Edit: Ngân Lam (Tiểu Lăng Tình)
Beta: Đào Sindy
Tiếng hô của fan ở hiện trường rất nhiệt tình, dù bận nhưng MC vẫn ung dung nhìn Bùi Anh, cười với cô: "Bùi Bùi có thể hát cho mọi người một bài không?"
"Hát đi - -!"
Bùi Anh vẫn chưa trả lời, khán giả tại hiện trường đã cùng hô to lên.
Bùi Anh cười cười với bọn họ, gật đầu với người chủ trì: "Uh, vậy hát đi."
Lòng Trần Thắng xoắn lại, người chủ trì làm loạn, làm sao cả Bùi Anh cũng làm loạn nữa! Nếu bài này hát không tốt, thanh danh thật vất vả mới tích lũy được liền hủy hoại trong chốc lát đó!
Khúc nhạc dạo của ≪Nở Rộ ≫ vang lên, nhóm fan ở dưới liền hét lên một tiếng, cùng hưởng ứng theo âm nhạc.
"Vạn vật khô héo theo thời tiết, em và anh sẽ không còn thân thiết..." Bùi Anh vừa mở miệng hát, nhóm fan đã hơi kích động. Âm sắc của cô vốn đã rất tốt, độ thừa nhận cũng cao (có thể thừa nhận cao độ cao), nghiêm túc hát, tuyệt đối được tính là dễ nghe.
Mức độ khó khăn biểu diễn của đoạn thứ nhất nằm trên sự khống chế tiết tấu, phần này Bùi Anh đã đánh hạ được trong lúc ở phòng thu âm. Thấy sắp đến phần hát điệp khúc, Trần Thắng đã chắp tay trước ngực dưới đài.
"Em nở rộ như khói lửa ngày hè, nhuộm màu trắng của mùa đông thành vương quốc bảy sắc..."
Trần Thắng hơi sững sờ, nghe Bùi Anh biểu diễn. Hơi thở lưu loát giống như là núi non nhấp nhô, gam âm cao thì phải dùng tới giọng giả, nhưng hoán đổi cực kỳ tự nhiên, không hề xuất hiện tình huống vỡ âm. Khó nhất là khi, suốt toàn bộ phần điệp khúc hơi thở của cô đều vô cùng đầy đủ, không để cho người ta cảm thấy giật gấu vá vai (che được chỗ nọ nhưng không che được chỗ kia), thậm chí ngay cả âm sắc cũng làm được đến trình độ chắc chắn lớn nhất.
... Kiều Dĩ Thần thật sự không phải là đang trêu chọc ông sao? Ông cảm thấy rõ ràng Bùi Anh hát cực kỳ tốt! Hát còn tốt hơn so với nhiều người được gọi là ngôi sao ca nhạc!
Hát xong một ca khúc, tiếng vỗ tay vang lên rung trời tại hiện trường. Người chủ trì vất vả mới khống chế được sự nhiệt tình của mọi người, tuyên bố chính thức bắt đầu buổi ký tặng.
Nhiều nhân viên công tác đi ra duy trì trật tự hơn, nhóm fan cầm trên tay một đĩa hát, bắt đầu xếp hàng ký tên.
Bùi Anh luyện ký tên nhiều năm như vậy, cuối cùng có đất dụng võ.
Buổi ký tặng 40’, nghe có vẻ thời gian cũng không lâu lắm, nhưng đối với người ký tên mà nói cũng đã là một trận cực hình. Bùi Anh ký một hồi, toàn bộ cổ tay đều bị đau nhức.
Lúc MC tuyên bố hoạt động kết thúc, những fan còn chưa được ký đều ngăn tại hiện trường, không cho bọn họ rời đi. Nhân viên công tác đã lặp lại một lần nữa một cách cường điệu rằng sẽ có buổi ký tặng thứ hai, nhưng tất cả mọi người đều không thèm nể mặt, chỉ đứng ỳ tại hiện trường không đi.
