủ Thiên còn tính tiên hạ thủ vi cường chợt suýt trượt chân.
Mắt mở to như hột nhãn nhìn Bùi Vũ Long như muốn xác nhận lại.
Trọng tài ngây ra nửa ngày mới do dự cao giọng quát:
- Đông Viện, Hoàng Phủ Thiên thắng!
Dưới lôi đài đá xanh bùng nổ tiếng hoan hô, các đệ tử Đông Viện khó kiềm nén lòng hưng phấn kích động, điên cuồng hoan hô reo hò.
Bọn họ từng cho rằng Hoàng Phủ Thiên thua chắc, ai ngờ đối phương chủ động nhận thua, thật là mừng ngoài ý muốn.
- Đông viện bất bại, vĩnh viễn bất bại.
- Hoàng Phủ Thiên quá giỏi!
Các đệ tử Trung viện biểu tình phức tạp.
Giấc mộng hai cường giả Trung Viện gặp nhau cuối cùng đã tan vỡ.
- Bùi sư huynh không lẽ vì Phi sư huynh đả thương Lâm Lộ nên mới nhường Đông viện thắng sao?
- Ta cũng nghĩ thế, bằng không tại sao Bùi sư huynh lại làm thế?
Rất nhiều đệ tử dưới đài nhìn Bùi Vũ Long ánh mắt khó hiểu, giống như tìm câu giải thích.
Bùi Vũ Long cũng cấp cho họ một cái câu trả lời, hắn nói:
- Cuộc đấu này vốn là dành cho đệ tử dưới Huyền Nguyên cảnh, còn ta đã đánh sâu vào Huyền Nguyên cảnh rồi, chưa kịp thông báo cho cao tầng.
Là lỗi của ta.
Cả đám đệ tử dưới khán đài nghe vậy mới vỡ lẽ ra.
Bùi Vũ Long đã đột phá Hoàng Nguyên tiến vào Huyền Nguyên rồi! Hắn giờ không còn là ngoại môn đệ tử bình thường mà là nội môn dự khuyết đệ tử.
Bùi Vũ Long năm nay mới mười chín tuổi! Hắn nhập tông ba năm, năm đó vào tông cũng chỉ là Hoàng Nguyên trung kì đỉnh phong.
Sau đó đột nhiên phát lực đánh vào trở thành người mạnh nhất ngoại môn Bắc viện, được nhiều người âm thầm công nhận là đệ nhất ngoại môn và vẫn bảo trì cho đến giờ! Trong khi đó còn thu phục được nhân tâm Bắc viện xây dựng thế lực riêng.
Quét khắp cả ngoại môn có mấy người đột phá được Huyền Nguyên cảnh lúc mới mười chín tuổi trừ những kẻ có thể chất đặc thù, có người trong tông môn giúp đỡ ra? Tiền đồ mênh mông!
- Chúc mừng Bùi sư huynh!
Mọi người đều lớn tiếng hô lên, đa số quên mất chiến thắng của Hoàng Phủ Thiên.
Bùi Vũ Long xoay người xuống dưới đài.
Không ai ngờ tới, vốn là một trận đấu kịch tính nhưng lại mới bắt đầu lại nhanh chóng kết thúc như vậy!
Hoàng Phủ Thiên thì trong lòng thở phào may mắn, may lúc nãy đầu óc hắn không nhanh nhảu lao liên đánh với đối phương.
Bằng không sẽ bị một trận tới tả không chừng.
Nhưng Bùi Vũ Long đột phá Huyền Nguyên cảnh thật đúng lúc, có lẽ nào!
Đem cái đầu lắc lắc, ném hết suy tính ra khỏi đầu.
Dù sao cũng thắng được rồi.
Thần may mắn không bỏ rơi hắn.
Bỗng hắn chợt nhớ ra một điều, hắn tốn mất hai mươi điểm cống hiến cược mình thua.
Mất hết rồi! Nhưng nhớ tới hắn cược mình mười ba điểm cống hiến nhân năm lần lên sáu mươi lăm điểm cống hiến! Trừ đi hai mươi điểm thì còn bốn mươi lăm điểm.
Vẫn sống!
Hoàng Phủ Thiên chớp mắt trải qua thăng trầm của cá cược, vẫn lãi đó là suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn.
Trái lại Trần Thập Nhất thì mặt tái nhợt.
Lỗ to rồi, hắn lỗ mất một nửa điểm cống hiến rồi.
Hắn chỉ có thể khóc ròng trong lòng mà thôi.
