Thiển Ly vươn tay vuốt ve da thịt mềm mại của mình, những vết thương trên đó đã không còn nữa, thương tích do ma thú công kích cũng đã hoàn toàn lành lặn: “Còn có tác dụng chữa thương nữa sao?”
Thiển Ly sờ sờ chóp mũi, hoá ra chuyện nam nữ còn có công dụng kỳ diệu như vậy, sớm biết thì nàng đã tìm một người để thử, ặc, được rồi, nàng thừa nhận, trước giờ nàng không có để mắt đến ai.
Quay đầu lại nhìn nam nhân đang nhắm hai mắt ngủ say, Thiển Ly duỗi tay sờ lên môi một chút, sau đó vung ngón tay lên, một viên tinh hạch màu đen của tang thi vương nhanh chóng xuất hiện trong tay nàng, vươn tay đặt tinh hạch kia lên trên vai nam nhân: “Tiền hàng thanh toán xong.”
Qua đêm với người khác thì phải trả thù lao tương ứng, đây là thiết luật của mạt thế.
“Thật sảng khoái, đi thôi, ra ngoài dạo Phượng Lam đại lục này một vòng, a, một đại lục không có tu tiên và tang thi, thật là hấp dẫn.” Duỗi thân một cái, lấy ra một bộ y phục từ chiếc nhẫn đeo trên tay, Thiển Ly búng nhẹ tay, cả người lập tức biến mất.
Ngay lúc Thiển Ly rời đi, vết thương trên người nam nhân kia cũng hồi phục rất nhanh, ánh sáng màu đen phát ra từ viên tinh hạch bị cơ thể hắn hấp thụ, trong chốc lát đã biến thành một viên đá đen ảm đạm không ánh sáng.
Mở mắt ra, nam nhân lạnh lùng nhìn ngục thất không bóng người.
Nữ nhân kia lại dám chạy, dám thừa lúc hắn ngủ mà chạy?
Khắp đại lục còn chưa có ai dám đối với hắn như vậy, tốt, tốt, tốt……....
“Nữ nhân, ngươi chờ đó cho bản tôn.” Giận giữ hét vang khắp ngục thất, sợi tóc màu đen cùng với tiếng hét điên cuồng của hắn không ngừng bay múa giữa không trung, y phục rách nát cũng bị sức mạnh khủng bố kia phá hủy toàn bộ. Trong khoảnh khắc, không gian xung quanh hắn nổi lên cuồng phong, vô số linh khí màu đen bắn ra như bão táp, nam nhân vốn bị giam cầm chậm rãi bay lên, như yêu ma hóa ra vô số hình ảnh màu đen.
Mà giờ phút này, Thiển Ly đã ra khỏi núi đá, tâm tình rất tốt quan sát khắp nơi.
“Ầm ầm ầm……” Chân trời đột nhiên vang lên tiếng sấm rền vang, ầm ầm như muốn nổ tung. Ngay sau đó, bầu trời đột nhiên xuất hiện một quầng sáng màu đỏ tươi, tựa như mặt trời sẽ dâng lên từ nơi đó vậy. Chỉ có điều, không hiểu sao, quầng sáng ấy lại khiến lòng người phát lạnh.
Hình như hướng đó là núi đá giam giữ nam nhân kia, Thiển Ly kinh ngạc nhướn mày, đây là……
“Uỳnh.” Giữa quầng sáng màu đỏ trên bầu trời, đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh khi vạn tia sét cùng nhau đánh xuống, sức mạnh kia tựa như có thể đánh thủng cả đất trời.
Giống như khi mở chiếc hộp Pandora ra, vô số hắc khí tản ra khắp nơi....
Tình huống này……
Tình huống này……
Nam nhân kia phá ngục thất ra ngoài?
Sao đột nhiên lại ra ngoài.
Chỉ là bị ngủ một chút, sao lại phẫn nộ như vậy. (Yy: tỷ lại đây nhận ta một lạy (_”"_!!!)
Thiển Ly đột nhiên cảm thấy, có phải nàng đã chọc giận một mãnh hổ bị cầm tù hay không, mà hiện giờ mãnh hổ này……
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi lại chọc phải cái sọt lớn này.” Sư phụ của Thiển Ly đột nhiên chạy đến.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Thiển ly giả ngốc.
Lão nhân nghe vậy liền tức giận vểnh râu, chỉ vào Thiển Ly nửa ngày không nói nên lời, một lúc lâu mới gật đầu nói: “Tốt, có bản lĩnh thì ngươi vĩnh viễn không biết cho ta, còn bây giờ, mau trốn với lão tử, hắn ta, mẹ nó phiền toái.”
Không chờ Thiển Ly kịp phản ứng, lão nhân đã kéo Thiển Ly nhảy lên phi kiếm, chạy nhanh như chớp.