Bùi Anh rất lý giải được tâm tình của bọn họ, xếp hàng lâu như vậy mà vẫn không được ký tên, đương nhiên là không cam lòng, nếu như có thể cô cũng tình nguyện ký hết cho tất cả mọi người, nhưng cô nhất định phải chạy về quay phim, tổ làm phim bên kia vẫn đang chờ.
Nhân viên công tác xung quanh hộ tống cô rời khỏi hiện trường, ngay cả Trần Thắng cũng tự mình ra trận.
Thật vất vả mới có thể rời khỏi bách hóa Tinh Quang, vẫn còn có hai cái đuôi nhỏ theo ra.
“Bùi Bùi ~ Bùi Bùi ~” Mọi người vừa chụp ảnh vừa la hét, còn có người can đảm thò tay đụng người cô. Suốt một đoạn đường ngắn ngủn này Bùi Anh đi vừa chậm lại vừa mệt, thấy đường ra sắp bị mọi người chắn, bên cạnh đột nhiên có hai người đàn ông mặc âu phục xông ra, dùng thân thể cường tráng của bản thân chắn fan ở bên ngoài.
Bùi Anh nhịn không được được liếc mắt đánh giá bọn họ một cái, đây không phải là… hai “nhân viên công tác xã” lần trước sao!
Cô chưa kịp suy nghĩ thêm, đã bị Trần Thắng nhân cơ hội đẩy lên xe công ty. Trợ lý an vị tại ghế lái, thấy bọn họ đã đi vào liền nhanh chóng khởi động xe.
“Ôi ---- mệt chết tôi rồi.” Trần Thắng thở một hơi thật dài, cầm lấy chai nước khoáng trên xe uống một ngụm, “Lần sau có lẽ nên để cho phía ban tổ chức khống chế nhân số tại hiện trường rồi, miễn để cho những fan chưa được ký tên lại bạo động.”
Ông nói xong, lại quay đầu nhìn Bùi Anh, “Ở hiện trường cô hát cũng không tệ.”
Bùi Anh cười cười, nói, “Lúc trước sau khi bị Kiều Dĩ Thần mắng, tôi bắt đầu luyện tập lấy hơi mỗi ngày, nhưng lại phải tham gia lần quay phim truyền hình này nên cũng có hơi lười biếng, nói thật, vừa rồi tôi cũng không nắm chắc 100% rằng mình có thể hát tốt.”
Lúc này Trần Thắng chính tai nghe cô nói, mới biết được thì ra mỗi ngày cô vẫn luyện lấy hơi, bất giác có chút vui mừng, “Cho nên nói cơ hội chỉ dành cho những người đã chuẩn bị, hôm nay cô hát một khúc ở hiện trường, những kẻ chất vấn kia cũng nên ngậm miệng rồi. Song MC này lại không tuân theo hứa hẹn với chúng ta, chuyện này tôi cũng sẽ gặp riêng để hỏi cho rõ ràng.”
Bùi Anh gật nhẹ đầu, lúc MCì muốn cô hát, cô cũng có hơi bất ngờ, may mắn bình thường mình vẫn luôn luyện tập. Cô lấy di động của mình ra, nói với Trần Thắng, “Tôi đăng lên weibo một tin, giải thích chuyện trong buổi ký tặng.”
“Ừ, tốt.” Trần Thắng cũng lấy di động ra, bắt đầu kiểm tra weibo. Trên weibo đã có không ít fan hâm mộ đăng ảnh chụp và video tại hiện trường buổi ký tặng lên, ông nhìn trong chốc lát, liền thấy tin weibo mới của Bùi Anh.
Bùi Anh : Lần ký tặng đầu tiên trong đời đã kết thúc mỹ mãn ~ Đáng tiếc là bởi vì thời gian, cũng có nhiều fan hâm mộ chưa xếp hàng đến, thật là vô cùng có lỗi, bởi vì tôi còn phải chạy về tổ làm phim để quay, không thể ký hết từng người một, lần tới tôi sẽ tranh thủ ký thêm cho nhiều người nữa! Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người ^_^
Tin weibo này của Bùi Anh đăng lên vô cùng đúng lúc, không ít người đã muốn bôi đen cô rằng cái gì mà “Siêu sao đùa giỡn”, “Chưa ký xong đã rời sân”, ngay cả bản thảo còn chưa viết xong thì tin weibo của cô đã được tung lên.
