Hơi lạnh trên người
Tống Nam Xuyên luôn kéo dài đến sân bay, cũng không có dấu hiệu ấm lại.
Sau khi đên phòng chờ, Tống Nam Xuyên cầm máy tính bảng xem tin tức.
Bùi Anh thấy anh định mang bộ dạng lạnh lùng đến cùng, cong khóe miệng xem Weibo.
Quả nhiên trên Weibo đã bắt đầu dậy sóng rồi, người hâm mộ cùng với bọn hắc tử* đang thảo luận kịch liệt chuyện Tống Nam Xuyên dẫn Bùi Anh về gặp
cha mẹ. Bùi Anh nhàn rỗi đến buồn chán, nên xem từng bình luận của bọn
họ, Tống Nam Xuyên ngồi đối diện ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, lại thu
hồi ánh mắt tiếp tục xem tin tức.
*黑子:Có rất nhiều nghĩa thường
thì ám chỉ những người dùng công nghệ cao đểkhoe khoang, nói khoác,
thấy chuyện bất bình thì ra tay góp giúp.Thường chọn những việc bản thân không đủ năng lực để làm nên thường bị mọi người khinh thường. Tóm quần lại chính là tổng hợp các anh hùng bàn phím.
Chẳng được bao lâu, anh nhận được tin nhắn của anh hai gửi đến: “Chú ba sao chú lại âm thầm ra đi như thế?”
Tống Nam Xuyên xóa tin nhắn đi, không muốn nói chuyện với anh.
Anh hai lại không chịu yên tĩnh vẫn tiếp tục gửi tin nhắn đến: “Chuyện tối
hôm qua anh đã nghe cha kể lại, anh không ngờ mọi chuyện lại thành như
thế, chú đừng tức giận ha ha.”
Tống Nam Xuyên nhíu mày, cuối cùng không nhịn được nữa nhắn lại cho anh một câu: “Anh không muốn mọi
chuyện biến thành như vậy? Tôi thấy anh chính là cố ý, anh nói đi anh có dụng ý gì.”
Anh hai: “Anh làm gì có dụng ý gì, đừng nói anh giống tên biến thái như thế.”
Tống Nam Xuyên: “Anh không có sao? Chuyện chuốc say một cô gái, từ trước đến nay anh chưa từng thất bại.”
“...” Anh hai yên lặng một dây, mới gửi đến một tin nhắn: “Cảm ơn.”
Tống Nam Xuyên: “...”
”Tôi không phải đang khen anh!” Ngón tay Tống Nam Xuyên ra sức chọc xuống
từng chữ trên màn hình: “Nợ này của anh tôi sẽ nhớ, chờ tôi trở về sẽ từ từ tính toán với anh.”
Anh hai: “Đừng mà, anh còn không phải là muốn Bùi Anh thể hiện chân thật nhất trước mặt cha mẹ sao?”
”Tống Nam Xuyên: “Làm trò, tôi thấy anh chính là không muốn để cho tôi kết
hôn thuận lợi. Không phải anh thầm mến tôi chứ? Đừng ngốc, hai chúng ta
không thể đâu.”
Anh hai: “... Chú ba khẩu vị chú hơi nặng rồi.”
”Không phải ham muốn sắc đẹp của tôi vậy anh có ý gì?”
Anh hai: “...”
Chú hai vẫn tự tin như trước, ha ha.
Anh hai: “Chú còn nhớ trước kia là ai đã mách lẻo với Cố Trân, làm hại chúng tôi chia tay không?:) “
Tống Nam Xuyên: “... Thao艹* (tiếng lóng dùng để mắng chửi), chuyện đã qua lâu rồi, anh còn nhớ?”
Anh hai: “Mặc dù trí nhớ anh hai chú không tốt, nhưng mà thù hận thì vẫn còn nhớ.:)”
“... Được, anh tốt nhất nên cầu nguyện sau này điểm yếu của anh không bị tôi nắm. Trí nhớ tôi luôn rất tốt, càng thù dai hơn.:) “ Tống Nam Xuyên
gửi xong tin nhắn này, thì nghe thấy tiêng thông báo đến giờ lên máy
bay.
