Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 57

Editor: Sokute_112k

Sau mấy ngày nghỉ chấm dứt, Bùi Anh lại căng thẳng vùi đầu vào việc quay phim ở trong đoàn phim. Trở lại thành phố A,trợ lý của Mạc Trăn hiện tại lại trở thành người quản lý của anh, nhìn người quản lý có khuân mặt tròn trịa lạiở phim trường làm chân sai vặt*, Bùi Anh yên lặng đau lòng thay anh ta.

– 鞍前马后 An tiền mã hậu: Là một thành ngữ TQ dùng để chỉ những nghĩa sau:

+ Tả hữu (người hầu) đi theo người chủ nhân

+ Quan tướng tùy tùng khi xuất chinh hay đi theo sau các vị nguyên soái.

Dịch: đi theo thị hầu, đi theo làm tùy tùng… (sưu tầm)

Người quản lý của Mạc Trăn là át chủ bài ở Khải Hoàng, nhưng ở bên cạnh Mạc Trăn lại không khác gì bảo mẫu vậy...

Sau khi diễn xong cảnh giấu xác, đạo diễn liền kêu ngừng, diễn viên quần chúng đóng thi thể đầu đầy máu giả liền ngồi dậy từ trên mặt đất.

“Bùi Anh, tôi là fan của cô a, cô có thể ký tên cho tôi không?”

Anh ta như một cái xác chết vùng dậy chạy đến bên cạnh Bùi Anh, Bùi Anh kinh sợ một chút mới cười cười với anh ta: “Có thể, nhưng mà anh có muốn đi lau sạch máu giả trước hay không?”

“Không sao hết, tôi đợi lát nữa tự mình đi rửa sạch là được rồi.” Diễn viên quần chúng hơi kích động mò mẫm khắp nơi trên người mình như muốn lấy thứ gì ra cho Bùi Anh ký tên: “Cô ký lên trên người tôi trước đi, y phục này là của riêng tôi, tôi sẽ không giặt đâu!”

Bùi Anh từ chỗ trợ lý cầm lấy bút ký lên trên quần áo của anh ta tên mình. Không biết tại sao, cô đột nhiên lại nhớ tớibác tài xế xe taxi lúc trước muốn xin chữ ký của mình, khi đó anh ta cũng muốn mình ký tên lên quần áo, không biết hiện tại như thế nào rồi.

Ký tên thật xong,diễn viên quần chúng thổi phù phù hai cái, hưng phấn ngẩng đầu lên nói với Bùi Anh: “Cảm ơn! Tôi sẽ giữ gìn quý trọng nó thật tốt!”

Bùi Anh cười cười, đại khái là bị nhiệt tình của anh ta lây sang khiến cô không tự chủ mà bắt chuyện cùng: “Anh thườngxuyên làm trong các đoàn phim như vậy sao?”

“Trước đây tôi vẫn luôn làm việc trong các hãng phim, khi nhìn thấy đoàn phim thì đi đăng ký đóng vai phụ, về sau <Kẻ đóng vai> mở máy, tôi liền đặc biệt đến thành phố A này! Cái đoàn phim này rất thu hút a, ngay cả diễn viên quần chúng cũng phải cạnh tranh! A, mặc dù chỉ là diễn viên quần chúng nhưng có thể góp mặt trong bộ phim này tôi đã rấtvui rồi!”

Dàn diễn viên quần chúng có khả năng ngay cả tên cũng không có trong phim, vất vả quay phim cả một ngày, đến cuối cùng chỉ được xuất hiện vài giây trên ống kính, thế nhưng họ vẫn ôm trong lòng giấc mơ cùng tình cảm mãnh liệt, dùng cả trái tim để thể hiện từng vai diễn.

Người diễn viên quần chúng nàykhiến Bùi Anh nhớ tới mình trước kia, cô cong cong khoé miệng, cười nói với anh ta: “Trước kia tôi cũng thường xuyên phải đóng vai phụ, đúng rồi, tôi cũng từng phải đóng vai xác chết, thậm chí mặt cũng không quay đến. Cố gắng lên, tận dụng lúc này cố gắng rèn luyện khả năng diễn xuất cho thật tốt, rồi sẽ có hội làm cho nhiều người càng biết đến anh hơn.”

Lời nói của Bùi Anh một phen khích lệ, nói tới diễn viên quần chúng sắp rớt nước mắt vì vui mừng: “Aaaa Bùi Bùi cô đúng là nữ thần của tôi! Cảm ơn cô, tốt sẽ cố gắng hết mình! Chờ sau này nếu tôi nổi tiếng hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác với cô một lần!”