Trần Thắng yên lặng khen cô một câu.
Bùi Anh đăng weibo xong, bắt đầu nhìn bình luận của mọi người. Lúc trước cô đăng một tin weibo, cả ngày chỉ có thể được hơn mười dòng bình luận, hiện tại weibo của cô chỉ cần vài phút đã có thể có đến trăm dòng bình luận rồi.
“Bùi Bùi, tôi chưa được ký tên QAQ Lần sau tôi sẽ đi sớm hơn hai tiếng QAQ.”
“Được ký rồi hahahaha [emotion]”
“Bùi Bùi thể hiện ở hiện trường quá tuyệt vời, líu lo a ~”
“Rốt cuộc tôi đã được nhìn thấy cặp chân dài của Bùi Bùi ở khoảng cách gần rồi! Suýt chút nữa đã không kiềm chế được mà đưa tay lên mũi sờ một chút rồi [sắc]”
“Những fan hâm mộ của người khác đang yên lặng nhìn các người [mỉm cười]”
“Bùi Bùi đến thành phố C đi!”
“Bùi chân dài vất vả rồi ~ [yêu em]”
Dù sao fan hâm mộ nhắn lại vẫn tiếp thêm động lực cho cô, cũng giảm bớt sự mệt mỏi mà công tác mang lại cho cô. Cô vẫn còn đang say sưa xem bình luận, liền thu được một tin nhắn riêng.
Tin nhắn riêng weibo của cô là đóng, chỉ có người theo dõi lẫn nhau mới có thể nhắn. Cô nhìn thoáng qua, gửi thư dĩ nhiên lại là Kiều Dĩ Thần.
Bùi Anh sợ tới mức suýt chút nữa đã ném điện thoại ra ngoài.
Kiều Đại Nhân tìm cô làm cái gì? Chẳng lẽ anh ta nhìn thấy cô thể hiện ở hiện trường hôm nay, còn muốn phát riêng một bức thư đến mắng cô mới thoải mái sao!
Cô chuẩn bị đầy đủ tâm lý xong, giống như tráng sĩ chặt cổ tay ấn mở thư của Kiều Dĩ Thần.
Kiều Dĩ Thần: Tôi đã xem video buổi ký tặng hôm nay, cô biểu diễn đã tiến bộ hơn rất nhiều, bình thường vẫn luôn luyện tập đúng không?
Bùi Anh: Đúng vậy, lần trước sau khi anh dạy tôi một ít phương pháp luyện tập lấy hơi, tôi vẫn luôn luyện ở nhà, tuy rằng thời gian luyện tập mỗi ngày cũng không được dài lắm, nhưng chắc chắn sẽ rút thêm thời gian để luyện một chút orz
Kiều Dĩ Thần: Ừ, về sau nếu có cơ hội thi tiếp tục hợp tác.
Bùi Anh sửng sốt một chút, Kiều Đại Nhân vậy mà nói với cô còn có thể tiếp tục hợp tác! Lúc trước không phải anh ta đã đặc biệt chân thành nói với cô nên chuyên tâm đóng phim sao!
Có phải là, Kiều Dĩ Thần cuối cùng đã chấp nhận cô không?
Trong lòng Bùi Anh mừng như điên, nhưng vẫn kiềm chế cảm xúc của mình mà trả lời, “Anh thật sự đồng ý sáng tác ca khúc cho tôi?”
Kiều Dĩ Thần: Âm sắc của cô không tệ, chỉ là nền tảng cơ bản gần như bằng không, nhưng lần biểu diễn này của cô quả thực đã khiến cho tôi kinh ngạc và vui mừng.