Còn đối với vô số đệ tử dưới đài, cùng lịch sử của Kiếm Trảm tông kết thúc này thật sự rất nhanh, trong quá khứ dù mạnh hay yếu cũng ít nhất có năm chiêu qua lại rồi mới nhận thua.
Đây là còn là người được công nhận đứng đầu ngoại môn nhận thua nữa chứ, dù có lý do hợp lý nhưng nhiều người thật sự không can tâm với kết quả này.
— QUẢNG CÁO —
…..
Cao tầng quan đài.
- Kết thúc sớm như vậy không thú vị tí nào.
Triệu Phách ngồi gác chân nhàm chán nói.
Vốn nghĩ sẽ có trận chiến thú vị, ai ngờ tên Bùi Vũ Long đó đầu hàng khiến hắn chán muốn chết.
- Cứ vậy phải tốn thêm ba ngày thời gian mới quyết đấu tiếp, quả thực là tương đối tốn thời gian.
Chi bằng tổ chức vòng cuối cùng.
Dù sao một kẻ thì đã được xem xét thương thế không có gì đáng nói, một kẻ thì chưa phải đấu, liền nhân cơ hội làm luôn.
Các vị thấy thế nào?
Tên họ Liễu muốn đẩy nhanh tiến độ kết thúc việc này lên.
Lâm trưởng lão không để ý nói:
- Tùy tiện, các ngươi là người trẻ tuổi tự quyết định đi.
Triệu Phách cũng không phản đối, hắn cũng muốn xem trận đấu nảy lửa hơn.
Dưới sự quyết định của ba người, vòng cuối cùng sẽ được tổ chức ngay hôm nay.
Trọng tài được truyền tới ý định đó liền thông báo:
- Hiện này thời gian kết thúc sớm hơn dự kiến.
Phía cao tầng có quyết định sẽ tổ chức vòng đấu cuối cùng của Hoàng Phủ Thiên và Phi Thiên Hạc.
Các ngươi có một nén nhang chuẩn bị.
Mọi người cũng ngờ ngàng trước thay đổi, nhưng vừa nãy bọn họ vẫn chưa thỏa mãn.
Vì thế càng háo hức ngóng đợi.
Sau khi cuộc đấu kết thúc thì Hoàng Phủ Thiên hưng phấn chạy tới hướng quầy cá cược.
Dù điểm cống hiến của hắn kiếm ít tới thảm thương nhưng với hắn hiện nay là ổn nhất rồi.
Đem giấy đổi lấy điểm sau đó nghênh ngang rời đi.
….
Quanh lôi đài đã là biển người, ồn ào bàn tán, dự đoán thắng bại.
- Ta thấy Hoàng Phủ Thiên thắng chắc.
Bùi Vũ Long cường đại còn nhận thua, Phi Thiên Hạc vô danh lại có thể thắng sao?
- Đừng có phết vàng lên mặt, Bùi sư huynh nhận thua vì thực lực huynh ấy vợt qua yêu cầu.
Bằng không huynh ấy thực lực cường đại dùng cước có thể đánh bay Hoàng Phủ Thiên xuống lôi đài.
- Đừng quên, trước đó Hoàng Phủ Thiên xuất thủ cứu lấy Lâm sư huynh chém ra một kiếm kinh thiên, nếu không nhờ trọng tài thì Phi Thiên Hạc đã bị chém bay đầu rồi.
Đám đông bàn tán ồn ào, diễn biến đến bây giờ đã lên cao trào, mọi người sốt ruột muốn biết người cuối cùng đánh bại tất cả đối thủ đừng đầu cuộc so tài bốn viện lần này là ai.
Phía khu vực nghỉ ngơi, Hoàng Phủ Thiên ôm điểm về vị trí thả lỏng, hắn vào được vòng cuối là ngoài ý muốn rồi.
Cũng không có tham lam cái danh người đứng đầu làm gì, vì vậy có lẽ lên cọ sát với Phi Thiên Hạc rồi tìm cớ nhận thua là được.
Hắn không mạnh như Bùi Vũ Long, nên muốn cầm cự chắc không phải khó.
Đó chỉ là những ghì hắn nghĩ thôi, không biết từ lúc nào mà đệ tử Đông viện đã tràn vào ánh mắt hừng hừng khí thế nói:
- Hoàng Phủ sư huynh, huynh nhất định phải đem tên Phi Thiên Hạc đá bay dành lại công đạo cho Lâm sư huynh và Đông viện chúng ta.
- Đúng vậy, khi tên khốn đó gian lận đả thương Lâm sư huynh, chính là Hoàng Phủ sư huynh ứng cứu đầu tiên.
