Edit: tử Liên Hoa 1612
Beta: Đào Sindy
Sau khi kết thúc quay quảng cáo giày cao gót, lịch trình của Bùi Anh không hề ngắt quãng, cô tiếp tục ghi âm ca khúc mới.
Trần Thắng cho cô tìm hiểu bài hát tên “Nở rộ”, người viết nhạc và lời khá nổi danh về âm nhạc. Tổng thể ca khúc tuy là phong cách j-pop, nhưng phối khí chủ yếu chọn dùng piano làm nhạc đệm, nghe vào thêm phần phần ưu nhã chậm rãi.
Lời bài hát này viết vô cùng tốt, dùng một đóa hoa nở rộ để chỉ một người hoàn mỹ nở rộ.
Nhưng cũng có một điều phải bắt bẻ, đó chính là quá khó hát.
Khi hát không chỉ không nắm chắc tiết tấu ca khúc, mà đến phần lên cao giọng trong điệp khúc thì Bùi Anh cũng không khống chế tốt âm sắc và hơi thở của mình.
... Tại sao đánh boss cuối cùng này, Kiều Dĩ Thần lại chọn một nhiệm vụ có độ khó cao như vậy??
Bùi Anh học xong bài hát này thì ủ rũ, khi hát bản thân cô cũng không hài lòng, càng không cần phải nói tới Kiều Dĩ Thần.
Nhưng thời gian ghi âm sẽ không chờ cô, lại một lần nữa đứng trước phòng thu âm, cô cảm thấy... Mắng cứ mắng! Cô chịu được!
Cô gõ cửa phòng thu âm đóng chặt, rất nhanh đã có người tới mở cửa. Khi người kia trông thấy cô thì hai mắt tỏa sáng, cười cười chào hỏi: "Chào Bùi tiểu thư, tôi là người thu âm."
Bùi Anh lễ phép gật đầu: "Chào anh."
Người thu âm nghiêng người, khách khí mời cô vào: "Kiều đại nhân đã đến."
Bùi Anh nghe thế, ánh mắt vừa vặn rơi vào bóng người cao to.
Kiều Dĩ Thần mặc một bộ tây trang màu đen, gần như không có bất kỳ thay đổi nào khác ba năm trước đây.
Ừ... Trừ việc anh ta chưa kết hôn biến thành đã kết hôn.
Năm ngoái đột nhiên lộ tin Kiều Dĩ Thần và ca sĩ Đinh Mông đã bí mật kết hôn, khiến Bùi Anh cũng phải kinh ngạc một phen, cô còn may mắn được xem trên weibo quá trình trình diễn tiết mục cẩu huyết của bọn họ.
Nhưng nếu Kiều Dĩ Thần đã kết hôn, tính tình sẽ trở nên tốt một chút... phải không?
"Chào Kiều tiên sinh."
Cô cười chào anh ta, Kiều Dĩ Thần chỉ lạnh nhạt gật đầu, hỏi cô: "Học được bài hát chưa?"
"Học được ..."
"Vậy vào đi."
"Được ..." Bùi Anh kiên trì đi vào.
Piano đánh lên khúc nhạc dạo, Bùi Anh bấm đúng thời gian mở miệng hát theo:"Vạn vật héo rũ theo thời tiết, tôi và anh không còn gần gũi nhau nữa...”
"Ngừng." Lần đầu tiên Kiều Dĩ Thần cắt ngang. "Âm sắc của cô yếu như vậy, dinh dưỡng đều dồn xuống chân rồi sao?"
Bùi Anh: "..."
Người thu âm ở trong lòng khinh miệt Kiều Dĩ Thần một tiếng, trên mặt lạnh nhạt như vậy, còn không phải đang vụng trộm nhìn chân người ta sao?
"Làm lại." Kiều Dĩ Thần ra lệnh một tiếng, khúc nhạc dạo vang lên lần nữa. Lần này Bùi Anh lấy lại hơi, cô còn chưa kịp thở phào, lại bị cắt ngang ở vị trí lúc nãy.
Nghe được tiếng "Ngừng" của Kiều Dĩ Thần, tim cô cũng run lên một cái.
Kiều Dĩ Thần đứng ở bên ngoài, ôm cánh tay nhìn cô: "Ba năm nay cô làm gì vậy? Trần Thắng nói cho tôi biết cô tiến bộ hơn ba năm trước đây nhiều, tôi mới đồng ý giúp cô thu âm."
