Dạ Thiên Minh càng lúc càng tức giận, sát ý quanh thân kích động đến lợi hại.
Nước trong thánh tuyền giờ đã hoàn toàn trở lại một màu trong suốt, bị khí tức quanh người hắn khuấy động đến gió nổi mây phun, giống như có từng đạo vòi rồng dựng thẳng lên.
Đúng lúc này, hai tròng mắt hắn chợt ngừng chuyển động, nhìn về một phía bờ hồ.
Vật nhỏ hắn thu thập được lúc này không thấy đâu nữa.
Nhất định là thời điểm nữ nhân kia xông tới nó đã nhân cơ hội chạy mất.
Nghĩ đến đây, hai mày Dạ Thiên Minh liền nhíu lại.
Lúc trước hắn quá tức giận nên vẫn không để ý đến nữ nhân kia bằng cách nào đột phá Càng Khôn Nhất Khí của hắn mà tiến vào.
Tuy rằng hắn chỉ tiện tay bày ra một cái trận pháp cấp sáu, nhưng ở cái tiểu quốc như Đông Li hẳn là không có ai phá giải được mới phải.
Nữ nhân kia vừa rồi lại rời đi như nước chảy mây trôi, một chút trở ngại cũng không có, khuôn mặt Dạ Thiên Minh liền trầm xuống.
Nữ nhân này thật không đơn giản!
Hắn bước ra khỏi thánh tuyền, một bộ y phục từ không trung vô thanh vô thức xuất hiện.
Nháy mắt đem thân thể hoàn mỹ của nam nhân bao bọc lại.
Giây tiếp theo, thân ảnh hắn liền biến mất.
Mà chỗ từng xuất hiện một dòng bích thánh tuyền kia, chỉ còn là một cái hố thật lớn.
Có thể nhìn ra được cái hố này chỉ cần một chưởng mà tạo thành.
Mà bích thánh tuyền này cũng không phải là dòng suối trị thương từ tự nhiên, chắc chắn do nam nhân này tạo ra.
"Xoạt xoạt xoạt!"
Thân ảnh Lạc Thanh Đồng xẹt ngang trong rừng cây.
Thực lực khôi phục làm cho thân hình nàng trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển không ít.
"Không thể tưởng tượng được nước suối kia lại lợi hại như vậy, hoàn toàn đem thương thế trên người mình trị khỏi trong tích tắc".
Lạc Thanh Đồng trong lòng cảm thán.
Đáng tiếc nước suối kia chỉ có tác dụng chữa trị kinh mạch, đối với đôi mắt bị hạ độc của nàng không có tác dụng.
Không lẽ là nam nhân kia đặc biệt tạo ra để trị liệu kinh mạch của hắn? Nghĩ đến đây Lạc Thanh Đồng liền ho nhẹ hai tiếng.
Xem ra nàng không chỉ đùa giỡn hắn, còn đoạt nước suối trị thương của hắn đơn giản như vậy.
Nàng không khác gì kẻ xấu cướp đoạt cơ hội trị thương của người khác.
Nếu là dòng suối tự nhiên, Lạc Thanh Đồng sẽ không cảm thấy có gì không đúng.
Thiên tài địa bảo, ai gặp thì có phần.
Nhưng nếu là nước thuốc, chắc chán là do người khác làm ra để trị thương cho bản thân, vậy thật xấu hổ!
Thôi! Dù sao đoạt cũng đoạt rồi.
Nam nhân kia cũng không đơn giản, về sau chưa chắc còn có cơ hội chạm mặt.
Nếu thật sự gặp lại, cùng lắm hắn gặp phiền toái nàng liền giúp hắn thu thập một chút.
Lạc Thanh Đồng liền cảm thấy tâm tình thoải mái không ít.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy có vật gì đó nặng trĩu treo ở làn váy.
Nàng cúi người kéo tà váy lên, tức khắc khuôn mặt hiện lên một hàng hắc tuyến.
"Thứ quái quỷ gì?"
Nhìn đến góc áo có một con heo nhỏ cắn chặt không buồn, nhất thời không biết nên nói gì.
Vật nhỏ này khi nào lại treo lên người nàng? Con heo này nhỏ bằng một bàn tay, Lạc Thanh Đồng nắm cái đuôi nhỏ của nó xách lên.
"Vật nhỏ nhà ngươi từ đâu tới? Không phải là từ thánh tuyền kia theo tao ra tới chứ?".
Nàng nhướng mày.
Heo nhỏ lẩm bẩm.
Con heo nhỏ bốn móng vuốt quơ quào trong không khí, bởi vì Lạc Thanh Đồng đang cầm đuôi của nó lác lắc, nó căn bản không có biện pháp lật người lại, không ngừng vùng vẫy.
Nhìn bộ dáng hết sức đáng yêu..