"Đôi mắt cũng mù rồi mà còn nói không có việc gì! Có phải là ngươi muốn thiếu cánh tay hay mất một chân mới có thể xem như có việc không?".
Đôi mắt Lạc lão gia tử đỏ ngầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*.
(*) -恨铁不成钢的道: yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, muốn họ được tốt hơn.
"Cho cho gia gia biết, là ai hại ngươi thành như vậy? Có phải là Lạc Tâm Ngưng không?"
"Gia gia, đã không có việc gì nữa, đều qua rồi.
Người hại con, sớm muộn sẽ gặp báo ứng".
Lạc Thanh Đồng nhàn nhạt nói.
Trong sâu thẳm đôi mắt trống rỗng và mờ mịt của nàng, đột nhiên hiện ra từng đạo huyết quang.
Nàng chính là báo ứng của những người đó!
Nguyên chủ đã chết, người trở về Lạc gia lúc này là chí tôn đồng thuật sư thế kỷ 24, Tà Đồng Lạc Thanh Đồng!
Những gì bọn họ thiếu nguyên chủ, nàng nhất định sẽ đòi lại.
"Là gia gia không có bảo hộ ngươi tốt!".
Sắc mặt Lạc lão gia tử suy sụp.
Sao hắn lại không biết, Lạc Thanh Đồng không muốn nhắc tới, đại biểu cho việc này tuyệt đối có quan hệ với Lạc Tâm Ngưng.
Không phải như vậy, Lạc Tâm Ngưng làm sao dám uy hiếp hắn?
Bất quá Lạc Thanh Đồng không có che chở Lạc Tâm Ngưng làm cho Lạc lão gia tử trong lòng thập phần vui mừng.
Nếu lần này Lạc Thanh Đồng trở về còn nói tốt cho Lạc Tâm Ngưng, chỉ sợ là hắn sẽ bị tức chết.
Hiện tại xem ra, Thanh Đồng của hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, cái gì cũng nhìn thấy rõ!
Tốt! Rất tốt!
"Sau khi ngươi xảy ra chuyện, Lạc Tâm Ngưng dùng thanh danh của ngươi tới áp chế ta, đoạt đi bảo vật gia truyền của Lạc gia cùng thư để cứ mà Thiên Vũ hoàng thất cho ngươi."
"Lúc ấy, gia gia liền cảm thấy nó cùng với chuyện ngươi xảy ra chuyện không thoát được quan hệ! Bây giờ xem ra quả nhiên là như thế!"
"Bất quá không quan trọng! Truyền thừa chân chính của Lạc gia chúng ta, nó muốn đoạt cũng không đoạt được."
Sợ lại động chạm đến chuyện thương tâm của Lạc Thanh Đồng, Lạc lão gia tử không nhắc đến đôi mắt mù của nàng nửa chữ, lôi kéo nàng đến viện của chính mình.
"Tới đây! Thanh Đồng, ngươi tới cảm thụ một chút, đây chính là truyền thừa của Lạc gia chúng ta, tượng trưng cho một thời huy hoàng của Lạc gia, cũng là thứ mà cho dù Lạc Tâm Ngưng vọng tưởng cả đời cũng không đoạt được!"
"Nó có thể lấy đi bảo vật gia truyền cùng phong thư đề cử kia, nhưng mấy thứ này chắc chắn sẽ không tới lượt nó!"
Thậm chí tới tư cách biết được sự tồn tại của truyền thừa nó cũng không có! Về sau những thứ này, đều là của ngươi!"
--Editor: Autumnnolove--
Lạc Thanh Đồng bị Lạc lão gia tử kéo tới một gian mật thất.
Mật thất này thiết kế thập phần tinh tế cùng bí ẩn, lấy đồng thuật của Lạc Thanh Đồng vậy mà lại không nhận ra sự tồn tại của mật thất này.
Bên trong mật thất có rất nhiều kệ sách.
Lạc Thanh Đồng quét mắt về phía những kệ sách đó, phía trên bày biện một quyển lại một quyển về hồn thuật cùng bí pháp tu luyện tâm đắc.
Truyền thừa chân chính của Lạc gia, chính là những thứ này?
Ánh mắt Lạc Thanh Đồng đình trệ ở một quyển bí tịch hồn thuật, đột nhiên phát hiện ra, thứ mà sách này viết chính là đồng thuật!
Lạc gia cất giấu kho tàng bí tịch hồn thuật, lại còn tu luyện đồng thuật? Nguyên lai là có quan hệ cùng nàng?
Lạc Thanh Đồng trực tiếp đi về phía kệ sách.
Lạc lão gia tử sợ nàng không nhìn thấy, vội vàng tiến lên muốn đỡ nàng, nhưng lại bị động tác lưu loát của nàng làm cho sửng sốt.
Hắn nhìn nàng không chút khó khăn đi tới dãy kệ sách đằng trước, từ trên đó rút xuống một quyển bí tịch hồn thuật, trong lòng tức khắc vừa mừng vừa sợ.
"Thanh Đồng...Đôi mắt của ngươi..."
Lạc lão gia tử cẩn thận từng câu từng chữ, chỉ sợ không cẩn thận chạm vào chỗ đau của Lạc Thanh Đồng.
Nhưng hành động này của nàng làm hắn quá kinh hỉ, cho dù hắn đã nhìn thấy đôi mắt mù của Lạc Thanh Đồng, vẫn không nhịn được muốn hỏi lại một câu.
Vạn nhất...Vạn nhất thì sao?*.
Truyện Dị Năng
(*): lỡ như, chẳng may.
Trong lòng Lạc lão gia tử vô cùng thấp thỏm lại hi vọng..