Editor: Lãng Nhược Y
Đáy mắt Võ Mục Thiên hiện lên sự chán ghét: “Cho nên, Cố Thiển Ly, tốt nhất ngươi nên nghĩ cho kĩ, nói ra một điều kiện mà ta có thể chấp nhận. Tuy ta không thích ngươi, nhưng chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của ta, thì ta cũng có thể cho ngươi một chút mặt mũi, đồng ý với điều kiện của ngươi. Còn những ảo tưởng phi thực tế thì ngươi không cần nói ra, hậu quả của việc châu chấu đá xe, ta nghĩ ngươi cũng không thích.”
Cuồng vô biên, ngạo không ảnh.
“Nói xong rồi đúng không?” Thiển Ly nhìn Võ Mục Thiên.
Võ Mục Thiên đầy ngông cuồng: “Nói xong rồi.”
Thiển Ly gật nhẹ đầu, sau đó vỗ vỗ tay, nâng cao giọng nói: “Hiệu trưởng, giúp ta thuê mấy trăm cái kèn, trống, chiêng, cờ màu. Hôm nay tiểu vương gia Võ Vương phủ mời ta đích thân đến nhà cầu hôn hắn. Ta chuẩn bị bốn phần lễ hỏi, hiệu trưởng đại diện cho nhà gái chứng hôn, chúng ta cùng đến Võ Vương phủ cầu hôn, thế nào?”
“Được.” Giọng nói của Lệ Vô Tình truyền đến từ rất xa.
Thiển Ly gật đầu, sau đó liếc nhìn Võ Mục Thiên mặt mày sa sầm, nói: “Nếu ngươi đã hy vọng ta đi theo ngươi như vậy, ta cũng chỉ đành hạ mình đến nhà ngươi cầu hôn thôi. Ta không có nhiều tiền, nên lễ hỏi cũng không nhiều lắm, mong ngươi đừng để bụng.”
“Cố Thiển Ly, ngươi có ý gì, ngươi muốn làm gì……” Gương mặt của Võ Mục Thiên đã giận đến mức hóa xanh.
Lễ hỏi, cầu hôn, đây là nghi thức khi nhà trai đến cầu hôn nhà gái, Cố Thiển Ly lại nói như vậy, nàng xem Võ Mục Thiên hắn là cái gì?
Thật sự làm hắn tức chết.
Hơn nữa, không phải hắn vừa mới nói điều kiện với nàng ư? Sao đột nhiên Cố Thiển Ly lại chuyển sang đề tài này rồi, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì?
Thiển Ly nghe vậy, kinh ngạc nhìn Võ Mục Thiên: “Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Ta đang chuẩn bị đến nhà ngươi cầu hôn đó.”
Lông mày Võ Mục Thiên đều dựng thẳng lên: “Ai cho ngươi lá gan, ai cho ngươi tư cách, ngươi……”
“Thái Hoàng Thái Hậu cho ta lá gan, Thái Hoàng Thái Hậu cho ta tư cách.” Trực tiếp cắt ngang những lời chất vấn của Võ Mục Thiên, Thiển Ly lấy hôn thư ra: “Hôn sự là do ta làm chủ, ngươi chỉ là phụ mà thôi. Ngươi nhìn cho rõ, ngươi, Võ Mục Thiên, từ trước đến nay đều không có tư cách kêu gào với ta.
Nếu ta từ hôn, đồng nghĩa là ta cho ngươi một con đường sống, ngươi nên cảm thấy biết ơn. Nếu ta không từ hôn, dù cho ngươi có biến thành quỷ, thì cũng phải vào mộ của Cố gia ta. Võ Mục Thiên, ta thật sự không biết đầu óc của người Võ gia các ngươi có vấn đề ở chỗ nào, Yy.lqd một người lại tiếp một người chạy đến trước mặt ta kêu gào, cảm thấy ta là một người dễ ức hiếp sao? Một khi đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi, bây giờ ta lập tức đến Võ gia cầu hôn, ta muốn người trong thiên hạ đều biết, Võ Mục Thiên chẳng qua chỉ là người phụ thuộc vào Cố Thiển Ly, để mặc ta tùy ý giẫm đạp.”
“Ngươi…… Ngươi dám……” Võ Mục Thiên giận đến phát run, vươn tay chộp lấy hôn thư trong tay Thiển Ly.
Hắn nhanh, Thiển Ly còn nhanh hơn, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích một cái, hôn thư lập tức biến mất trước mặt hắn.
Hai mắt Võ Mục Thiên bỗng nhiên trợn lên, thấy một kích không trúng, lập tức trở tay chộp về phía Thiển Ly.
Thiển Ly khẽ nhích chân, thân thể nhẹ nhàng tránh khỏi một kích này của Võ Mục Thiên, nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng hắn.
“Ngươi biết võ công?” Võ Mục Thiên cực kì kinh ngạc. Không phải nói Cố Thiển Ly là một phế vật, căn bản không thể tu luyện nên mới bị Cố gia nuôi dưỡng bên ngoài ư? Sao hôm nay nàng lại có thân pháp nhanh nhẹn như vậy?
Thiển Ly không để ý đến sự kinh ngạc của Võ Mục Thiên, quay đầu nhìn về phía sau thét to: “Hiệu trưởng, đi, cầu hôn.”
Cửa lớn Thi Điện cách đó không xa đột nhiên mở toang, Lệ Vô Tình chậm rãi bước ra ngoài.
Sắc mặt Võ Mục Thiên đại biến, đột nhiên vung tay áo bỏ đi: “Cố Thiển Ly, ngươi chờ đó cho ta.”
“Tên hèn nhát.” Thiển Ly thấy Võ Mục Thiên chạy trối chết, khẽ hừ một tiếng.