Nhiều để tử dưới đài nhìn động tác của Hoàng Phủ Thiên mà bàn luận.
- Vết thương ở phần eo nếu là thông thường đã đâm thủng nội tạng rồi.
- Phi Thiên Hạc cũng không khá khẩm hơn là bao đâu, là ai khác thì cánh tay cũng phế luôn rồi.
- Sao cuộc chiến của tên Hoàng Phủ Thiên này lần nào cũng máu tanh, điên cuồng vậy!
- Đúng là hai tên điên.
Hoàng Phủ Thiên không để tâm tới lời nói của mọi người, cười to vì bản thân cược đúng.
Tóc đen bay phấp phới kết hợp cùng vẻ cuồng tiếu mang tới cảm giác phóng khoáng vô song.
Nhìn cả người ê ẩm, tràn đầy vết thương lớn nhỏ.
Có thể nói đây là đấu với Phi Thiên Hạc giúp đỡ hắn rất nhiều ở con đường kiếm đạo.
Vì sao lại nói vậy ư?
Trước đây Hoàng Phủ Thiên chiến chính là để sống xót, đối đầu với kẻ thù chỉ có chém giết đơn thuần, dùng thủ đoạn của bản thân để sống xót.
Nào có cái gì là lĩnh ngộ trong tuyệt cảnh, nghịch mệnh phản giết.
Không phải là hắn phủ nhận, sẽ có các trường hợp đó nhưng không nhiều người làm được.
Sinh mạng của bản thân còn như đi trên dây thì làm gì có ai quan tâm tới lĩnh ngộ vũ kĩ hay gì được.
Tất cả làm để sống xót mới là ưu tiên quan trọng nhất.
Ngộ được nhưng mạng không còn thì chẳng có ý nghĩ gì cả.
Trái lại ở lôi đài này, với sự bảo hộ của cường giả sinh mạng của hắn sẽ không hề gặp nguy hiểm.
Dù xui xẻo bị trọng thương chắc chắn cũng được chữa trị.
Hoàn toàn không hề có vấn đề gì cần lo lắng, chính vì thế mới có thể thoải mái tâm trạng lĩnh ngộ những thứ này.
- Tiếp tục dùng hắn rèn luyện thì chắc chắn sẽ nắm chân chính “ý”.
Hoàng Phủ Thiên cảm nhận được trái ngọt vừa rồi trong lòng liền đại phóng, chỉ cần tiếp tục có lẽ hắn sẽ nắm giữ được “ý” của Khai Thiên nhất thức.
Kiên trì thêm nữa thôi.
Hắn không biến bản thân hắn hưng phấn như vậy cũng không phải vì những lý do trên.
Mà trọng điểm chính là Minh Ngục Thần Quyết, công pháp này giống như kích phát bản năng cuồng chiến của Hoàng Phủ Thiên lên.
Khô lâu trong khí Hải Cũng mơ hồ nhìn thấy một nụ cười quỷ dị vô cùng.
- Tiếp tục nào Phi Thiên Hạc, ta còn chưa chán đâu đó.
Dứt lời Hoàng Phủ Thiên đạp Tật Phong Bộ đến trước mặt Phi Thiên Hạc, nguyên khí trên cương kiếm chợt phát ra luồng nhiệt khí khác thường, hỏa diễm thổi bùng không chút hóa mỹ hóa thành sao băng.
Cũng là nhờ Phi Thiên Hạc vận chuyển thuộc tính tự nhiên của hắn liên tục mà Hoàng Phủ Thiên đã nắm bắt được cách vận chuyển năng lượng thuộc tính của bản thân mình.
Phi Thiên Hạc à, ngươi đúng là người tốt.
Vù!
Không khí bị cương kiếm thiêu đốt phát ra tiếng xèo xèo chói tai.
Nhanh! Một kiếm này nhanh tới cực điểm.
So với một kiếm khi trước thì lúc này Hoàng Phủ Thiên thi triển ra càng nhanh hơn một bậc.
Phi Thiên Hạc cảm nhận uy hiếp, bản năng gầm lên, mắt nhìn thấy tơ máu rực, cũng không dám chậm trễ, chỉ pháp bắn ra từng đợt va chạm với kiếm pháp của Hoàng Phủ Thiên vang lên từng đạo âm thanh va chạm vui tai.
Sau đó từng bước ép sát Hoàng Phủ Thiên.
….
Dưới đài Tây viện, xuất hiện ba người, hai nam một nữ nhìn trận chiến trên lôi đài tràn đầy hào hứng, khát vọng.
