Editor: Lãng Nhược Y -
Người đó mặc một trường bào màu đen, mái tóc trắng có chút lộn xộn, hàm dưới còn có một chòm râu dài, nếp nhăn trên mặt gần như có thể kẹp chết một con ruồi, tạo cho người ta cảm giác lão là một lão đầu lôi thôi.
Thiển Ly nhìn lão, cười nói: “Đúng vậy, lão nhân gia có đồng ý hay không?”
Lão đầu nhìn Thiển Ly đang cười hì hì, mặt không biểu cảm giơ tay lên, ném một vật về phía Thiển Ly.
Thiển Ly đưa tay tiếp được.
Thiển Ly chú ý nhìn nhìn vật trong tay, là một ngọc thư*. Ngọc thư được cuộn tròn, chất ngọc thượng đẳng, ngay lúc nàng vừa tay chạm vào, bên trên lập tức xuất hiện ba chữ.
Cố Thiển Ly
Đây là ý gì? Thiển Ly có chút kinh ngạc.
“Hiện giờ ngươi là học sinh của Thi Điện ta, có thể ở lại, tự mình tìm chỗ ở đi.” Lão đầu vung tay lên, ngọc thư trong tay Thiển Ly nhẹ nhàng bay trở về.
“Học sinh Thi Điện?” Thiển Ly ngẩn ngơ một lúc, sau đó nhảy dựng lên: “Này này, ta chỉ ở nhờ thôi, không muốn làm học sinh.” Đùa cái gì vậy, nàng không muốn vô duyên vô cớ lại bị lão sư quản thúc mỗi ngày.
“Phản đối vô hiệu.” Lão đầu huơ huơ ngọc thư trước mặt Thiển Ly.
Lúc này nàng mới thấy rõ, không ngờ ngọc thư kia lại là một danh sách. Trên đó viết: hiệu trưởng Thi Điện - Lệ Vô Tình. Phía dưới còn có một hàng duy nhất, viết: học sinh - Cố Thiển Ly.
Ha, Thi Điện này cũng được coi là trường học sao? Bộ dáng nơi này trông có người dám tới không? Hơn nữa còn là trường học, đầu óc hiệu trưởng Lệ Vô Tình có vấn đề sao? Còn nữa, lão vốn là hiệu trưởng, miễn cưỡng cộng thêm cả nàng thì cũng chỉ có một học sinh, một hiệu trưởng và một học sinh, trường học như vậy, quả thật ít ỏi đến đáng thương.
Lấy tay xoa xoa ấn đường**, Thiển Ly cảm thấy dường như nàng đã đi vào nơi của một người bệnh thần kinh, kiên nhẫn thăm dò nói: “Ta đã có sư phụ, nên sẽ không bái người khác làm thầy, vì vậy, không thể đảm đương nổi chức vụ học sinh nơi này.”
Vị hiệu trưởng Thi Điện Lệ Vô Tình nào đó nghe vậy vẫn hồn nhiên không thèm để ý, vẫy vẫy tay nói: “Không ai bảo ngươi phải bái sư, ngươi cũng đừng mong ta sẽ dạy cho ngươi điều gì, ta là hiệu trưởng không phải lão sư.”
A, còn có thể như vậy sao, Thiển Ly không còn lời để nói nữa.
Được rồi được rồi, nàng chẳng muốn so đo với ông lão tinh thần có vấn đề: “Chỉ cần lão nhân gia không sợ nơi này sẽ bị người ta thiêu cháy, ngài muốn ta ở lại làm học sinh cũng được.”
Võ Vương phủ sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng như vậy.
Lệ Vô Tình nghe vậy, không chút để ý xua xua tay, bay thẳng đến một nơi xa: “Không ai dám.”
Không ai dám, ba chữ vô cùng thoải mái, vừa nặng như Thái Sơn, lại nhẹ tựa lông hồng. Rõ ràng không có chút trọng lượng nào, nhưng lại như tràn ngập sự bá đạo vô biên, một loại khí phách tuyệt đối phát ra từ xương cốt.
Thiển Ly nhìn người chỉ mới đi ba bước mà đã ở cách xa mấy trăm mét, vươn tay vuốt cằm, chẳng lẽ vị hiệu trưởng này thật sự không phải một người bệnh thần kinh? Mà là một cao nhân?
Bệnh thần kinh? Cao nhân?
Suy nghĩ trong nháy mắt, Thiển Ly đã vứt vấn đề này qua một bên, quan tâm ông ta là người như thế nào làm gì, chỉ cần nàng cảm thấy vui vẻ là được rồi. Nàng rất thích nơi này, nên những thứ khác đều không cần quan tâm, bỏ qua, bỏ qua.
Chỉ vài câu nhận học sinh và đồng ý hôm nay, không ngờ lại trở thành sự bắt đầu của một thế lực khủng bố mà khắp đại lục đều khiếp sợ về sau.
Ánh hoàng hôn, như máu, như lửa.
Thiển Ly vui vẻ đi một vòng khắp các phòng ở Thi Điện, sau đó chọn nơi mà nàng thích nhất, một gian phòng tối đen đến mức duỗi tay không thấy năm ngón, sau đó bổ nhào lên giường, nghỉ ngơi.
--- ------ ------ ------ --------
*ngọc thư: thư bằng ngọc
*ấn đường: nơi giữa hai đầu chân mày, còn gọi là mi tâm