Bùi Anh bị anh ta nói xong có chút ngượng ngùng, thật ra cô tiến bộ hơn ba năm trước đây rất nhiều, chỉ là cảm giác áp bách trên người Kiều Dĩ Thần quá mạnh mẽ, rất dễ tạo thành áp lực cho ca sĩ. Cô khẽ mím môi, có chút để ý hỏi lại: "Anh còn nhớ chuyện ba năm trước đây sao?"
"Đương nhiên, ba năm trước đây các người biểu diễn lưu lại trong lòng tôi một bóng ma trọn đời khó có thể phai mờ."
Bùi Anh: "..."
Đến cùng là ai ở ai trong lòng lưu lại bóng ma trọn đời khó có thể phai mờ nha!
Cùng phòng thu âm hẹn trước đã đến giờ kỳ sau, Bùi Anh vẫn không được Kiều Dĩ Thần công nhận, cô đau buồn phát hiện, cho dù Kiều đại nhân có kết hôn, tính tình cũng không tốt hơn chút nào.
Tống Nam Xuyên hôm nay kết thúc công việc tương đối sớm, trực tiếp đến công ty Quang Thần đợi cô. Thấy Bùi Anh ỉu xìu từ phòng thu âm đi ra, anh khẽ nhăn mày đi lên hỏi: "Như thế nào ?"
Bùi Anh ngước mắt nhìn anh, còn không nói chuyện, Kiều Dĩ Thần từ sau lưng cô đi ra: "Ngày mai nếu như còn biểu hiện thế này, cô không cần trở lại nữa."
Bùi Anh: "..."
Đã xong việc còn bị anh ta chen vào một đao.
Nghe được lời Kiều Dĩ Thần, Tống Nam Xuyên nghiêng đầu nhìn anh ta một cái. Tên của Kiều Dĩ Thần anh có nghe nói qua, ca hậu giới âm nhạc thế hệ mới Đinh Mông, chính là một tay người này dạy dỗ.
Nổi danh với tài âm nhạc, anh ta còn có bản lãnh mắng tới nỗi ca sĩ phải khóc.
Nghĩ tới đây, Tống Nam Xuyên ôm lấy vai Bùi Anh, cười với Kiều Dĩ Thần, nói với Bùi Anh: "Không đến thì không đến, chúng ta không hát, về nhà anh nuôi em."
Kiều Dĩ Thần ghé mắt nhìn anh, cười một tiếng: "Hy vọng anh có thể nói được làm được, như vậy cũng coi như bỏ một phần công sức cứu vãn giới âm nhạc."
Bùi Anh: "..."
Dù nằm cô vẫn trúng một đao.
Kiều Dĩ Thần nói xong thì đi thẳng, đầu cũng không quay lại, Tống Nam Xuyên không rãnh để ý đến anh ta mà cúi đầu an ủi Bùi Anh: "Em không cần để lời anh ta nói ở trong lòng, anh nghe nói anh ta cũng mắng vợ mình như vậy."
Bùi Anh sâu kín gật đầu: "Bộ dáng anh ta mắng chửi người vẫn đẹp trai như ba năm trước đây."
Tống Nam Xuyên: "..."
"Được rồi, không cần lo cho anh ta." Tống Nam Xuyên kéo Bùi Anh đi ra ngoài. "Buổi tối muốn ăn chút gì không? Chỉ cần ăn ngon tâm tình sẽ tốt lên."
Bùi Anh cảm thấy có lý, có chút ít mong đợi nhìn anh nói: "Em muốn đi Thủy Cung, có được không?"
"Thủy Cung?"
"Ừm!"
Sau khi đi theo Bùi Anh đến một nhà hàng hải sản lớn, Tống Nam Xuyên mới hiểu được "Thủy cung" trong miệng cô.
Anh cười nhẹ một tiếng, mặc cho Bùi Anh gọi một đống lớn hải sản, ngồi cạnh bàn chờ món ăn.
"Anh chưa từng tới những nơi thế này đúng không?" Bùi Anh ngồi đối diện nhìn anh. "Em thường xuyên cùng San San tới nơi này ăn đó, mặc dù nơi này trang trí nhìn không được sang trọng, nhưng hương vị hải sản rất tốt!"
Tống Nam Xuyên gật đầu: "Em thích ăn là được."