Đó chính là ba người Diệp Phong, Lý Hiên và biểu muội của hắn.
Trước khi Diệp Phong và Lý Hiên chính thức gia nhập Kiếm Trảm tông đều là thiên tài của gia tộc, có tiếng tăm mà cả ba người có thể được phân vào Bắc viện chứng minh thiên phú rồi.
Bọn hắn cũng từng chứng kiến thực lực của Hoàng Phủ Thiên rồi.
Cả hai không ngờ sau khi tiến nhập tông môn hơn một tháng, mà thực lực của đối phương lại tiến bộ vượt bậc như vậy.
Giờ có khoảng cách lớn tới mức độ này rồi.
Bọn hắn cũng có tư cách tham gia cuộc đấu này, kết quả không thể vượt qua được vòng đầu tiên.
Lần đầu tiên nếm mùi thất bại, dư vị đắng ngắt.
Mà biểu muội điêu ngoa của Lý Hiên kia vẫn nhớ tới ngày mà Hoàng Phủ Thiên vì một kẻ bẩn thỉu đê tiện quát mắng, hạ nhục cô ta liền ghi hận.
Bản thân là cành vàng lá ngọc của gia tộc có bao giờ chịu uất ức như vậy, vì thế dù qua lâu rồi cô ta vẫn hết sức ghi thù.
Mặc dù hiện nay thực lực của Hoàng Phủ Thiên biểu lộ kinh thiên nhưng cô ta vẫn kịt mũi phủ nhận.
- Thiên Hạc của Bắc Viện chắc chắn sẽ dành chiến thắng, hơn nữa là chiến thắng áp đảo tên khốn đó.
Đem hắn đánh trọng thương, thậm chí phế hắn luôn.
Lý Nhất Đồng trong lòng thầm suy nghĩ độc ác.
Đồng dạng ở phía xa, bóng dáng yêu kiều xuất hiện nhìn chằm chằm vào phía Hoàng Phủ Thiên chiến đấu, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú Hoàng Phủ Thiên.
Ánh mắt có chút lo lắng trước cuộc đấu đẫm máu này của hắn.
…
Thật kì lạ, cái cảm giác hưng phấn này rốt cuộc là gì!
Kiếm quang hắn không ngừng biến ảo, như thủy triều tràn tới.
Phi Thiên Hạc như yêu thú thủ trảo, chỉ pháp nặng nề đánh lên đối thủ.
Máu tươi tràn ra từ miệng vết thương chảy dọc theo cánh tay rồi tới cổ tay cuối cùng là nhuống đỏ bàn tay Hoàng Phủ Thiên cùng vơi cương kiếm trong tay.
Máu từng chút một lan tràn tới khe hở cương kiếm làm cương kiếm mang vẻ đẹp chết chóc.
Mỗi khi vũ động máu theo cương kiếm tung bay khắp không gian.
Hoàng Phủ Thiên trong cuộc so đấu càng tàn nhẫn hơn trước lại không hề cảm thấy điều gì cả.
Hắn vẫn ý thức được máu tươi tung tóe, tiếng va chạm giữa kim loại triền miên không dứt.
Nhưng hắn đối với điều này lại giống như không hề để tâm, mọi lối suy nghĩ của hắn đều chìm vào kiếm pháp.
Minh Ngục Thần quyết đem tư duy của hắn tỉnh cáo hơn bao giờ hết, nó giống như đem cái cảm giác điên cuồng, khát cao chiến đấu từ linh hồn và xương cốt kích thích trong vô thức với Hoàng Phủ Thiên.
Thế nên Hoàng Phủ Thiên không nhận ra cương kiếm đang biến đổi kinh người.
Trên thân cương kiếm được nhuốm bởi máu đã mơ hồi phát ra nhiệt khí, màu máu cũng sáng lạ thường.
Mỗi lền vung tới kiến vết thương của Phi Thiên Hạc đỏ lên giống như bị phóng vậy.
Người quanh lôi đài không chú ý thấy hình ảnh quái dị đó, bọn họ chỉ nhìn thấy máu của Hoàng Phủ Thiên ở đó mà thôi.
Chiến đấu điên cuồng diễn ra.
Hoàng Phủ Thiên đạp Tật Phong Bộ tránh né trên không, hắn xoay mạnh người, cương kiếm kiểm trong tay lại đánh thành một vòng.
Cương kiếm trong tay Hoàng Phủ Thiên đã phát ra những tia hồng quang nhàn nhạt, bổ xuống vị trí Phi Thiên Hạc
Phi Thiên Hạc đạp mạnh chân xuống đất, tay bốc lên ánh quang sáng chói, đánh ra một chỉ ngưng tụ nguyên khí được phóng thẳng ra.
