Thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt đã qua hai ngày.
Khi mặt trời ngày thứ ba dâng lên, vô số đệ tử ngoại môi mong đợi rèn luyện lần đầu tiên rốt cuộc bắt đầu.
Lần rèn luyện này là thử thách cũng là cơ hội tỏa sáng của vô số đệ tử ngoại môn Kiếm Trảm tông.
Tứ viện so tài kết thúc, càng khiến vô số thiếu niên hào hực nhiệt huyết.
Kiếm Trảm tông cũng không làm khó đệ tử, cuộc rèn luyện này kéo dài một tuần lễ, địa điểm rèn luyện chính là Vạn Nguyên lâm.
Vạn Nguyên lâm là sự tồn tại cổ xưa tới mức trước khi cả Kiếm Trảm tông tồn tại.
Ẩn sâu bên trong Vạn Nguyên lâm không biết còn tồn tại bao nhiêu yêu thú cưỡng hãn.
Có điều đây lại là địa phương tốt nhất để rèn luyện đệ tử.
Phía cao tầng sớm đã thăm dò Vạn Nguyên lâm từ sớm, chia làm năm khu vực.
Khu vực ngoài cùng chính là tồn tại của các dã thú thông thường, khu vực thứ hai chính là Tiểu Cực Vị yêu thú sinh sống nhiều nhất, khu vực thứ ba là Trung Cực Vị yêu thú, khu vực thứ bốn là Đại Cực Vị.
Khu vực cuối cùng cao tầng có thể tiến vào là Khu Vực tồn tại không ít yêu thú cấp bậc Viên Mãn Cực Vị.
Sự phân chia này chính là do nguyên khí phân phối không đồng đều của Vạn Nguyên lâm.
Càng sâu vào bên trong nguyên khí của Vạn Nguyên lâm càng trở nên dày đặc, khiến cho yêu thú trong đó phát triển mạnh mẽ vượt mức có thể tưởng tượng được.
Đương nhiên Kiếm Trảm tông không để các đệ tử của mình đi tìm chết.
Nơi Kiếm Trảm tông chọn lịch luyện chính là phía khu vực có độ khó tương đối trong Vạn Nguyên lâm mà thôi.
Cường giả Kiếm Trảm tông đã thực hiện thanh trừ sự tồn tại của yêu thú có nguy cơ uy hiếp tới sinh mạng của đệ tử rồi.
Tránh lần đầu xuất mã toàn đệ tử đều bị vong mong mạng.
Tất nhiên cũng không phải là an toàn tuyệt đối.
Cái gọi là rèn luyện dĩ nhiên là cần có mức độ nguy hiểm nhất định.
Thương vong khẳng định sẽ có, mỗi đệ tử đều sẽ có một tới hai thành sẽ nằm lại địa phương đó.
Đây chính là ý của cao tầng Kiếm Trảm tông.
Đợi sau này đẳng cấp rèn luyện càng lúc càng cao thì đệ tử sẽ bị đưa đi khu vực nguy hiểm hơn để tôi luyện.
Chỉ có kẻ mạnh thật sự mới có thể đi tiếp, còn kẻ yếu sẽ bị đào thải.
Rèn luyện rồi đổ máu, đứng giữa lựa chọn sống và chết, hành trình lặp đi lặp lại này mở có thể biến các đệ tử thành các tinh anh của tông môn.
Mới có thể chân chính trở thành trọng điểm bồi dưỡng của Kiếm Trảm tông, thu về càng nhiều tài nguyên, càng nhiều sự chú ý của cao tầng tông môn.
Chưa kể trong quá trình rèn luyện này đệ tử không có thức ăn bổ sung, muốn sống lấp đầy bụng đói thì phải ăn thịt yêu thú.
Muốn có thịt yêu thú thì phải săn yêu thú, muốn làm được thì phải chủ động đi săn giết.
Kiếm Trảm tông muốn nói đây chính là sự khốc liệt của cái thế giới gọi là cường giả vi tôn, mỗi các thể tồn tại trên đời này đều phải học được sự lãnh huyết.
Mỗi cá thể phải tự hiểu được đạo lý kẻ yếu không có tư cách sinh tồn, sẽ bị kẻ khác ăn tươi nuốt sống.
Cách dạy này đúng là có chút biến thái, nhưng lại giúp cho Kiếm Trảm tông đứng sừng sừng không đổ.
Vừa đến sáng sớm, Hoàng Phủ Thiên cùng Trần Thập Nhất người mặc khôi giáp liền tới tập hợp ở trước khu vực trong đại điện.
Bên trong có bảng công cáo, phân vị trí tới tổ độ của các đệ tử ngoại môn.
Ở đây tập hợp rất nhiều nhóm đệ tử, mỗi vị đệ tử đều trang bị giáp sắt chói mắt.
