"A Thanh, hiện tại thân thể của em như thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Âm thanh của Lục Thần có chút lo lắng, hình ảnh chảy máu không ngừng của Sở Thanh vào lúc ban ngày đã khắc sâu vào tim Lục Thần, cho nên dù bây giờ A Thanh đã tỉnh lại, anh vẫn có chút không yên lòng.
"Anh Thần, em không có sao." Dựa vào ngực Lục Thần, cảm giác được người đàn ông này rất khẩn trương, Sở Thanh lắc đầu một cái, nhưng mí mắt hơi rũ xuống, hiển nhiên đã có chút mệt.
Mà sau khi thấy một màn này, ba người không nói gì, Mộ Hi và Hoàng Á Lê ngồi vào ghế trước, để cho Lục Thần chiếu cố tốt Sở Thanh, bởi vì hai người biết, trong nhóm, người chiều chuộng thương yêu Sở Thanh nhất chính là Lục Thần.
Lục Thần ôm chặt Sở Thanh vào lòng mình, sau đó tìm cho cô một tư thế thoải mái nhất, hơn nữa còn phủ thêm một áo khoác, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt.
Cứ như vậy, bốn người đều yên lặng ở trong xe, sự yên bình này kéo dài tới lúc nửa đêm....
Nửa đêm, người trong xe nặng nề rơi vào giấc ngủ, Sở Thanh vốn đang ngủ thì mở mắt ra, vươn tay, một lúc lâu, mày hơi nhướng lên, bởi vì ngày thường, chỉ cần cô gọi một tiếng, Thủy Long sẽ lập tức xuất hiện, mà bây giờ, sự liên lạc giữa cô và Thủy Long như bị cái gì đó che lại, mặc dù có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương, nhưng lại không cách nào kêu gọi tùy ý.
Hơn nữa Sở Thanh cảm giác được mình không cách nào tập trung tinh thần, thậm chí thoáng dùng một chút nguyên thần cũng sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Tôi khuyên cô bây giờ tốt nhất là không nên dùng nguyên thần, trừ phi cô hy vọng sau này nguyên thần của cô không có biện pháp hồi phục như cũ." Lúc Sở Thanh muốn vận chuyển nguyên thần thêm một lần nữa, thì một âm thanh lạnh lùng vang lên trong đầu cô, làm cho cô sửng sốt.
"Hiện tại tôi thế nào?" Mặc dù sau khi Sở Thanh nghe theo lời Mặc Phỉ, không có tiếp tục vận chuyển nguyên thần nữa, nhưng cô vẫn muốn biết rốt cuộc mình đã xảy ra chuyện gì.
Nghe Sở Thanh hỏi ngược lại, Mặc Phỉ thật muốn tát chết cô, mới vừa làm loạn xong còn hỏi hắn như thế nào: "Chẳng lẽ cô không nhớ phút cuối cùng vận dụng nguyên thần để triệu thiên lôi sao?"
Nói tới đây, Sở Thanh cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng, vì để đối phó T2, cô đã sư dụng lôi chú (*bùa chú tạo sét - Nuy), vốn độ phù hợp của linh hồn cô và thân thể này không đủ, vận dụng lôi chú tự nhiên sẽ làm cho nguyên thần cô chịu thương tổn, mà cô lại càng mạnh mẽ dẫn sét vào người, cuối cùng bị cắn trả, nguyên thần càng bị thương nặng, nếu không cô cũng sẽ không bị hôn mê lâu như vậy.
Cô nâng tinh thần lên kiểm tra thân thể một chút, sau đó thở dài sâu kín, trong lòng rất vô lực.
Vốn thật vất vả mới tu luyện ra nguyên lực lại bị lực sấm sét diệt sạch, thật ra điểm này cô cũng không có ngoài ý muốn, lôi quang diệt ma, cái này cô đã sớm biết, ngược lại làm cho cô không nghĩ tới là, không chỉ ma nguyên biến mất, thậm chí ngay cả đan điền cũng mơ hồ bị sấm sét phá một chút.
"Hơn nữa, hiện tại bới vì αL, thân thể của cô bị thương tổn rất nghiêm trọng, hơn nữa, cô cũng không thể có biện pháp tu luyện." Âm thanh Mặc Phỉ có chút thở dài, trong khoảng thời gian này tu vi của Sở Thanh tiến triển với tốc độ rất nhanh, làm cho Mặc Phỉ có chút kinh hãi, nếu như bây giờ cô ấy thật sự mất đi thiên phú tu luyện, xác thật chính là một chuyện vô cùng đáng tiếc nha!