Anh bình tĩnh cất máy tính, quay ra nói với Bùi Anh một câu: “Đi.”
”Oh.” Bùi Anh nhanh chóng cất điện thoại di động, đi theo anh.
Sau khi lên máy bay Tống Nam Xuyên liền nhắm mắt giả vờ ngủ, Bùi Anh ở bên
cạnh nhìn anh mấy lần, không biết có nên thẳng thắn nói chuyện không.
Anh.
Còn chưa kịp nghĩ ra kết quả, thì máy bay đang bay bình
thường bỗng lung lay hai cái. Trên máy bay các hành khách khẽ thảo luận, nhưng mà sau dao động vừa rồi, máy bay cũng không trở lại bình thường,
ngược lại càng lắc lư dữ dội hơn.
Trên máy bay có phu nhân thét chói tai, Bùi Anh cũng bị dọa sợ, bỗng nhiên túm chặt tay Tống Nam Xuyên.
Ngay lần lắc lư đầu tiên Tống Nam Xuyên đã mở mắt ra, lúc này thấy Bùi Anh
bị sợ đến mắc mặt trắng bệch, vội vàng nắm chặt tay cô an ủi: “Đừng sợ,
chỉ là gặp không khí thôi, không có chuyện gì đâu.”
Lúc này nữ tiếp viên hàng không cũng đi ra, nói máy bay gặp không khí, bảo mọi người thắt chặt dây an toàn, không nên lộn xộn.
Tống Nam Xuyên kiểm tra lại dây an toàn trên người Bùi Anh, chắc chắn nó đã
thắt chặt ở eo, mới lại nắm tay Bùi Anh lần nữa. Sắc mặt Bùi Anh vẫn rất nhợt nhạt, cô nhìn Tống Nam Xuyên, giống như giây tiếp theo sẽ khóc
lên: “Xuyên Xuyên, đúng là em không nên ngồi máy bay.”
Ngồi máy bay liền rơi máy bay!
Tống Nam Xuyên hình như cũng đang nghĩ đến điều gì đó, hơi nhíu mày nói: “Em đừng nghe Nhậm San San nói linh tinh.”
Anh vừa nói xong, máy bay lại lắc lư hai cái, lần này Bùi Anh cũng không
nhịn được, hét lên theo mọi người. Tống Nam Xuyên nắm chặt tay cô, không ngừng dỗ dành cô. Nữ tiếp viên hàng không cũng có chút không đứng vững, nhưng vẫn cố trấn an mọi người.
Trên máy bay có hành khách nhỏ
giọng cầu nguyện, cạnh hành lang có một hành khách làm đổ cà phê, có mấy giọt bắn tung tóe lên đùi Bùi Anh. Bùi Anh hoàn toàn không phát hiện ra trên đùi mình có cà phê nóng, mắt long lanh nhìn Tống Nam Xuyên: “Xuyên Xuyên, chờ lát nữa có phải nữ tiếp viên hàng không sẽ bảo chúng ta viết di thư hay không?”
”Không đâu, đừng sợ.” Máy bay lắc lư như thế
này, tim Tống Nam Xuyên cũng có chút hoảng sợ, sau đó anh lại cảm thấy
hối hận, rốt cuộc tại sao sáng nay anh lại đi tức giận với Bùi Anh cơ
chứ?
Bùi Anh ở bên cạnh không ngừng nói xin lỗi với anh: “Xuyên
Xuyên, rất xin lỗi, sớm biết thế này vừa rồi ở trên xe em đã thẳng thắn
nói chuyện với anh. Anh.”
...
Tống Nam Xuyên hơi bối rối,
Bùi Anh vẫn tiếp tục nói: “Anh đừng tức giận, do em sai, sau này em sẽ
không uống rượu nữa, cũng không chọc tức anh nữa.”
”Đừng nói
những lời ngu ngốc này, không có việc gì đâu, tin tưởng anh.” Tống Nam
Xuyên cầm bàn tay run rẩy của cô, đặt lên môi hôn một cái.
