Editor: Lãng Nhược Y -DDLQD
Thiển Ly còn chưa nghĩ ra cách phải đi vào thế nào, thì tại vị trí có vẻ là cửa lớn Tàng Thư Các cách đó tầm ba bước đột nhiên hiện lên một tia sáng màu đen, ba chữ Cố Thiển Ly bỗng xuất, sau đó ở phía nam của căn phòng hình vuông, một cánh cửa lớn từ từ mở ra.
Đây giống như cách mở cửa bằng vân tay, Thiển Ly tò mò bước vào.
Sau khi nàng bước vào, cửa lập tức đóng lại, ngoại trừ ba chữ Cố Thiển Ly vẫn lập lòe phía trên, mọi thứ đều giống y như bộ dạng lúc đầu.
Đi vào Tàng Thư Các, đập vào tầm mắt là vô số quyển sách xếp chồng lên nhau, phủ kín ba tầng trong ba tầng ngoài thư các. Toàn bộ không gian hai tầng trên dưới rộng khoảng hai ba ngàn mét vuông đều là sách, chỉ tùy tiện liếc mắt một cái cũng thấy được sách, gần như có thể dọa ngất người ta. Thiển Ly không nhịn được mà há to miệng.
Còn chưa kịp xem những nơi khác, nàng đã bị một vật thu hút. Trên kệ sách cao gần bằng một người trưởng thành đối diện với cửa vào, một quyển thư tịch* tương đối bắt mắt được đặt ngay ngắn, phía trên có bốn chữ đoan đoan chính chính, Thi Điện truyền thừa.
Thi Điện truyền thừa? Chẳng lẽ đây chính là tuyệt đỉnh công pháp mà lão đầu kia đã nói? Thiển Ly tò mò đi lên phía trước, cố sức mở trang sách ra.
Lọt vào tầm mắt, trống rỗng, một chữ cũng không có.
Quả nhiên Thi Điện chỉ có một hiệu trưởng và nàng, món đồ chơi thư tịch truyền thừa này, nói không chừng là chờ nàng đến viết vào.
Thuận tay khép quyển sách một chữ cũng không có lại, Thiển Ly xoay người nhìn những nơi khác.
Quyển Thi Điện truyền thừa sau lưng nàng đột nhiên lóe lên ánh sáng đen nhánh, nhưng Thiển Ly lại không nhìn thấy.
Đi ra phía sau núi sách, mắt Thiển Ly đảo một vòng, nhìn thấy một rừng tên sách chi chít. Năm loại phương pháp tu luyện linh căn kim, mộc, thủy, hỏa, thổ chiếm một góc, còn có một ít kiếm tu, pháp tu, phật tu hiếm thấy, thậm chí ma tu công pháp cũng có. Nhìn một lần quả thực là không thấy điểm cuối.
Khác địa giới thường dùng ngọc thư hoặc dụng cụ lưu trữ để ghi chép công pháp, Thi Điện lại dùng sách viết tay để ghi chép truyền thừa. Chẳng qua nhìn số sách bị ném lung tung kia, có lẽ là quá nhiều, nên không được quý trọng, đương nhiên không loại trừ khả năng tất cả chỉ là hàng vỉa hè.
Thiển Ly tùy tay cầm lấy một quyển lật xem, nàng vừa thấy, tâm trí đã bị hấp dẫn ngay. Công pháp tu tiên, đây đều là công pháp tu tiên nha!
Thiển Ly đang cần cái này, lập tức hứng thú bừng bừng lật từng trang xem.
Học công pháp, tới tu tiên, tu đến giới hạn sẽ trường sinh bất tử, sau đó sẽ có thể tồn tại mãi mãi, thật tuyệt, không cần phải liều mạng để tồn tại, hắc hắc, nàng thích.
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, Thiển Ly một lòng chuyên tâm học công pháp trong sách.
Thời gian mười ngày thoáng cái đã qua.
“Cố Thiển Ly, mua đồ ăn đi. Muốn ăn ở miễn phí sao? Không có cửa đâu.” Đến ngày hôm sau, rốt cuộc Lệ Vô Tình cũng không thể nhịn được nữa. Nơi khác nhận học sinh đều thu rất nhiều học phí, lão đã rộng lượng không thu của nàng thứ gì, nhưng Cố Thiển Ly lại còn không phụ trách đồ ăn, quả thực là buồn cười.
Vì thế, Thiển Ly còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ném ra cửa.
Xoa xoa cổ, Thiển Ly bất đắc dĩ lấy tay vuốt vuốt chóp mũi. Hình như mấy ngày nay đều là vị hiệu trưởng trên danh nghĩa kia đưa đồ ăn đến cho nàng, cái kia, nàng thật sự là ăn ở miễn phí còn học công pháp nhà người ta.
Ây da, Thi Điện có thể mở rộng Tàng Thư Các cho nàng vào xem, nàng cũng nên dùng thứ tương tự để trao đổi, dù sao cũng không thiếu tiền, vẫn nên chăm sóc ngũ tạng bản thân tốt một chút.
Nghĩ đến đồ ăn ngon, Thiển Ly khẽ ngâm nga một ca khúc, hào hứng bừng bừng bước nhanh trên đường.
“Ta còn cho rằng ngươi sẽ trốn mãi trong Thi Điện không dám ra.” Vòng qua một cây đại thụ lớn, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên trước mặt.
Thiển Ly dừng bước ngẩng đầu.
--- ------ ---
*Thư tịch: cũng là sách, nhưng ở đây chỉ quyển sách được truyền từ đời này sang đời khác của Thi Điện nên Y nghĩ dùng hán việt sẽ hay hơn^^