Ầm!!
Hai đại nguyên khí va chạm mạnh vào nhau, khiến trên mặt lôi đài xuất hiện mấy vết nứt nhỏ, rồi lan dần ra giống như mạng nhện.
- Là ta có ảo giác, hay là kiếm của Hoàng Phủ Thiên xuất hiện hồng quang nhàn nhạt!
- Không phải ảo giác, vì ta cũng nhìn thấy.
- Đó là thuộc tính nguyên khí là Hỏa nguyên khí! Tên đó đang dùng nguyên khí thuộc tính!
- Không thể nào, nếu không được lão sư chỉ bảo thì khó lòng tự lĩnh hội được điều đó.
- Cũng không phải là không thể, có một số trường hợp là ngẫu nhiên bùng phát được thực lực.
Xem xét hiện nay có thể Hoàng Phủ Thiên chính là trường hợp đó.
Bên dưới đài lại lần nữa dấy lên thảo luận.
Tất cả mọi người lúc này cũng nhận ra Hoàng Phủ Thiên đợt kiếm vừa rồi phát ra nhiệt hỏa.
Có thể đem nguyên khí biến thành thuộc tính rót vào kiếm pháp nói thì dễ nhưng để làm được lại khó khăn, trừ phi có người có kinh nghiệm chỉ bảo bằng không khó lòng làm được.
Mà đa số ngoại môn đệ tử, đặc biệt là tân sinh vì gia cảnh nên vẫn chưa thể làm được điều đó.
Ngẫu nhiên mới có thể kích phát được mà thôi.
Đó là lý do trong cuộc so tài bố viện này chỉ thấy các lão sinh làm được điều đó, và là một số lão sinh ngoại môn thực lực mạnh mẽ nữa.
Đại đa số mọi người hiện nay đều cho là Hoàng Phủ Thiên dựa vào tuyệt cảnh ngẫu nhiên kích phát ra nguyên khí thuộc tính.
Như vậy cán cân lại nghiên về phía Hoàng Phủ Thiên rồi.
Dần dần, Phi Thiên Hạc có vẻ như tốc độ và sức lực đang trên đà đi xuống, không còn mạnh mẽ như lúc bắt đầu nữa rồi.
Phi Thiên Hạc lý trí ít ỏi còn lại cảm thấy vết thương trên người bỏng rát.
Rõ ràng là bị kiếm của Hoàng Phủ Thiên đả thương.
Nguyên khí nhiệt hỏa của Hoàng Phủ Thiên cũng đang xâm nhập vào người, thứ năng lượng kì lạ mà Phi Thiên Hạc dùng trở nên đình trệ chút ít.
Đồng thời trong đầu Phi Thiên Hạc xuất hiện nghi hoặc, hắn ý thức được thực lực hiện tại mình ra sao vậy mà tại sao đối thủ thực lực thua mình rất xa vậy mà chiến đấu khó khăn như vậy, bản thân bất phân thắng bại với tên này!
Vì nghi hoặc này mà động tác của Phi Thiên Hạc chợt chứng lại.
Những cao thủ lão luyện đều phát hiện điều này, một sai lầm nhỏ sẽ được khuyết đại vô số lần trong mắt bọn họ.
Điều này cũng làm sao qua được đôi mắt Hoàng Phủ Thiên, hắn sao chịu bỏ qua sơ hở rõ ràng như vậy.
Hắn không chút do dự xông lên, cương kiếm rít gào chuẩn bị đâm tới.
Vào khoảng khắc này chợt não hải của Hoàng Phủ Thiên cảm giác một trận lạnh gáy khiến hắn rùng mình.
Tức khắc không do dự mà bảo trì khoảng cách.
- Thanh Sơn Phá Liêu.
Đúng như suy nghĩ của Hoàng Phủ Thiên, kẽ hở này là Phi Thiên Hạc cố tính tạo ra nhằm ép Hoàng Phủ Thiên vào đúng vị trí để phát động chiêu bài tuyệt kỹ của hắn.
Vụt!
Đầu ngón tay của Phi Thiên Hạc điểm ra ánh sáng giống như tinh quang sinh diệt không ngừng.
Dưới đài đệ tử cảm nhận nhất chỉ liên tục phá không, giống như lưu tinh quét qua, huyễn lệ động lòng người.