Ách… Thật sự đúng là phong cách khen ngợi của Kiều Dĩ Thần.
Bùi Anh: Cám ơn! Hi vọng có thể tiếp tục hợp tác!
Kiều Dĩ Thần: Tự cảm ơn mình đi, tôi thưởng thức loại người nỗ lực làm đến nơi đến chốn, mà trong vòng tròn này, loại người này chính là loại ít nhất.
Bùi Anh kích động muốn cảm ơn chén canh gà này của anh ta, lại thấy đối phương nhắn tới một tin nữa, “Chẳng qua nếu như là ở trên sân khấu, màn biểu diễn vừa rồi của cô chắc chắn là phải cần hát bè.”
Bùi Anh: “…”
Trong canh gà lại vẫn có độc.
Sau khi hai buổi ký tặng của Bùi Anh kết thúc một cách trọn vẹn, ≪Mùa Yêu Thương ≫ cũng đã chính thức được phát sóng. Tỷ lệ lượt thu phát sóng vượt trên ≪Lưu Quang Nghê Thường ≫ hẳn một quý, toản bộ đoàn quay phim đều vô cùng hưng phấn.
Tuy rằng tháng này Bùi Anh vô cùng vô cùng bận rộn, nhưng nhìn thấy những kết quả khả quan này, vẫn cảm thấy rất đáng giá. Hơn nữa phim truyền hình rất dễ dàng để tích lũy danh tiếng, fan của Bùi Anh đã sắp đến trăm vạn rồi, rất nhiều fan hâm mộ đã la hét ở trên weibo muốn phúc lợi lúc được trăm vạn đó.
Bùi Anh còn chưa nghĩ ra phải đưa ra cái phúc lợi gì, chợt nghe đạo diễn nói Hoàn Vũ tổ chức một buổi gặp mặt, tổng giám đốc Vương lần trước mời bọn họ ăn cơm đã đặc biệt mời Bùi Anh.
Lúc Bùi Anh nghe thấy tin này có chút ngơ ngác, “Buổi gặp của Hoàn Vũ, tại sao lại phải mời tôi?”
Đạo diễn nói, “Cô không phải nhân vật nữ chính của chúng ta sao, buổi gặp mặt này ngoại trừ nhân viên nội bộ của Hoàn Vũ, cũng có không ít minh tinh sẽ đến, ví dụ như Lý Tư Tư và Du Khải Trạch trong tổ quay phim ≪Nhảy Múa ≫, cô cũng nên đại biểu cho tổ quay phim chúng ta đi đi.”
“À… là như vậy sao, vậy được rồi, lúc nào thế?”
“Xế chiều ngày mai, ngày mai chúng ta nên quay sớm một chút, nhanh chóng kết thúc công việc.”
“Được.”
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc công việc ở đoàn làm phim, cô cùng Trương Thừa Diệc đi đến buổi gặp mặt này. Địa điểm gặp mặt là ở khách sạn Hoàn Vũ, Hoàn Vũ thuê toàn bộ chỗ hồ bơi lớn ngoài trời, làm một bữa tiệc bên cạnh bể bơi.
Sau khi đến Bùi Anh đã phát hiện quả nhiên có không ít minh tinh, song phần lớn đều là người trong nhà của lớp cao tầng trong Hoàn Vũ. Ừ, Tống Nam Xuyên đã ở đó cũng không phải chuyện gì bất ngờ.
Lúc cô đến Tống Nam Xuyên đang đứng bên bể bơi nói chuyện với tổng giám đốc Trương, hai người đều mặc chính trang, không chút nào tương xứng với bể bơi.
Bùi Anh không đi lên chào hỏi, tự mình cầm một ly nước trái cây ngồi xuống một chỗ khác. Trương Thừa Diệc đi cùng cô vừa đến đây đã bị mấy em gái nhỏ bao vây, Bùi Anh đoán các cô ấy đều mê muội Trương Thừa Diệc. Aiz, đầu thai quả nhiên là một môn kỹ thuật sống, cùng là mê muội, nhưng có người chỉ có thể thè lưỡi ra liếm màn hình cả đời, có người lại chỉ cần tham gia một buổi gặp mặt liền nhìn thấy nam thần.