"Hì hì." Bùi Anh cười hai tiếng, cầm điện thoại ra nghĩ thừa dịp chờ món ăn thì chơi trò chơi, lại phát hiện wifi trong tiệm rất kém.
"Sao vậy?" Tống Nam Xuyên thấy cô nhíu mày trước điện thoại, khẽ đẩy nhẹ vai cô.
"Đừng, em đang không dùng được internet." Chẳng lẽ phải dùng lưu lượng kb chơi trò chơi sao?
Tống Nam Xuyên lấy điện thoại của mình ra, nói với cô: "Em dùng internet của anh đi."
Bùi Anh nghi ngờ nhìn anh: "Dùng kiểu gì?"
"Anh bật điểm truy cập cá nhân là được." Tống Nam Xuyên vừa nói vừa bấm hai cái. "Được rồi."
Bùi Anh vào mạng chạy thử, nháy hai mắt: "Em muốn chơi trò chơi nha, rất tốn lưu lượng kb đấy."
Tống Nam Xuyên nhịn không được bật cười: "Lưu lượng Kb của anh rất nhiều, thư từ công ty gửi cho anh một đống lớn, có thể dùng đến kiếp sau."
Bùi Anh: "..."
Có cần khoa trương như vậy không?
Nhưng Tống Nam Xuyên nói như vậy, cô an tâm thoải mái kết nối với mạng của anh: "Lần trước anh giúp em nạp kim cương cho trò chơi thay đồ kia, gần đây hoạt động rất nhiều nha, bình thường em không có thời gian chơi, quần áo đều trực tiếp dùng kim cương mua. Em còn dùng kim cương mua toàn bộ những thứ trước kia không mua được trong cửa hàng, thoáng cái đã tiêu hết mấy vạn kim cương..." Cô nói nói rồi thở dài. "Cứ tốc độ này, hai mươi vạn kim cương loáng một cái sẽ không còn, quá tốn tiền !"
"Không có lại nạp là được rồi."
"Không được, tiếp tục như vậy sẽ táng gia bại sản!"
Tống Nam Xuyên lại nở nụ cười, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: "Anh không có dễ dàng táng gia bại sản như vậy."
Hai người đang nói, những món ăn được gọi dần mang lên, Bùi Anh một hơi giải quyết đống sò biển, lại vội vàng bắt đầu lột tôm bự: "Hải sản ở đây mỗi ngày đều bắt còn rất mới, đặc biệt tươi ngon."
Cô vừa nói vừa đưa con tôm mình vừa bóc cho Tống Nam Xuyên, Tống Nam Xuyên sững sờ một chút, khóe miệng lơ đãng cong lên.
"Anh mau nếm thử!" Bùi Anh ngồi đối diện tràn trề mong đợi nhìn anh. Tống Nam Xuyên ăn một con tôm bóc vỏ, khẽ nhướng nhướng đuôi lông mày: "Hương vị đúng là rất ngon."
"Đúng không?" Bùi Anh cười vui vẻ, lại bóc thêm tôm cho anh.
Tống Nam Xuyên rũ mắt cười cười, gắp tôm bỏ lại bát của cô: "Em ăn nhiều một chút, tự anh sẽ bóc tôm."
"Không cần, em thường xuyên ăn hải sản, đã luyện được tuyệt kỹ, bóc tôm rất nhanh."
Tống Nam Xuyên cười cười, tiếp tục gắp tôm về cho cô: "Thật ra anh cũng biết lột hải sản, có muốn thử tay nghề một chút hay không?"
Anh vừa nói vừa cầm một cái càng cua lên, nhẹ nhàng uốn một cái, một miếng thịt cua đầy đủ bị lấy ra.
"Oa...a...a..."
Bùi Anh ngồi đối diện tán thưởng một câu, Tống Nam Xuyên đắc ý nhướng đuôi lông mày, đưa thịt cua tới: "Cho em."
"Cảm ơn ~ "
Một nam sinh ngồi bàn đối diện của hai người nhìn không được nhắm mắt lại. Ăn hải sản mà thôi, có cần ân ái như vậy hay không? Một chút đạo đức công cộng cũng không có!
"A a a, Bùi Anh và Tống Nam Xuyên!" Một nữ sinh vừa vào nhà hàng liếc mắt liền thấy được bàn Bùi Anh, kích động gào lên.
Bùi Anh bị giọng nói bất thình lình này làm cho sợ hết hồn, Tống Nam Xuyên nhìn về phía cửa, khẽ nhíu mày.