Phân theo tứ viện Đông, Nam, Tây, Bắc.
Hai người đi hướng của Đông viện, tới gần một nhóm gần chục người, đây là nhóm bọn họ được phân đôi.
Đáng tiếc Hoàng Phủ Thiên không biết ai trong nhóm đệ tử này hết.
Bất quá hắn không nhận ra người khác, cũng không đại biểu người khác cũng không nhận biết hắn.
Trên thực tế cuộc đấu với Phi Thiên Hạc đã đem thanh danh hắn đẩy lên cao.
Hoàng Phủ Thiên nhìn các đệ tử trong nhóm này đánh giá qua.
Tất cả đều đều là nam tử, trong đó có năm kẻ đều có khí tức Hoàng Nguyên đỉnh phong vô cùng vững chắc, có lẽ đều là lão sinh ngoại môn đệ tử.
Ba đệ tử còn lại khí thế yếu hơn hẳn, chắc là tân sinh giống Hoàng Phủ Thiên với Trần Thập Nhất.
Một lát sau, chỉ thấy hai đạo nhân ảnh một trước một sau đi tới, đi ở phía trước là một cô gái quyến rũ diễm lệ, vóc người khiến người ta mê đắm, bộ ngực đầy đặn đi một bước sẽ rung động một chút, thân hình phong tình vạn chủng như rắn nước.
Chính là Vân Uyên mà!
Hoàng Phủ Thiên còn há hốc mồm.
Không ngờ Vân Uyên cũng là đệ tử của Đông Viện, và khí tức trên người nàng ta là Bán Bộ Huyền Nguyên! Hắn kinh ngạc tới độ không biết nói gì.
Một thời gian không gặp Vân Uyên mà đã đột phá rồi.
- Cái quỷ gì vậy? Từ khi nào Bán Bộ Huyền Nguyên không đáng tiền tới mức này, tùy tiện ai cũng là cảnh giới này!
Trong lòng hắn thật sự muốn hét lớn vì sao lại như thế.
Người phía sau Vân Uyên là thanh niên chừng hai mươi tuổi, dáng người cân bằng, ngũ quan tương đối anh tuấn, chẳng qua là một đôi mắt luôn mê đắm nhìn chằm chằm Vân Uyên, khóe miệng lộ ra sự thèm thuồng giống sói đối
- Ta chính là đội trưởng của các ngươi trong lần rèn luyện lần này.
Vân Uyên giọng nói lạnh nhạt.
— QUẢNG CÁO —
Mắt đẹp nàng quét qua một vòng chợt ngừng lại trên người Hoàng Phủ Thiên, đôi mắt cũng không dấu nổi kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh đã bình thản lại, lướt qua giống như không quen.
- Vân sư muội, nơi này có người mới chi bằng chúng ta giới thiệu một chút được không?
Thanh niên sau lưng Vân Uyên cười, nói:
- Ta gọi là Diệu Quang Minh, lão sinh ngoại môn đệ tử.
Vốn ta ở tổ đội khác nhưng chủ động qua giúp Vân Uyên sư muội.
- Hừ, không cần ngươi nhiều chuyện!
Ánh mắt Vân Uyên lạnh lùng liếc Diệu Quang Minh, không hề khách khí nói.
- Sư muội, ngươi dù sao là lần đầu tiên dẫn đội, hơn nữa mới vừa tiến vào Bán Bộ Huyền Nguyên không bao lâu, ta là lo cho ngươi.
Diệu Quang Minh biểu lộ vẻ thắm thiết trước mặt mọi người lại giống như đang tuyên bố chủ quyền.
- Lên đường.
Vân Uyên khẽ liếc qua, không tranh chấp với đối phương, cánh tay vung lên.
Nàng đi trước, cảm đám di chuyển theo sau.
Diệu Quang Minh cười một tiếng đê tiện, sau đó không nhanh không chậm theo sau đuôi đám Vân Uyên.
Còn Hoàng Phủ Thiên đối với sự lạnh nhạt của Vân Uyên lại khó hiểu hơn việc nàng ta đột phá Bán Bộ Huyền Nguyên.
- Ta làm việc gì có lỗi với nàng ta sao?
Lẩm bẩm khó hiểu trong đầu, Hoàng Phủ Thiên cũng đuổi theo.
Bước ra khỏi Kiếm Trảm tông, một hàng ngựa quý đã chờ sẵn ở cổng, đủ cho tất cả đệ tử sử dụng.
Ngoại hình ngực da lông bạc trắng sáng loáng.
Trên trán có cái sừng bạc nhọn nửa thước, trông rất hung mãnh thần tuấn.
Xem ra những con ngựa này chính là có trong người một tia huyết mạch yêu thú, so với ngựa bình thường còn mạnh mẽ hơn.
