- A.... Đây là thiên đường sao?
Lâm Thiên Vũ mê man nói, hắn nhớ tối qua Lâm Thiên Vũ hắn đang trên đường từ quán bar về nhà trong men say mông lung. Khi đi sang đường.
Bỗng ánh đèn lóe lên rồi Lâm Thiên Vũ hắn không biết gì nữa cả.
Nhớ đến đây, Lâm Thiên Vũ mở bừng hai mắt, vội bật dậy.
Chưa kịp chú ý hoàn cảnh xung quanh chợt một đoàn ký ức xa lạ tràn vào trong đầu.
Làm đầu hắn đau như búa bổ.
-Oh shit, ta vậy mà xuyên qua.
Khi cơn đau lui đi.
Lâm Thiên Vũ há hốc mồm miệng chửi thề một tiếng rồi từ từ chú ý đến thân thể này.
Theo ký ức của chủ nhân khối thân thể này, Lâm Thiên Vũ biết được nơi đây là Thiên Mệnh đại lục.
Thiên Mệnh đại lục là một thế giới tràn đầy huyền bí, đủ mọi yêu thú thiên kì bách quái. Nơi các tông môn san sát, quốc gia tranh đấu liên miên.
Trên Thiên Mệnh đại lục chỉ có hai loại người, một loại có linh căn có thể tu luyện sở hữu sức mạnh rời sông lấp biển, tuổi thọ dài giằng giặc, còn lại một loại người là cả đời làm phàm nhân tầm thường sinh sống cho đến lúc chết.
Và,,, rất không may, từ ký ức của chủ nhân thân thể này Lâm Thiên Vũ được cho hay khối thân thể này không thể tu luyện, một phế nhân chính hiệu.
Cũng vì không thể tu luyện, lên bị hôn thê từ hôn, ngay đương trường uất ức quá mà phun máu rồi hôn mê. Được đưa về phòng rồi chết bất đắc kỳ tử.
Cho lên mới có chuyện Lâm Thiên Vũ chiếm lấy khối thân thể này.
Biết đến đây Lâm Thiên Vũ “a men” một tiếng rồi có xúc động muốn chửi “má nó”. Bỗng nhiên Lâm Thiên Vũ mắt mũi tối sầm.
“ Đinh, Hệ thống đang lên kết với ký chủ...1%...5%....20%....50%....100% “
“ Đinh, liên kết thành công”
Thông tin ký chủ:
Tên: Lâm Thiên Vũ
Cốt linh: 15 tuổi
Tu vi: 0 ( phế vật )
Công pháp: 0
Vũ khí: 0
Lực chiến: 5 ( rác rưởi trong rác rưởi)
“ đinh, căn cứ thể chất ký chủ quá phế vật, hệ thống không nhìn được lên sẽ quyết định cải tạo thể chất free cho ký chủ”
Đang buồn bực bỗng hàng loạt âm thanh cơ giới vang lên trong đầu Lâm Thiên Vũ, chưa kịp suy nghĩ gì nhiều Lâm Thiên Vũ chợt cảm thấy một dòng nước âm lan ra toàn thân, cảm giác thư thái dễ chịu như tắm trong ôn tuyền làm hắn bất chi bất giác rên lên “ưm...”
( Tác: nghe dâm vãi, Thiên vũ: @@)
Sau khoảng 10p khi cái cảm giác thoải mái đến tận xương tủy đó tan đi, Lâm Thiên Vũ mới chú ý đến tình trạn thân thể mình.
Cảm giác thân thể lâng lâng như giảm đi cả chục cân làm Lâm Thiên Vũ như muốn thượng thiên.
Nhìn làn da bám đầy chất bẩn màu đen bốc lên mùi thối nồng nặc đầy buồn nôn, Lâm Thiên Vũ vội mở cửa phòng chạy ra ngoài, nhìn thấy trước mắt có một cái hồ, hắn cơ hồ không cần chú ý gì cả, mặc kệ đầy tiếng kêu “quang quác” vội lao xuống.
Nhưng,,,,Lâm Thiên Vũ hắn quên một điều.
-Ặc ặc....ặc...Cứu với....Có ai không?...Cứu ta...với...ọc...!
Lâm Thiên Vũ hắn không có biết bơi.
Lâm Thiên Vũ, một trạch nam chính hiệu của cái thế kỷ 21 hắn ngoài biết đến những tiểu thuyết với anime hay chỉ là một vài bộ JAV nào đó chứ Lâm Thiên Vũ hắn thì làm gì biết những kỹ năng sống cần đến vận dộng như bơi lội.
Đến lúc này, ngoài đập loạn, vung bừa thì Lâm Thiên Vũ cũng chỉ biết gào thét, phát ra những âm thanh “ặc ặc” như vịt bị bóp cổ.
Trong tình trạng đuối nước đầy mơ hồ Lâm Thiên Vũ bỗng cảm giác được sự sống khi có không khí, kèm theo cảm giác bị lôi kéo phát ra những âm thanh “ xềnh xệch” như khi ở thế kỷ 21 Lâm Thiên Vũ hắn lôi những bao rác đầy nặng nề mang đi đổ.
(Tác: có vẻ hơi miên man, truyện đầu tay mong các đạo hữu giơ cao đánh khẽ. Thân ái và quyết thắng,)