"Đây không phải vấn đề lớn gì." Ánh mắt Sở Thanh hơi rũ xuống, mặc dù thật đáng tiếc, nhưng cũng không phải điều không thể chấp nhận: "Đường tu hành vốn là nghịch thiên mà đi lên, mà ta lại ngông cuồng mượn thiên uy, bị trừng phạt là đúng, không phải sao?"
Thật ra thì kết quả như vậy, Sở Thanh đã sớm biết, mặc dù cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng lại không phải hoàn toàn không tiếp nhận được, chẳng qua kế tiếp, cô có thể sẽ không bằng một người bình thường, đoán chừng trong khoảng thời gian này cô đành phải "thảnh thơi" rồi.
NGhe thế, trong lòng Mặc Phỉ thoáng qua một tia bội phục.
Ma tôn sao? Quả nhiên là người bề trên, tâm tính như vậy cũng không phải ai cũng có thể có được, coi như là hắn, lúc mới vừa mất đi thân thể cũng không cách nào hoàn toàn tiếp nhận được, thậm chí còn chọn cách tự phong bế mình, mà Sở Thanh lại lựa chọn đối mặt.
"Hơn nữa, coi như tôi không có một chút lực lượng nào, thì ba người bên cạnh tôi cũng không ném tôi xuống, không phải sao?" Lúc này giọng nói của Sở Thanh đã vô cùng buông lỏng, thậm chí còn có chút ý trêu chọc.
Bởi vì nói chuyện với Mặc Phỉ, mà động tác của Sở Thanh vẫn dừng lại lúc đưa tay trong nháy mắt, đúng lúc Lục Thần tỉnh lại, nhìn thấy cô đưa tay như có điều suy nghĩ, trong mắt anh có chút bận tâm.
"A Thanh.....Em làm sao vậy?" Thấy vẻ mặt Sở Thanh mang theo vẻ lo lắng, Lục Thần cũng lo lắng theo, chẳng lẽ A Thanh xảy ra chuyện gì sao?
"Không có gì...." Theo bản năng lắc đầu một cái, đối với Sở Thanh, như vậy thật sự không có chuyện gì, chẳng qua là mất đi lực lượng mà thôi, hơn nữa có lẽ cũng không phải là hoàn toàn mất đi, dù sao hiện tại mất đi tu vi là vì nguyên thần bị trọng thương, chỉ cần nguyên thần khôi phục, như vậy tu vi cũng có thể khôi phục.
"A Thanh, anh muốn nghe lời nói thật, đối với anh, em cũng không cần phải giấu giếm gì, bởi vì anh là em....." Vị hôn phu!
Ba chữ cuối cùng này Lục Thần cũng không có nói ra khỏi miệng, nhưng anh tin tưởng, anh hiểu, Sở Thanh cũng hiểu.
"Anh Thần, em thật sự không có sao, chẳng qua là...." Nhìn hai người kia đột nhiên ngồi thẳng dậy nhìn cô, Sở Thanh thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ cô thật sự làm cho người ta lo lắng sao: "Chẳng qua là hình như không thể dùng dị năng nữa, cũng không phải chuyện lớn gì đâu."
May mắn là bây giờ, Tử Phủ của cô không có chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, đến lúc đó, cùng lắm thì khi đến Thành phố B, cô giả làm người dị năng hệ Không gian cũng tốt.
Mà lời vừa nói ra, ba người đều dùng ánh mắt lo lắng nhìn Sở Thanh, dù sao cũng từng có sức mạnh, chợt mất đi, bất kể là ai cũng không phải là một đả kích nhỏ, bọn họ lo lắng Sở Thanh sẽ không chịu được.
"Đừng lo, em sẽ không vì mất đi sức mạnh mà nghĩ không thoáng." Sở Thanh sảng khoái cười một tiếng, làm cho ba người kia ít nhiều gì cũng an tâm: "Coi như là em không có dị năng cũng sẽ không trở thành phế vậy, về điểm này mọi người có thể yên tâm."
Trải qua sự rèn luyện thân thể, thân thủ do một tay Lục Thần huấn luyện, còn có kinh nghiệm chiến đấu bản năng được tích lũy quanh năm suốt tháng của cô, có những thứ này, coi như cô tạm thời mất đi tu vi, muốn xông xáo ở mạt thế một phen cũng không phải việc khó gì, huống chi bên cạnh cô còn có....người luôn bảo vệ cô, không phải sao?
___________________________
Vì Sở Thanh vốn là Ma Tôn Sở Thanh Y ở dị giới, nên đôi lúc Nuy sẽ dùng xưng hô "ta" trong lời thoại của Sở Thanh, nên đôi khi các bạn đọc sẽ thấy "tôi", "ta" thì đừng thắc mắc vì sao truyện hiện đại lại xưng "ta" nha, cái này Nuy sẽ tùy trường hợp mà dùng cho hợp với tình huống.