- --
Mạnh! Thật sự quá mạnh!
Lạc Thanh Đồng tung hoành ở Dị năng giới thế kỷ 24 chưa từng gặp qua người giống như Dạ Thiên Minh, làm nàng cảm thấy một chút phần thắng cũng không có.
Thế giới này rốt cuộc là cái địa phương quỷ quái gì a!
Cặp mắt huyết quang không ngừng lập lòe.
Nhưng mặc cho nàng dùng hết biện pháp cũng chưa tìm được sơ hở của tên Dạ Thiên Minh này.
Đáng giận! Chẳng lẽ liền bó tay chịu trói?
Lạc Thanh Đồng cắn chặt môi.
Bỗng nhiên trong đầu nàng nảy sinh một chủ ý, khóe môi hiện lên một độ cong nhất định.
Thời điểm tay Dạ Thiên Minh sắp bắt được nàng, nàng lại không tiến lên mà thụt lùi, hướng về phía sau lưng Dạ Thiên Minh mà chạy tới.
Đồng thời hơi thở toàn thân nàng cũng thu liễm lại.
Vôn dĩ Lạc Thanh Đồng đang chạy phía trước, Dạ Thiên Minh xuất hiện bên cạnh nàng.
Nhưng lúc này nàng lại chọn lùi lại phía sau, liền đâm vào trong lòng ngực Dạ Thiên Minh.
Trong nháy mắt, Dạ Thiên Minh không kịp phòng bị, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Lạc Thanh Đồng đã ngẩng đầu lên, ta lôi kéo hắn, trên mặt bày ra phong tư quyến rũ yêu kiều.
"Soái ca, anh bám riết lấy tôi không buông, không lẽ là đã thích tôi rồi?"
"Cũng được! Tuy rằng người ta không phải người tùy tiện như vậy, nhưng mà nhìn anh cũng xuất sắc, tôi miễn cưỡng tiếp nhận vậy!"
Lạc Thanh Đồng nói như vậy xong còn làm bộ bĩu môi.
Nam nhân không nghĩ tới nàng lại to gan như vậy.
Trước Lạc Thanh Đồng, hắn chưa từng cùng nữ nhân nào tiếp xúc gần, chứ đừng nói tới việc đối phương phớt lờ khí tức nguy hiểm của hắn, trực tiếp lao tới đây.
Mắt thấy Lạc Thanh Đồng càng ngày càng gần, thân ảnh Dạ Thiên Minh liền động, hướng về đằng sau lướt tới.
Cùng lúc đó, hai ống tay áo của hắn đột nhiên vung thật mạnh.
"Lớn mật!"
Sắc mặt hắn rất không tốt.
Nhưng mà, lúc ống tay áo của hắn vung ra, tiêng cười lanh lảnh như chuông bạc của Lạc Thanh Đồng vang lên.
Nàng thuận theo lực phất tay của hán, nhanh chóng bay vọt đi.
"Ha ha! Soái ca, không nghĩ tới anh lại đơn thuần như vậy nha!"
Lạc Thanh Đồng quay đầu lại, hướng Dạ Thiên Minh chớp chớp mắt, tay giơ lên cúi chào: "Cảm ơn anh đã tiễn tôi một đoạn đường, không hẹn ngày gặp lại!"
Lạc Thanh Đồng nói xong, cười lớn vung tay áo.
Thân hình nàng hóa thành một đạo dấu vết quỷ mị, theo lực đạo của Dạ Thiên Minh nhanh chóng rời xa.
Đáng giận! Nữ nhân này!
Song song với lúc thanh âm của Lạc Thanh Đồng vang lên, Dạ Thiên Minh phản ứng lại, sắc mắt có chút trầm xuống.
Lại bị nữ nhân xảo trá hay thay đổi này lừa!
Động tác vừa rồi của đối phương, rõ ràng chính là cố ý làm cho hắn hiểu lầm sau đó đẩy nàng ra.
Với thực lực của Dạ Thiên Minh, nếu không phải hắn chủ động buông tha, Lạc Thanh Đồng không có khả năng chạy thoát.
Nữ nhân này, nàng cố ý lại gần mình, làm cho mình nới lỏng cảnh giác!
Càng nghĩ Dạ Thiên Minh càng cảm thấy xấu hổ buồn bực.
Nhưng mà không chỉ có như vậy, chút cảm xúc khác thường cũng nổi lên trong lòng lòng hắn.
Trước mặt tựa hồ còn quanh quẩn hơi thở của thiếu nữ.
Lúc này tới quá đột ngột, hai cánh môi của bọn họ giống như chạm nhẹ một chút.
Quả thật là nữ nhân hành sự xảo trá nhất hắn từng gặp qua.
Nàng cho rằng có thể thoát được sao? Dạ Thiên Minh xụ mặt, phất một cái liền biến mất tại chỗ..