Kiếm Trảm tông cách Dược Sơn không xa, nhưng địa điểm mà đệ tử đi rèn luyện cách xa so với Dược Sơn.
Vì thế Kiếm Trảm tông cung cấp cho các đệ tử một số con ngựa chất lượng cực phẩm này.
Vậy mà Kiếm Trảm tông tùy tiện xuất ra vô số con ngựa như thế này.
Tất cả lên ngựa bắt đầu di chuyển.
…..
Liên tục cưỡi ngựa nửa ngày sau một hàng hai mươi nhân xuất hiện trong khu vực rèn luyện.
Vân Uyên mặc bộ áo giáp đỏ rực bó sát thân hình bỗ lửa khẽ nhẹ ghìm tuấn mã, cẩn thận so sánh bản đồ, đưa mắt nhìn.
Địa hình phía trước bao trùm là rừng cây, xung quanh trập trùng nhưng không cheo leo.
Từng ngọn núi cao trăm thước dựng đứng như cột trụ chống trời.
Gió thổi nhẹ, cỏ khô như sóng hoa vàng dao động.
Phía xa có con sông lớn chạy về hướng tây.
Phong cảnh thơ mộng giống như tranh, không đem tới cảm giác đến chút nguy hiểm.
Cả đám đi xuyên qua nơi này, tiến nhập vào trong rừng núi, một số dã thú bình thường lúc ẩn lúc hiện phía xa, vang lên tiếng gầm văng vẳng.
- Từ nơi này bắt đầu chính là yêu thú hoành hành, tất cả mọi người bỏ lại chiến mã dồng thời chú ý, không thể vượt qua cực hạn ba mươi dặm, ở sau cực hạn đó, sẽ có yêu thú Trung Cực Vị thường lui tới!
Vân Uyên sau thận trọng nói.
Tất cả mọi người rùng mình, gặp phải yêu thú Trung Cực Vị, sợ rằng cũng chỉ có chạy trối chết.
— QUẢNG CÁO —
- Yên tâm, có ta ở ta có thể bảo vệ các ngươi.
Thanh âm Diệu Quang Minh cũng là vang lên cách đó không xa, hắn bị Vân Uyên từ chối nhưng hắn mặt dạn mày dày theo ở phía sau nói.
Vân Uyên cũng không tiếp lời di chuyển vào sâu bên trong.
Càng vào sâu thế núi càng thêm dốc đứng, tiếng thú kêu đáng sợ thỉnh thoảng vang lên, làm cho tâm linh người ta phát run khiến không ai dám thả lỏng, đặc biệt là ba tên đệ tử tân sinh.
Còn Hoàng Phủ Thiên vẫn không tìm được cơ hội nào nói chuyện riêng với Vân Uyên.
Đang suy ngẫm liền bị Trần Thập Nhất kéo tay lại, chỉ thấy biểu tình gã nghiêm túc nên Hoàng Phủ Thiên liền hiểu có vấn đề.
Hắn chợt lên tiếng:
- Chúng ta chờ một chút, phía trước e rằng có vấn đề.
Cả đội ngũ dừng lại, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Thiên.
Hoàng Phủ Thiên đánh mắt cho Trần Thập Nhất ý là để hắn nói.
Biểu tình Trần Thập Nhất nghiêm túc, ngồi xuống kiểm tra mặt đất, sau đó hít một hơi sâu như để xác nhận điều gì đó.
Cuối cùng hắn nói:
- Phía trước có khả năng có một đàn dị thú đang lao đến gần.
Chúng ta cần tìm địa phương tránh né thôi.
Một đệ lão sinh cười nói:
- Dã thú? Đùa gì vậy, chúng ta đều là Hoàng Nguyên đỉnh phong cảnh cao thủ, đừng nói là dã thú thông thường, dù có là yêu thú Tiểu Cực Vị sơ kì chúng ta cũng dư sức giết được.
Một đệ tử lão sinh khác hớn hở nói:
- Nếu bọn chúng đến vừa lúc đại khai sát giới, vừa vặn chúng ta đang ngứa tay ngứa chân.
Trần Thập Nhất nhíu mày nói:
- Dị thú so với yêu thú đúng là không bằng, nhưng luận về độ hung nhãn dị thú chắc chắc mạnh hơn nhiều.
Một Tiểu Cực Vị yêu thú đối đầu với đám dị thú quần cư chính là tự tìm đòn.
Là một thợ săn có kinh nghiệm, ta không chọn đường khó mà đi đâu.
Diệu Quang Minh trong lòng tràn ngập cảm giác ưu việt cười to bảo:
- Ha ha, bây giờ ngươi là võ giả chứ không phải thợ săn ngươi hiểu chưa.
Thêm nữa dù có bao nhiêu dị thú ta cũng dưa sức cảm bọn chúng.
Có người biểu tình trào húng nói:
- Này, chẳng lẽ ngươi sợ?