Máy
bay lại lắc lư mười mấy giây nữa, cũng cùng cũng ngừng lại. Trong đài
truyền đến giọng nói của cơ trưởng, nói máy bay đã ổn định, mời mọi
người không cần lo lắng.
Tất cả hành khách đều thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc bầu không khí trong khoang tàu cũng thả lỏng. Trong lòng Bùi
Anh tràn ngập vui sướng sống sót sau tai nạn, cô nhìn Tống Nam Xuyên,
vui vẻ nói: “Xuyên Xuyên, không sao rồi, không sao rồi!”
”Ừ...” Tống Nam Xuyên cũng nhìn cô, khóe miệng hơi kéo lên.
Anh nắm tay Bùi Anh đến khi máy bay hạ cánh cũng không buông ra, lại lần
nữa đi ra bên ngoài, ánh nắng mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, đặt chân
trên đất, anh cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp.
Bùi Anh cũng
cảm nhận một chút cái nóng của ánh mặt trời, câu nói đầu tiên là: “Em
muốn cho Nhậm San San vào danh sách đen* một tháng.”
拉黑: giống như chế độ “chặn” trong facebook vậy.
Rơi máy bay gì, đúng là quá dọa người, cô ấy đúng thật là cái miệng quạ đen.
Tống Nam Xuyên cười một tiếng, kéo cô ra ngoài: “Đến khách sạn trước đã.”
Tống Nam Xuyên dẫn Bùi Anh đến chỗ này là một cái đảo nhỏ, phong cảnh rất
đẹp. trái cây cũng rất nhiều. Hiếm có là, hằng năm nhiều người đến du
lịch như thế, nhưng nước biển nơi này vẫn xanh như vậy.
Trên đảo
này có rất nhiều người nước ngoài, trên đường đi Bùi Anh thấy được không ít người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đẹp trai. Sau khi để hành lý ở
khách sạn, cô nằm dài trên giường tâm trạng cũng ổn định một chút.
Vừa rồi ở trên máy bay cô đúng là bị dọa sợ, bây giờ nghĩ lại một chút thôi mà cũng thấy sợ. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm thấy mạng sống
lại mỏng manh như thế, không chịu nổi thế này.
Lúc cô vẫn còn
đang lĩnh ngộ chân lý cuộc sống, Tống Nam Xuyên đã nằm sống bên cạnh cô, mặt mày sáng lạn nhìn cô nói: “Vừa nãy ở trên máy bay em nói gì?”
”Hả?” Bùi Anh nghi ngờ nhìn về phía anh, vừa rồi ở trên máy bay cô nói rất nhiều, ý anh là chỉ câu nào?
Hình như đọc hiểu ánh mắt cô, Tống Nam Xuyên nhếch môi nói: “Hình như anh nghe thấy có người nói muốn thẳng thắn với anh?”
Bùi Anh: “...”
Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, mà anh vẫn chú ý loại chi tiết nhỏ này sao!
”Em khong có nói, có lẽ vừa rồi anh quá khẩn trương, nên nghe nhầm rồi.” Bùi Anh bắt đầu giả ngu.
”Thế sao.” Tống Nam Xuyên từ từ đến gần cô, vẻ mặt có chút lẳng lơ: “Chỉ là
không sao, nếu em muốn trực tiếp thì đến đi, anh sẽ không phản kháng.”
Bùi anh: “...”
”Ha ha, em đi tắm, vừa rồi bị dọa sợ ra quá nhiều mồ hôi.”
Cô nói xong muốn chuồn đi ngay, kết quả lại bị Tống Nam Xuyên ra tay trước nắm được cánh tay, xoay người một cái nằm trên người cô: “Anh Anh.”
Anh gọi cô một tiếng, Bùi Anh cảm thấy trái tim mình cũng run lên: “Chuyện gì?”
Tống Nam Xuyên tựa vào trán cô, chăm chú mà tràn đầy tình cảm nhìn cô: “Vừa
rồi ở trên máy bay anh đã nghĩ rất nhiều, con người sống quá ngắn cũng
rất dễ xuất hiện những điều ngoài ý muốn, nếu thời gian của chúng ta đã
ít như thế, tại sao còn muốn lãng phí để tức giận lẫn nhau oán trách lẫn nhau chứ? Chúng ta phải tận dụng thật tốt mỗi một dây phút, làm nhiều
chuyện mà bản thân mình yêu thích một chút mới đúng.”
