- --
Đó là một khối lệnh bài đặc thù được làm bằng kim loại bóng loáng, nhưng lại không biết là chất liệu gì.
Mặt trên lệnh bài điêu khắc một hoa văn tô-tem kỳ quái.
Ngoài ra, bên trên còn khắc một chữ "Ám" rất lớn.
"Đây là cái gì?".
Lạc Thanh Đồng nhìn cái lệnh bài, hoàn toàn không biết đây là thứ gì, cũng không biết nó có ý nghĩa gì.
Nàng cau mày định cất nó đi, đột nhiên một cơn đau nhói ập tới trong đầu, ý thức mạnh mẽ từ sâu trong tâm trí nàng trỗi dậy.
"Thiên Vũ đế quốc! Lệnh bài ám vệ! Thì ra là bọn họ! Thì ra là bọn họ hại ta!"
"Thiên Vũ đế quốc, nếu các ngươi bất mãn với hôn ước của ta và Vũ Văn Mặc, có thể từ hôn mà! Vì cái gì lại muốn hãm hại ta? Vì cái gì?"
Ý thức trong đầu Lạc Thanh Đồng lúc này giống như sóng biển gào thét, tuyệt vọng, mọi thứ ập đến làm cho đầu của nàng muốn nứt toạc ra.
Tiếng khóc nức nở cùng thê lương kia khiến cho não của Lạc Thanh Đồng một trận đau nhức.
Vô số ký ức giống như đại hồng thủy cuộn trào ùa về.
Trong khoảnh khắc ấy, ý thức của Lạc Thanh Đồng dần được lấp đầy, nàng liền hiểu được hết thảy.
Hóa ra thân thể này thuộc về một nữ tử cũng có tên là Lạc Thanh Đồng.
Chỉ là nàng cường thế tùy ý, còn nàng ta thì không may mắn như vậy.
Nàng, là Lạc gia đại tiểu thư của Trấn quốc hầu phủ Hạ đẳng quốc Đông Li quốc, là đệ nhất thiên tài của Lạc gia, cũng là đệ nhất mỹ nhân Đông Li quốc.
Bởi vì không biết nhìn người, bị chính người mình coi là thân tỷ muội, thứ nữ nhị phòng, Lạc gia tam tiểu thư, Lạc Tâm Ngưng bán đứng.
Cuối cùng đan điền cùng tu vi đều bị phế, còn bị độc mù hai mắt, bị ném cho một đám người không biết là cái dạng gì cường bạo.
Nếu không phải Lạc Thanh Đồng xuyên đến đây gãi đúng chỗ ngứa, đánh chết đám hắc y nhân đó, thậm chí hạ sát những tên ngân y nhân mai phục trong bóng tối, vận mệnh của nàng nhất định bi thảm vạn phần.
Từng cảnh tượng lướt qua trong tâm trí Lạc Thanh Đồng.
Lạc Thanh Đồng kia hết lòng chăm sóc Lạc Tâm Ngưng, giúp nàng ta điều dưỡng thân thể gầy yếu, đả thông kinh mạch luyện tập võ đạo, thậm chí còn cầm tay từng bước chỉ dẫn nàng ta tu luyện, đem tài nguyên của bản thân san sẻ cho nàng ta, giúp nàng ta tăng cường thực lực...!
Hình ảnh Lạc Tâm Ngưng thuần khiết như một đóa bạch liên hoa.
Đáng tiếc nội tâm của đóa sen trắng này lại hết sức u tối.
Lạc Thanh Đồng nhìn từng mảnh ký ức như cuốn phim xẹt qua trong đầu nàng.
Lạc Tâm Ngưng đừng trước mặt nàng, vẻ mặt thản nhiên phế bỏ tu vi của nàng, còn không đủ, lại phế luôn đôi mắt! Sau đó nói mệnh của nàng thật tốt! Đối phó với nàng trăm lợi không hại, cho nên nàng ta không thể không động thủ.
"Được! Tốt lắm!".
Đôi mắt trống rỗng của Lạc Thanh Đồng lóe lên một đạo huyết quang quỷ dị.
Thì ra những chuyện nàng gặp phải khi xuyên tới đây đều do nữ nhân nào làm trò.
"Lạc Tâm Ngưng phải không? Ta nhớ kỹ ngươi! Tiện nhân!"
Phải ngược chết tiện nhân như ngươi a! Cánh môi đỏ tươi như máu của Lạc Thanh Đồng hiện lên ý cười.
Nàng không biết lúc trước nguyên thân này có bao nhiêu ngu ngốc, loại mỹ nhân rắn rết rắp tâm hại người như vậy còn lưu lại bên mình, còn bị người ta thừa dịp đột phá phế bỏ tu vi cùng đôi mắt.
Hiện tại người tiếp nhận thân thể này là nàng! Nàng liền tuyệt đối không cho phép người khác khinh nhục lên trên đầu mình!
Lạc Tâm Ngưng nếu đã không một đao đâm chết nguyên thân, để chính mình xuyên đến thân thể này, vậy thì thù hận của nàng, mình sẽ thay nàng ta trả lại từng món một!.