"Người nói cái gì?".
Lạc lão gia tử khiếp sợ nhìn Lạc Thanh Đồng vẫn đang bình tĩnh ngồi trước mặt hắn, cơ hồ đang hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
"Đang yên đang lành, sao lại muốn từ hôn? Không phải trước giờ ngươi vẫn luôn rất thích Ngũ hoàng tử sao?"
Đâu chỉ là rất thích, mà là cực kỳ thích!
Cho nên khi biết người của hoàng thất Thiên Vũ liên hợp với Lạc Tâm Ngưng hãm hại nàng, nguyên chủ mới có thể sụp đổ cùng tan nát cõi lòng đến như vậy.
Ngay cả những thương tổn mà Lạc Tâm Ngưng mang lại cũng không đau đớn bằng.
Trong lòng Lạc Thanh Đồng đầy mỉa mai.
"Nhưng hiện tại con không còn thích nữa!".
Lạc Thanh Đồng nhìn về phía Lạc lão gia tử, thấy bộ dáng của hắn vẫn chưa tiếp thu được, cuối cùng thở dài, tung ra đón chí mạng từ trong tay mình.
"Gia gia, đây là ám vệ lệnh bài của hoàng thất Thiên Vũ.
Con tìm được trên người những người đuổi giết con.
Còn nữa, bọn họ là mai phục phía sau những người mà Lạc Tâm Ngưng đưa tới, trốn một bên nhìn ta bị đám người đó phế tu vị, độc mù mắt, còn suýt chút nữa là đã bị chà đạp."
Lạc Thanh Đồng nói một cách rất bình thản nhẹ nhàng.
"Sau khi con thoát được, bọn họ mới xuất hiện, muốn giết chết con, bị con giết ngược lại."
Nàng nâng mắt lên nhìn thấy sắc mặt đang đỏ bừng vì phẫn nộ của lão gia tử, lại nhẹ giọng nói ra: "Gia gia, Lạc Tâm Ngưng nói mệnh của con quá tốt, làm cản trở đường đi của người khác.
Con sợ rằng là làm cản trở con đường bình bộ thanh vân* của Ngũ hoàng tử đi!"
(*) - 平步青云: một bước lên mây.
--Editor: Autumnnolove--
Cũng chỉ có nguyên nhân này mới đáng giá để cho những người hoàng thất Thiên Vũ ra tay hạ độc thủ!
Lạc lão gia tử tiếp nhận khối lệnh bài, hai tay run rẩy.
"Bang!", hắn hung hăng ném ám vệ lệnh bài trên mặt đất, trên trán nổi lên đầy gân xanh, sát khí không kiềm chế được tỏa ra.
"Hỗn trướng! Hỗn trướng!"*
(*) -混账: hèn hạ, vô sỉ, khốn nạn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi mắng, không biết là đang mắng Lạc Tâm Ngưng hay là người hoàng thất Thiên Vũ.
Lạc lão gia tử vẫn luôn điều tra lí do Lạc Thanh Đồng xảy ra chuyện, trong đó bao gồm Lạc Tâm Ngưng, nhưng hắn không nghĩ tới, còn có một tay của hoàng thất Thiên Vũ.
Trong suy nghĩ của hắn, cho dù hoàng thất Thiên Vũ có muốn từ hôn, cũng không đến mức dùng tới thủ đoạn hạ lưu như vậy.
Nhưng hiện tại hắn đã biết, mình suy nghĩ quá nông cạn rồi!
Bọn họ đâu chỉ dùng thủ đoạn hạ lưu, mà còn tán tận lương tâm đến mức làm cho người ta cảm thấy ghê tởm!
Phế bỏ tu vi, độc mù hai mắt, ném cháu gái của hắn cho một nam nhân chà đạp...
Chỉ cần tưởng tượng tới cảnh tượng đó, khuôn mặt của Lạc lão gia tử liền phẫn nộ thành một mảnh đỏ tím, hai mắt như có hai ngọn lửa đỏ bừng.
"Từ hôn! Nhất định phải từ hôn! Không chỉ từ hôn, còn phải để cho mọi người đều biết chuyện này.
Người của hoàng thất Thiên Vũ là cái thứ gì! Ngũ hoàng tử không xứng với cháu gái của ta!"
Lạc lão gia tử hoàn toàn nổi giận!
Hắn không quan tâm chuyện này có quan hệ với Ngũ hoàng tử hay không, người của Thiên Vũ hoàng thất có bất mãn với Lạc Thanh Đồng không phải mới ngày một ngày hai.
Ngũ hoàng tử không biết sao?
Không! Hắn biết! Nhưng trước giờ hắn đều không quản.
Chính mình đã từng nghĩ tới chuyện từ hôn, nhưng hắn kiên quyết không đồng ý, hơn nữa còn nói nhất định sẽ cưới Lạc Thanh Đồng vào cửa.
Mà cháu gái mình cũng thích hắn, Lạc lão gia tử cũng không kiên trì từ hôn nữa.
Nhưng hiện tại...
"Ngày mai ta lập tức xuất phủ, đến đế quốc Thiên Vũ từ hôn!"
Bọn họ đã vô sỉ như vậy, hẳn sẽ không cắn chết không buông chuyện hôn sự này.
Vừa lúc Lạc gia cũng không dám trèo cao.
Từ hôn, nhất định phải từ hôn!
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Lạc Thanh Đồng nhìn Lạc lão gia tử giống như một con sư tử đang che chở cho đàn bê con, hận không thể lập tức vọt tới trước mặt người Vũ Văn gia chất vấn, nàng mãn nguyện nở một nụ cười.
Có một gia gia che chở mình như vậy, đủ rồi!
"Gia gia, người không thể làm như vậy được.
Người Vũ Văn gia sẽ không dễ dàng đáp ứng từ hôn.
Chúng ta sẽ...".
Nàng giảo hoạt cười, ngoắc Lạc lão gia tử đến gần, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ.
.