- --
Chát!
Trong hai tròng mắt của Lạc Thanh Đồng lúc này chính là huyết quang hội tụ.
Những tia máu nhỏ từ con ngươi lan ra đến đáy mắt, vẽ ra một cảnh tượng 3D màu đỏ sậm.
Từng hành động nhỏ của tên hắc y nhân trước mặt, dưới hai tròng mắt đồng thuật của nàng đều bại lộ rõ ràng.
Đây là một trong những công năng cơ bản nhất trong đồng thuật của Lạc Thanh Đồng – đồng thị.
Dùng tinh thần lực tạo thành tấm lưới lớn, thu hết mọi hành động của mọi người trong phạm vi tấm lưới đó, này mạnh hơn gấp trăm lần so với hình ảnh tia hồng ngoại.
Nhờ vào loại năng lực này, cho dù là ban đêm hay thậm chí là mắt mù, Lạc Thanh Đồng cũng có thể quét sạch kẻ thù.
Nàng đã từng xông vào Nhà Trắng M quốc vào ban đêm, đối phương dùng mấy ngàn khẩu pháo sáng luân phiên oanh tạc mà nàng vẫn có thể hành động tự do, đánh chết mấy trăm người xong lại thong thả trốn thoát.
Từ đó oanh động Dị năng giới, một đêm thành danh.
Phịch!
Giơ tay đẩy thi thể trước mặt ra, trên khuôn mặt nhuốm đầy máu của Lạc Thanh Đồng nở rộ ý cười tà tứ mà quyến rũ, giống như một bông hoa khát máu, cứ mỉm cười mà nhìn đám người mặc đồ đen lao tới.
"Muốn chết? Tôi thành toàn cho các người!"
Khuôn mặt như ngọc kia, giờ phút này tản ra ánh sáng chói lọi.
Đôi mắt thiếu nữ có phần vô hồn, hai tròng mắt đẫm máu đen mở to, giờ phút này toàn thân đều tản ra khí thế hung hãn, khát máu.
Đầu lưỡi non mềm, nhẹ nhàng đưa ra, liếm liếm vết thương ở khóe môi.
Cảm nhận được đau đơn, ý cười trên môi Lạc Thanh Đồng càng thêm sâu.
"Ngươi!"
Phát hiện Lạc Thanh Đồng cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng.
Nhìn Lạc Thanh Đồng đối diện lúc này giống như một con yêu tinh xinh đẹp đang hút lấy linh hồn của con người, một đám hắc y nhân cảm nhận được không phải là kinh diễm cùng si mê, mà là lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Nhưng mà mới chỉ trong tích tắc, Lạc Thanh Đồng này làm sao lại cho người ta cảm giác đáng sợ như vậy?
Một đám người trong lòng hết sức kinh sợ cùng nghi ngờ.
Nhưng mà cũng thật nhanh, nghi ngờ trong lòng bọn hắn liền tiêu tan, trở nên trấn định.
"Lạc Thanh Đồng, người không cần làm ra vẻ huyền bí! Lúc trước tu vi của ngươi còn, người cũng không đánh lại bọn ta.
Hiện tại trở thành một cái phế nhân, còn có thể làm gì? Muốn làm như vậy để dọa chúng ta chạy, ngươi quả là ngây thơ!"
Đám hắc y nhân này nghĩ Lạc Thanh Đồng thân là đại tiểu thư Lạc gia, trên người khẳng định có không ít bảo vật cùng thủ đoạn bảo vệ mạng sống.
Tuy rằng không biết trước đó vì sao nàng không lấy ra, chẳng lẽ là cố kỵ Lạc Tâm Ngưng còn ở đây? Rốt cuộc tu vi của đối phương, có thể cao hơn bọn họ nhiều! Bất quá mặc kệ Lạc Thanh Đồng có phải giải vờ bí ẩn hay không, bọn họ hôm nay đều không thể thả nàng đi.
"Các huynh đệ, lên!"
Một đám hắc y nhân cầm vũ khí lao về phía Lạc Thanh Đồng.
Bọn hắn nghĩ, Lạc Thanh Đồng đã là phế nhân, cho dù trên người có chút thủ đoạn cùng bảo vật hộ mệnh cũng không dùng được mấy lần.
Cuối cùng vẫn là một phế nhân mù lòa! Bọn họ cùng nhau lên, bắt nàng căn bản không cần hai giây.
Nhưng mà đám người này không nghĩ tới, bọn họ đoán trúng kết cục mà không đoán trúng mở đầu.
Chiến đấu đích xác chỉ cần dùng hai giây, nhưng không phải là bọn họ bắt Lạc Thanh Đồng, mà là tất cả đều bị nàng giết.
Phanh...phanh...phanh!
Trong mắt Lạc Thanh Đồng nở rộ từng đợt huyết quang.
Giây tiếp theo, thân thể này bay vụt lên, lập tức xuyên qua đám người mặc đồ đen.
Trong chớp mắt, âm thanh vật nặng ngã xuống liền vang lên.
Từng tên áo đen điên cuồng vọt về phía nàng, hai mắt trợn lên, một đám ngã xuống mặt đất chết không nhắm mắt.
Trên cổ bọn họ toàn bộ đều có một dòng màu rất nhỏ rất nhỏ, vòng quanh cổ từ trước ra sau.
"Hừ!"
Lạc Thanh Đồng hừ lạnh một tiếng, cổ tay rung lên, thu hồi trâm ngọc còn dính máu trong lòng bàn tay, lưu loát cắm trở về búi tóc trên đầu mình.
Ngay tại thời điểm nàng xoay người chuẩn bị rời đi, oanh một tiếng, một hơi thở cường hãn mang theo sát khí vô cùng sắc bén không gì định nổi hướng nàng ập tới.