- Đúng, có lẽ hắn sợ rồi.
Đúng là không bỏ được cái thói quen hạ đẳng mà.
Một đám người quây lại chế nhạo Trần Thập Nhất.
Mặt Trần Thập Nhất trầm xuống:
- Các ngươi….
Hoàng Phủ Thiên chắn trước mặt Trần Thập Nhất nói:
- Ta tin Trần Thập Nhất.
Lời của Hoàng Phủ Thiên vừa nói ra, đám lão sinh cũng không dám cười.
Danh tiến của Hoàng Phủ Thiên so với Trần Thập Nhất còn cao hơn, đối phương không dám chắc có thể đàn áp được Hoàng Phủ Thiên.
- Nếu Hoàng sư huynh tin Trần Thập Nhất, chúng ta cũng tin tưởng.
Mấy tên tân sinh đệ tử cũng đứng chung chiến tuyến với Hoàng Phủ Thiên.
Cũng vì danh tiếng của Hoàng Phủ Thiên đó.
Đội thoáng chốc chia ra hai luồng ý trái chiều.
— QUẢNG CÁO —
Diệu Quang Minh không khỏi nặng nề hừ một tiếng, lộ ra vẻ không vui trên mặt nói:
- Vậy là ngươi muống chối đối ta.
- Nếu vậy thì sao?
Hoàng Phủ Thiên không kinh sợ đáp.
Chớp mắt từ bất đồng ý kiến biến thành thuốc súng nồng nặc.
Đúng lúc này Vân Uyên chợt lên tiếng nói:
- Đừng cãi nhau nữa, ta nghe Trần Thập Nhất.
Cẩn thận vẫn hơn.
Nàng nói với Trần Thập Nhất:
- Ngươi có kinh nghiệm săn bắn phong phú, ngươi hãy chỉ đạo đi.
Trần Thập Nhất gật đầu nói.
Đệ tử lão sinh nhìn qua Diệu Quang Minh, thấy đối phương không phản ứng liền không nói gì thêm.
Trần Thập Nhất nhìn xung quanh, bắt tay vào công việc.
Đầu tiên di chuyển mọi người đi lên gò núi nhô cao đá, địa thế hơi gập ghềnh, bốn phía dễ thủ khó công.
Không sợ bị vây kín.
Tiếp tới cẩn thận xóa dấu vết mọi người đi qua.
Hàng loạt hành động thành thục thể diện được năng lực của Trần Thập Nhất trong việc này.
Đám người mới lên núi đã thấy phía xa có rậm rạp bóng đen dã thú chạy nhanh như thủy triều ập đến, ít nhất hơn vạn con, mỗi con đều cao tới nửa gần nửa trượng, đôi mắt tràn đầy tơ máu.
Núi rừng còn chấn động, rõ ràng vẫn còn những con ở xa, lại chạy chậm đang xông tới.
Chúng dùng số lượng và hình thể nghiền nát các loại khác, tới một Tiểu Cực Vị yêu thú bị chúng quấn lấy cũng không thể phản kháng kịp mà bị ép tới chết.
Lũ dị thú này còn ăn thịt chính đồng loại quả mình.
Khi đám đệ tử lão sinh thấy một con dị thú, móng vuốt nhẹ nhàng đánh gãy cây thô cỡ miệng chén, mặt đất run động trước bước chân của chúng.
Mấy đệ tử lúc trước nêu ý kiến phản đối mặt trắng bệch.
Không chút nghi ngờ, nếu bị một đám dị thú thế này bao vây ở thì tiểu tổ mươi người tuyệt đối không chống đỡ được lâu.
Dù có là hai Bán Bộ Huyền Nguyên cũng bị dẫm đạp tới chết.
Ánh mắt đệ tử lão sinh lóe lên kinh sợ, bọn hắn cũng chưa từng thấy tình cảnh như này bao giờ.
May mà có Trần Thập Nhất, bằng không thì bị bọn chúng đã chết mất xác rồi.
- Trần sư huynh, cảm ơn đã cứu chúng ta.
Đám đệ tử tân sinh, rứu rít cảm ơn Trần Thập Nhất.
Một tiếng sư huynh đủ thấy mức độ tín ngưỡng trong lòng tân sinh tăng lên một bậc.
Đám đệ tử lão sinh thì đánh chết cũng cứng miệng không nhận sai.
Tâm nhãn nhỏ tới vậy, tới sai cũng không biết nhận.
Cuối cùng vẫn là Vân Uyên đứng ra nói:
- Cảm ơn ngươi, Trần Thập Nhất.
Trần Thập Nhật cũng chỉ gật đầu một cái không nói gì.
Hoàng Phủ Thiên khẽ nở nụ cười, quả nhiên vẫn là Vân Uyên hiểu việc.
.