Bùi Anh còn đang suy nghĩ miên man, Du Khải Trạch chỉ mặc một chiếc quần bơi đã đi tới. Trên người anh ta khoác một chiếc khăn tắm, cũng may là không lộ ra cái gì. Nếu không thì Bùi Anh cũng không biết mắt của mình sẽ nhìn thấy cái gì.
“Đã lâu không gặp, gần đây cô dường như rất bận rộn thì phải.” Du Khải Trạch tự nhiên đến gần cô chào hỏi. Bùi Anh lễ phép cười với anh ta, nói, “Gần đây quả thật có hơi bận rộn, may mắn là đạo diễn cũng cho phép tôi tới tham dự gặp mặt.”
Du Khải Trạch nở một nụ cười, hỏi cô, “Muốn xuống dưới bơi không? Ở đây có chuẩn bị áo tắm.”
Bùi Anh vội vàng lắc đầu, “Không cần đâu, tôi không biết bơi.”
Du Khải Trạch có chút kinh ngạc nhìn cô, “Nhìn không ra rằng cô lại là một con vịt cạn đấy, đáng tiếc cho đôi chân dài này.”
“…” Bùi Anh uống một ngụm nước trái cây nói, “Khi còn bé vì học bơi mà suýt chết đuối, cũng không dám bơi nữa.”
Du Khải Trạch nhíu mày, “Không thì để tôi dạy cô đi, từ nhỏ kỹ năng bơi của tôi đã tốt, tuyệt đối cam đoan cô có thể an toàn.”
“Không được không được, tôi thật sự không dám đâu.” Bùi Anh vẫn đang nói, thì có hai người bạn nhỏ mặc áo tắm chạy tới, ngang hông còn đeo phao bơi.
“Chú út, chú đã hứa là bơi cùng chúng cháu rồi mà?”
“Hừ, chú út chỉ thích nói chuyện với chị gái xinh đẹp, không để ý tới chúng ta, anh muốn đi mách ba ba.”
Du Khải Trạch nhìn bọn nó, dở khóc dở cười, “Đây là con của anh trai tôi…” Anh ta còn chưa nói hết lời, đã bị hai người bạn nhỏ kéo tới bên bể bơi, cô bé dùng sức đẩy người anh ta một cái, anh ta đã phối hợp rơi xuống nước.
Hai người bạn nhỏ vỗ tay bên bể bơi, lại chạy tới kéo Bùi Anh, “Chị gái xinh đẹp cũng đi bơi đi.”
Bùi Anh bị bọn nó kéo, lắc đầu liên tục nói, “Chị không biết bơi.”
“Không sao, em cho chị mượn phao bơi của em.” Cô bé ngây thơ nói.
Bùi Anh: “…”
Cô bé nói xong lại thực sự bắt đầu cởi chiếc phao bơi ngang hông mình xuống. Bùi Anh vội vàng ngăn cô bé lại. Lại có một đứa bé trai cầm súng phun nước chạy tới chỗ Bùi Anh, Bùi Anh liền theo bản năng mà né sang bên cạnh. Không nghĩ tới thành bể bơi quá trơn, cô không đứng vững một cái liền té xuống.
“Tùm” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Du Khải Trạch thấy Bùi Anh rơi xuống nước, trong lòng cả kinh, vừa định đi qua, lại chợt nghe bên cạnh đó một tiếng “tùm” nữa.
Tống Nam Xuyên vẫn mặc nguyên giày da âu phục, trực tiếp nhảy vào trong nước, cực nhanh bơi tới bên người Bùi Anh. Nước trong bể cũng không sâu lắm, chỉ ngập tới cổ Bùi Anh, nhưng sau khi cô rơi xuống nước liền vô cùng sợ hãi, vì giãy dụa nên đã uống mấy ngụm nước.
