Chí Tôn Hắc Y: Nghịch Thiên Cuồng Phi, Đến Đấu Một Trận

Chương 11

Editor: Lãng Nhược Y

Một bên lại cười nói với Tiểu Khả: “Được rồi, ta đã trừng phạt nàng ta, Tiểu Khả đừng giận nữa, tức giận sẽ không đẹp đâu.”

Hai loại sắc mặt hoàn toàn khác nhau, thể hiện sự kinh rẻ Thiển Ly vô cùng nhuần nhuyễn.

“Dạ.” Thủ vệ lập tức rút trường đao ra, đánh về phía Thiển Ly.

“Khoan đã.” Thiển Ly khẽ quát một tiếng, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khinh thường của Võ Vương phi, đột nhiên nở một nụ cười lạnh: “Võ Vương phi, ta là Cố Thiển Ly của Cố tướng quân phủ.”

Võ Vương phi vốn đang khinh thường nàng, nghe vậy sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn Thiển Ly, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc cùng phiền não. Ngay sau đó lại trừng mắt, ánh mắt sắc bén tràn ngập uy hiếp và cảnh cáo, cảnh cáo Thiển Ly không được nói chuyện hôn ước ra.

Thiển Ly lại cười nhìn Võ Vương phi, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Hôm nay, ta vốn là tới từ hôn, nhưng bây giờ, ta thay đổi chủ ý.”

Ta thay đổi chủ ý……

Mấy chữ ngắn ngủn, lại giống như có ma lực kinh người. Không gian đột nhiên lặng ngắt như tờ, mọi người giống như trúng phải thuật định thân và thuật cấm ngôn, một đám người ngạc nhiên đứng lặng ở cửa.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, không gian im lặng đến nổi có thể nghe được tiếng kim rơi.

Thiển Ly nhìn mặt Võ Vương phi đột nhiên hóa xanh, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Từ hôn? Không, bây giờ nàng không từ hôn. Bây giờ là Võ Vương phủ của bọn họ sốt ruột, không phải nàng.

Đánh đánh chết cho chó ăn? Được, nàng sẽ chờ xem bọn họ đánh chết nàng rồi cho chó ăn như thế nào.

Áo bào theo gió tung bay, Thiển Ly tiêu tiêu sái sái rời đi.

“Ý của nữ nhân kia là gì? Từ hôn? Nàng ta có hôn ước? Chẳng lẽ tiểu Vương gia có hôn ước với nàng ta sao?” Rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, Tiểu Khả lập tức hỏi.

Võ Lệ có ba người con, nhưng có hai người đã thành hôn, chỉ còn tiểu Vương gia Võ Mục Thiên là chưa thành thân. Lúc này lại có một nữ nhân đột nhiên tới từ hôn, đương nhiên đối tượng chỉ có một người - Võ Mục Thiên.

Vẻ mặt Lưu Vân cũng trở nên lạnh nhạt, quay đầu nhíu mày nhìn Võ Vương phi: “Vương phi, bọn ta cầu một lời giải thích rõ ràng về chuyện này.”

Võ Vương phi cũng không ngờ Thiển Ly lại dám nói chuyện hôm sự này ra trước mặt người của Thiên Sơn điện, lúc này vừa kinh ngạc vừa tức giận, nghe Lưu Vân nói vậy liền nháy mắt ra hiệu cho hai ma ma ở phía sau, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, cười nói với mấy nữ tử của Thiên sơn điện: “Nào có chuyện gì, đi thôi, chúng ta hồi phủ, bổn phi sẽ từ từ nói rõ với các vị.”

Dứt lời, quay đầu đi vào Vương phủ.

Tiểu Khả và Lưu Vân thấy vậy, cũng nổi giận đùng đùng xoay người đi theo. Bọn họ cũng muốn nghe cho rõ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Ngày hôm đó, ngoại trừ một đám thủ vệ Võ Vương phủ bị thay đổi, còn có mấy người hoàn toàn biến mất dưới bầu trời.

Tin tức này, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.

Ngọn gió thổi qua mặt cát, cuốn lên tầng bụi đất.

Thiển Ly bước đi chầm chậm trên đường phố kinh đô. Hai bên đường đều là âm thanh náo nhiệt, đủ loại quầy hàng chất đầy những vật đủ màu, làm người ta hoa mắt.

Đứng giữa nơi này, Thiển Ly có cảm giác như nhìn thấy hình ảnh của mạt thế trong lịch sử.

Thiển Ly từ từ đi tới.

Thiển Ly lâm vào trầm tư, không hề phát hiện một chiếc xe sừng thú đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh.

“Cố tiểu thư, Vương phi có chuyện muốn nói với tiểu thư, thỉnh Cố tiểu thư đến gặp mặt.” Trong khoang xe truyền đến âm thanh trầm thấp, tuy thấp nhưng lại mang theo khí thế cao cao tại thượng, lời nói vừa nghe thì tựa thỉnh cầu nhưng sự thật lại là uy hiếp.
Bình Luận (0)
Comment