Uy lực của hai chỉ này đã vượt quá phạm vi thừa nhận của Thiết Man Thể quyết rồi! Hoàng Phủ Thiên cảm nhận được nếu dính đòn chính là trọng thương cực nặng.
Mà chỉ một cái chớp mắt sẽ dính đòn này, không thể tránh né!
Minh Ngục Thần quyết vận chuyển điên cuồng, máu trong người Hoàng Phủ Thiên như chảy ngược khiến một cái chớp mắt này trở nên dài hơn.
Hình ảnh Khai Thiên nhất tức tung ra một kiếm chứa cả hình lẫn ý chợt xuất hiện trong đầu hắn.
Cương kiếm vung lên, phát động Khai Thiên nhất thức!
Thiên địa như nháy mắt ngừng lại!
Hoàng Phủ Thiên vung lên một kiếm, ý thức như dung nhập vào thiên địa, từng đoàn lực lượng trong cơ thể hướng tụ lại, tiến vào thân kiếm không ngừng phóng to uy lực chiêu kiếm này!
- Ầm!
Tiếng nổ thật lớn vang lên.
Tại chỗ hai chiêu tiếp xúc ầm ầm sụp đổ, lôi đài bị két một vết sâu hoắm.
Không gian thoáng yên lặng.
Chợt một nhân ảnh bắn ra, giữa không trung phun ra một ngụm máu lớn, cuối cùng hung hăng đập mạnh vào sàn đá, khiến nó trong nháy mắt đổ sụp xuống bụi bay mù mịt.
Trong lôi đài, gió thổi nhẹ qua, tro bụi từ từ tiêu tán.
Bóng dáng một người thiếu niên cầm cương kiếm dần dần xuất hiện.
….
Trên đài cao, vô số ánh mắt của chúng cường giả đều quán chú vào nhất kiếm vừa xuất ra của Hoàng Phủ Thiên vừa rồi.
Lâm trưởng lão, Triệu Phách và tên họ Liễu đều kinh ngạc nhìn nhau.
- Quả nhiên ta không cảm nhận sai.
Một kiếm đó của tiểu tử này đã đạt tới Hư cấp thượng phẩm rồi.
Triệu Phách sắc mặt hơi khó tả, nói.
Tên họ Liễu cũng âm trầm.
Với bọn hắn mà nói Hư cấp vũ kĩ cũng không phải vấn đề gì lớn lao, thậm chí Linh cấp hạ phẩm cũng có thể tìm được vào tay.
Nhưng một tên đệ tử lấy đâu ra vũ kĩ kiếm pháp vợt qua Hư cấp! Hơn nữa bọn hắn nhận rõ một kiếm đó vẫn chưa phải mạnh nhất.
Thậm chí còn chưa phải kiếm pháp hoàn chỉnh.
Có lẽ không chỉ là Hư cấp thượng phẩm! Có lẽ nào là Linh cấp thậm chí Tinh cấp! Nếu sở hữu được kiếm pháp đó thì không phải là danh vọng trong tông môn tiến thêm sao!
- Lão hủ ta không biết các ngươi nghĩ gì, có điều là thủ tịch đệ tử không lẽ còn muốn ra tay với đệ tử ngoại môn.
Tông môn có quy định rõ ràng, nếu các ngươi dám làm điều gì trái môn quy thì sư phụ các ngươi cũng không cứu được các ngươi đâu.
Lâm trưởng lão ở một bên mắt cũng không thèm mở, nhưng tâm lại sáng như soi, giọng nói thân thiện nhắc nhở.
Triệu Phách và tên họ Liễu chớp mắt tỉnh lại từ mê mang, vậy mà trong khoảng khắc họ bị tham vọng lấn áp.
Cả hai nhắm vắt vận chuyển công pháp đêm tà tâm chém đi.
Đúng vậy, bọn họ là thủ tịch đệ tử không phải phường ăn cướp, sẽ không làm những việc hèn hạ như vậy, bọn họ có kiêu ngạo của chính mình.
- Đa tạ Lâm trưởng lão thức tỉnh.
Cả hai ôm quyền cảm tạ Lâm trưởng lão, nếu không nhờ có Lâm trưởng lão nhắc nhở bọn hắn sẽ xuất hiện tà tâm, tà tâm tuy nhỏ như có thể ảnh hưởng tới sau này.
Đặc biệt cả hai đều tu luyện công pháp đặc thù về tâm cảnh, nếu tâm cảnh nhiễm bẩn thì khó lòng thăng tiến.
Lâm trưởng lão cũng không nói gì thêm, tuổi trẻ cần rèn rũa thêm.