Nữ sinh kia kêu như vậy, giống như có càng nhiều người nhận ra Bùi Anh hơn, Tống Nam Xuyên gọi ông chủ giúp bọn họ đóng gói toàn bộ, dắt Bùi Anh nhanh chóng đi ra ngoài.
Ngồi trên xe, Bùi Anh mới thoáng hồi thần lại: "Em mới vừa bị nhận ra sao?"
Tống Nam Xuyên khẽ cười nói: "Dù gì chúng ta cũng lên đầu báo mấy lần."
"Vậy có phải về sau em không thể lại tới nơi này ăn cơm không?"
Tống Nam Xuyên vuốt vuốt đầu cô: "Về sau em sẽ càng ngày càng nổi tiếng, đương nhiên sẽ không thể giống như trước đây đi lại tự do."
Mặc dù nhiều năm như vậy Bùi Anh vô cùng mong được nổi danh, nhưng nghe Tống Nam Xuyên nói vậy không khỏi khó chịu.
Tống Nam Xuyên trấn an nói: "Đứa ngốc, về sau muốn ăn có thể gọi người giúp em mua, có tiền còn sợ không có ăn?"
Bùi Anh: "..."
Cô cảm thấy tổng giám đốc nói có trình độ!
Tài xế đưa bọn họ trở về khu nhà cấp cao của Tống Nam Xuyên, hai người hâm nóng hải sản, ngồi ở trong phòng ăn tiếp tục ăn. Có lẽ là ăn tới cao hứng, Bùi Anh đứng lên nói với Tống Nam Xuyên: "Xuyên Xuyên, em hát cho anh một bài, anh nghe một chút có phải khó nghe như Kiều Dĩ Thần nói hay không!"
Tống Nam Xuyên khẽ gật đầu một cái, trong mắt còn mang theo ý cười: "Được."
Bùi Anh hít một hơi, chậm rãi hát lên: "Vạn vật héo rũ theo thời tiết, tôi và anh không còn gần gũi nhau nữa..."
Nghiêm chỉnh hát xong bài “Nở rộ”, Tống Nam Xuyên tán thưởng nói: "Hát cực kỳ hay."
Bùi Anh hỏi: "Anh thực sự cảm thấy em hát hay, hay là bởi vì em là bạn gái của anh cho nên mới cảm thấy em hát hay?"
Tống Nam Xuyên đứng lên, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn một cái lên trán cô: "Tin tưởng anh, em hát thực sự rất hay."
Tống Nam Xuyên nói lời này cũng không hoàn toàn là dụ dỗ cô, âm sắc Bùi Anh không tệ, giọng nói cũng rất tốt, chỉ là cách hát thiếu chút độ lửa. Nhưng đến chỗ Kiều Dĩ Thần, tất cả các khuyết điểm đều sẽ bị phóng to hết cỡ.
Bùi Anh ngước mắt nhìn Tống Nam Xuyên gần trong gang tấc, thấp giọng nói: "Thật ra lúc em luyện tập đều hát tốt hơn khi ở trong phòng thu âm, em nhìn thấy Kiều Dĩ Thần liền căng thẳng." Cô nói đến đây, tự động viên chính mình. "Ngày mai em nhất định sẽ hát tốt hơn !"
Tống Nam Xuyên hơi nhíu mày: "Ngày mai em còn muốn đi?"
"Đương nhiên muốn đi." Bùi Anh gật đầu. "Thật ra em rất thích Kiều Dĩ Thần, chuông điện thoại di động của em là bài “Thiếu nữ biển sâu”, chính là do anh ta biểu diễn."
Tống Nam Xuyên cong lên khóe miệng, nhìn cô im lặng không nói.
Bùi Anh vẫn chưa phát giác được gì tiếp tục nói: "Em thực sự rất thích bài hát này, trước kia còn từng nghĩ, nếu như ai hát bài hát này cầu hôn em, em nhất định sẽ đồng ý!"
Trên tay Tống Nam Xuyên dùng lực, bế cô lên. Bùi Anh hoảng sợ nói: "Anh làm gì vậy?"
"Có một số việc cần tâm sự một chút."
"Ngồi xuống tán gẫu không được sao?"
"Không được." Tống Nam Xuyên cúi đầu nhìn cô, khóe miệng giương cao thoáng cười. "Anh thích ở trên giường tâm sự hơn."