Tống Nam Xuyên một tay ôm lấy đầu của cô, kéo cô lên. Dường như là cảm nhận được hai cánh tay có lực của Tống Nam Xuyên ở bên hông mình, Bùi Anh cuối cùng cũng tỉnh táo được một chút. Tống Nam Xuyên thấy cô đã đứng vững, tự mình trèo lên trên bể bơi trước, kéo cô lên.
Toàn thần Bùi Anh đều ướt đẫm, Tống Nam Xuyên nhanh chóng cởi áo khoác âu phục của mình, khoác lên người cô, bế ngang cô lên.
Tuy rằng áo khoác âu phục của anh cũng ướt, nhưng ít ra cũng không thấm vào bên trong.
Bùi Anh núp ở trong lòng Tống Nam Xuyên, cả người hơi run. Tống Nam Xuyên vỗ sau lưng cô trấn an, thấp giọng an ủi, “Không sao, không sao, anh ở chỗ này rồi.”
Anh trực tiếp ôm Bùi Anh đễn gian phòng của khách sạn, nhân viên phục vụ khách sạn mở cửa phòng giúp anh, anh ôm Bùi Anh đi vào.
“Mau thay quần áo đi.” Tống Nam Xuyên tìm áo ngủ ở trong tủ quần áo, đưa cho Bùi Anh. Toàn thân Bùi Anh vẫn còn chậm chạp, cầm lấy áo ngủ trên tay anh một cách chậm rì rì. Tống Nam Xuyên tìm một cái khăn mặt lau tóc cho cô, kéo cô lên trên giường, “Còn phải cần anh thay quần áo cho em sao?”
Bùi Anh cuối cùng cũng lấy lại chút tinh thần, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Lúc cô đi ra, Tống Nam Xuyên cũng đã thay áo ngủ của khách sạn, đang dùng khăn mặt lau tóc.
Thấy Bùi Anh đi ra, anh vẫy tay với cô, “Ngồi xuống đây đi.”
Bùi Anh đi tới ngồi xuống, Tống Nam Xuyên bật máy sấy, sấy tóc cho cô. Bùi Anh nhìn Tống Nam Xuyên trong gương, nỗi sợ ngâm nước rốt cuộc cũng dần dần biến mất.
“Vừa rồi, cám ơn anh.” Cô nói.
Tống Nam Xuyên nhìn thoáng qua cô trong gương, “Cám ơn anh làm cái gì?”
“Cám ơn anh cứu em…”
“Anh không cứu em chẳng lẽ để Du Khải Trạch cứu em sao?”
Bùi Anh mấp máy môi, không nói gì.
Tống Nam Xuyên đưa một ly nước ấm cho cô, để cô ôm trong tay, “Vừa rồi anh đã yêu cầu khách sạn, thừa dịp thì uống một ngụm đi.”
“À…” Bùi Anh nghe lời uống một ngụm, rồi ôm ly nước ấm trong tay.
Tống Nam Xuyên vừa sấy tóc giúp cô, vừa hỏi, “Vừa rồi em và Du Khải Trạch nói gì vậy?”
“… Không có gì cả, chỉ là anh ta muốn em đi bơi cùng thôi, em nói em không đi.”
“Không đi mà em vẫn đi đến bên cạnh bể bơi?”
“Em là bị mấy đứa nhóc kia kéo đến đó…”
Tống Nam Xuyên chậc một tiếng, “Mấy đứa nhóc nghịch ngợm nhà họ Du kia nên được dạy dỗ một chút, lúc anh xuống sẽ đi tìm tổng giám đốc Du.”
Bùi Anh: “…”
Sau đó hai người cũng không nói tiếp, chỉ có âm thanh “ù ù” của máy sấy vọng lại trong phòng, nhưng Bùi Anh lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau khi Tống Nam Xuyên sấy tóc của cô cũng gần khô rồi, liền tắt máy sấy đi.
“Cảm…”
Bùi Anh vừa mở miệng, Tống Nam Xuyên đã ôm lấy cô từ phía sau.