“...Ừ.”
”Cho nên nếu em muốn thẳng thắn với anh thì đến đi, không cần phải nhịn.”
“...”
”Nếu như em xấu hổ, cũng có thể đổi thành anh thẳng thắn với em.”
“...”
Đây chính là chuyện yêu của anh sao! Chân lý nhân sinh của anh là cái này sao!
Nhưng mà trước thế tấn công nhiệt tình của Tống Nam Xuyên, từ trước đến nay
Bùi Anh đều không có sức chống lại. Không biết có phải sự cố vừa rồi
trên máy bay làm hai người càng trở nên tình cảm hay không, mà lần này
có cảm giác rất đặc biệt, Tống Nam Xuyên cũng kiên trì rất lâu.
Đến khi chấm dứt, đã gần chập tối. Bùi Anh đói bụng không chịu được, Tống
Nam Xuyên gọi nhân viên phục vụ khách sạn đưa bữa tối đến, hai người ở
trong phòng giải quyết cơm tối.
Sau khi ăn no xong, Tống Nam
Xuyên liền dẫn Bùi Anh ra biển chơi. Lúc đi Bùi Anh có mang theo một bộ
đồ bơi, nhưng sau khi thay xong Tống Nam Xuyên Rất không vừa lòng: “Em
mặc bộ này đi ra ngoài? Vải vóc dám ít đi đi một chút?”
“...” Bùi Anh yên lặng một lúc, mới nói: “Đồ bơi trước kia của em bị anh lấy đi,
không phải anh nói cái thời đại này làm gì còn ai mặc áo tắm liền thân
nữa sao?”
”Tình huống cụ thể đương nhiên phải phân tích rõ ràng.” Tống Nam Xuyên thản nhiên cầm một bộ đồ bơi từ hành lý của mình, đưa
cho Bùi Anh: “Thay cái này đi.”
Bùi Anh nhìn bộ đồ bơi anh đưa cho mình, so với bộ đồ trước của cô vải vóc còn nhiều hơn. Ha ha, đàn ông.
Cô lại đi phòng tắm đổi bộ đò bơi, lúc đi ra, Tống Nam Xuyên còn lấy danh
nghĩa mặt trời quá lớn, lấy trên giường một cái áo chống nắng, loại quá
dài, dài đến mắt cá chân.
Khóe miệng Bùi Anh co rút mặc áo chống nắng vào người, Tống Nam Xuyên mới phê chuẩn cho cô ra ngoài.
Mặc dù trước kia Bùi Anh có theo Tống Nam Xuyên học bơi, nhưng vẫn không
dám đến chỗ nước quá sâu, chỉ dám ở trên bờ cát chơi đùa một chút. Tống
Nam Xuyên lại dạy cô bơi một lát, thì cùng cô trở về khách sạn.
Vốn Bùi Anh muốn hôm nay đi ngủ sớm một chút, vì Tống Nam Xuyên nói ngày
mai muốn dẫn cô ngồi du thuyền ra biển, kết quả sau khi trời tối, Tống
Nam Xuyên lại gọi cô ra ngoài.
Buổi tối trên bãi biển không có
nhiều người, Bùi Anh đi theo người Tống Nam Xuyên bảo dẫn đường đến một
đoạn đường, thấy cách Tống Nam Xuyên không xa, người kia liền chào cô,
rồi lui xuống.”
Tống Nam Xuyên mặc trên người một bộ âu phục rất chỉnh chu, Bùi Anh không biết anh lại định giở trò gì, cô đi về phía
trước hai bước, nhìn về phía anh nói: “Anh làm gì thế?”
Tống Nam Xuyên không trả lời cô, mà làm ảo thuật cầm một chiếc đàn violon ở phía sau, đặt lên vai mình.
Sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, Tống Nam Xuyên đứng dưới ánh trăng, chậm rãi kéo đàn violon.