Chắc chắn trong lòng Hoàng
Phủ sư huynh cũng không ưu gì tên khốn đó.
Huy hãy dạy hắn một bài học.
- Đông viện chắc chắn sẽ được Hoàng Phủ sư huynh làm rạng rạnh.
Cả đám đệ tử người nào người đấy tông bốc Hoàng Phủ Thiên lên tận mây xanh, khiến hắn muối mặt.
Cái đám khùng điên này nói gì vậy? Ai muốn đòi công đạo lại cho Lâm Lộ, ai muốn đánh bay Phi Thiên Hạc.
Ai nói điều đó ra đây cho ta xem.
— QUẢNG CÁO —
Dư trấn về việc trang bức không buông tha cho Hoàng Phủ Thiên, cái đám đệ tử này hiểu nhầm hết rồi.
Ta cũng đâu có muốn đâu!
Tên Phi Thiên Hạc đó trên người mang bí mật, mặc dù Hoàng Phủ Thiên cố ý vu khống đối phương ăn đan dược bùng phát nguyên khí trong thời gian ngắn.
Thực ra hắn sớm biết có lẽ đó là một dạng thiên phú lực lượng khác thường của Phi Thiên Hạc.
Nếu mà Phi Thiên Hạc đó sử dụng cỗ lực lượng đó thật thì phiến toái lớn rồi.
- Hoàng Phủ Thiên, chúng ta tin ngươi có thể làm được.
Không biết từ lúc nào mà hai cái áo bông nhỏ của Lâm Lộ đã xuất hiện, ánh mắt tin tưởng với Hoàng Phủ Thiên.
- Tin muội ngươi, hai tên khốn nhà các ngươi tự dưng tham gia làm gì.
Còn làm ra vẻ chúng ta thân thiết lắm ý.
Hoàng Phủ Thiên nhìn hai tên khốn kia góp vui tức nổ não.
Không lẽ các ngươi quên các ngươi hay xỉa xói, nói xấu ta rồi hà.
Ta nghe được hết đó hai cái đuôi nhỏ của Lâm Lộ.
Không lẽ Lâm Lộ cố tình đào cái hố cho mình.
Bằng cách sai tay chân của hắn tới ủng hộ cũng như Lâm Lộ gián tiếp nói là “Trả thù cho ta đi”.
Nếu hắn lên lôi đài nhận thua sớm, chắc chắn thời gian còn lại sẽ khó sống ở Đông viện.
Thật hiểm độc.
Một nén nhang chóng trôi qua.
Giọng trọng tài vang lên.
Lôi đài tắm trong ánh hoàng hôn rất đẹp, mọi ánh mắt chăm chú nhìn, Hoàng Phủ Thiên và Phi Thiên Hạc đi lên lôi đài.
Đám đông có một ít nữ đệ tử hướng tới Hoàng Phủ Thiên cổ vũ, sau khi Hoàng Phủ Thiên may mắn vượt qua Bùi Vũ Long tiến vào vòng cuối thì có nhiều người ủng hộ hắn.
Phía Phi Thiên Hạc có càng nhiều hơn nam đệ tử hò reo trợ khí.
Hoàng Phủ Thiên bĩu môi, ngươi thì vui rồi, có mỗi ta khổ nhất thôi.
Vù!
Tiếng chuông vang lên.
Vô số thanh âm kêu gào chói tai làm người ta sôi sục máu nóng.
Hai người cách nhau mười thước ngừng lại.
- Hãy thoải mái chiến đấu đi, Hoàng Phủ Thiên.
Phi Thiên Hạc hừng nhực khí thế nói:
- Bắc viện không thua, mặc dù như vậy là không công bằng nhưng ngày hôm nay ta không chiến đấu vì bản thân ta mà là vinh nhục của toàn bộ Bắc viện.
Đó là lý do ta sẽ dùng tới thứ đã khiến Lâm sư huynh các ngươi bị đả thương ngươi hãy cẩn thận.
- Hắn nói cái gì? Là lực lượng đã đả bị thương Lâm Lộ sao?
Hoàng Phủ Thiên nghe xong trong lòng thầm hô không ổn, không lẽ tên này muốn dùng sát chiêu ngay khi bắt đầu sao? Đùa hả trời, cái này mình không nghĩ tới rồi! Lần này đúng là không kịp khóc, tránh vỏ dưa Bùi Vũ Long gặp phải vỏ sầu riêng Phi Thiên Hạc.
Cảm nhận luồng khí tức bạo ngược hùng hổ, Hoàng Phủ Thiên chỉ có thể siết chặt cương kiếm chuẩn bị thôi..