“Được, mong ngày đó sẽ tới.”

Hai người đang nói chuyện thì phía phim trường liền truyền đến một trận xôn xao. Bùi Anh nương theo nhìn sang thấy Hạnh Tâm sư phụ cùng một cô gái mà cô không quen biết cùng nhau đi tới.

Đạo diễn cùng họ nói chuyện phiếm hai câu liền vỗ vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của mọi người: “Hạnh Tâm sư phụ đến khảo sát tình hình, đây làvợ của anh ấy, mọi người đều biết lễ quốc khánh vừa rồi Hạnh Tâm sư phụ mới cử hành hôn lễ chứ?”

Bùi Anhtròn mắt kinh ngạc,vơ...vợ!

Vợ của Hạnh Tâm sư phụ hiển nhiên là fan của Mạc Thiên Vương, vừa thấy được Mạc Trăn hai con mắt toả sáng liền đi qua nhiệt tình chào hỏi anh, còn mời anh taăn kẹo cưới.

Hạnh Tâm sư phụ đi theo bên người cô ấy, sắc mặt không hề tốt. Cũng may vợ mới cưới của anh không chỉ quan tâm đến Mạc Trăn, sau khi vẫy tay tạm biệt với anh ta,liền đem kẹo cưới phân phát cho cả đoàn phim.

“Mọi người vất vả rồi, ăn chút bánh kẹo cưới đi.” Cô ấy phát đến chỗ Bùi Anh cũng cho diễn viên quần chúng bên cạnh chút bánh kẹo. Diễn viên quần chúng hơi sững sờ, vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ nhìn cô ấy: “Tôi cũng có phần sao? Tôi chỉ là diễn viên quần chúng thôi mà.”

“Ăn bánh kẹo cưới cũng phải phân biệt có phải diễn viên quần chúng hay không sao? Anh xem mặt anh nhiều máu giả như vậy cũng thật vất vả, nhanh đi rửa sạch đi.”

Diễn viên quần chúng trong vòng năm phút này lại lần thứ hai cảm động đến rơi nước mắt: “Thật sự thật sự cảm ơn! Cô chính là biên tập viên làm việc bên cạnh Hạnh Tâm lão sư đi? Người đẹp tâm cũng đẹp vậy!”

“... Haha, anh thật biết nói chuyện a.”Vợ của Hạnh Tâm sư phụ bị anh ta nói đến có chút lúng túng: “Đều tại Hạnh Tâm sư phụ viết tiểu thuyết trinh thám mới hại mọi người vất vả như vậy. Nhưng diễn vai thi thể dưới ngòi bút của anh ấy vẫn có chỗ tốt, ít nhất bọn họ đều có tên!”

Hạnh Tâm: “...”

Bùi Anh ở một bên trừng mắt nhìn,luôn cảm thấy ở đây hình như có điều gì bí ẩn.

“Bùi tiểu thư, cô cũng ăn bánh kẹo cưới đi! Vai Triệu Việt của cô rất xuất sắc còn vượt xa so với nguyên tác, tôi rất mong đợi bộ phim điện ảnh này đó.”

“Cảm ơn.” Bùi Anh cầm một đống kẹo cưới trong tay, nhìn nhìn về phía đạo diễn.

Bóng dáng đạo diễn giống như rất cô đơn.

Vợ chồng Hạnh tâm sư phụ phát bánh kẹo cưới xong không ở lại lâu liền rời khỏi phim trường, Bùi Anh nghe đạo diễn nói bọn họ phải lập tức đi hưởng tuần trăng mật.

“Aiz, tiểu thuyết của mình được chuyển thể thành phim điện ảnh một chút cũng không quan tâm, vừa mở máy liền vội vàng kết hôn, đến lúc có chỗ nào không hợp ý. tôi cũng không chịu trách nhiệm.” Đạo diễn nhìn bóng lưng họ oán hận một câu.

Bùi Anh ngậm kẹo cưới trong miệng, cảm thấy lời nói này của đạo diễn... thật sự là đang ghen tị a. Nhưng nghĩ lại cũng thật là, thật vất vả mới làm Mạc phu nhân rờiđi, giờ lại thêm một Hạnh Tâm phu nhân, xác thực trong lòng rất chua xót.

Cũng không biết chuyện ly hôn của ông ấy và vợ giải quyết thế nào rồi.?

Buổi tối đoàn phim lại quaytới tận đêm khuya công việc mới kết thúc, Tống Nam Xuyên tự mình đến đón Bùi Anh, qua nét mặt anh có thể thấy được anh rất không hài lòng với cái thời gian kết thúc công việc này.

“Triệu đạo diễn, chuyện ly hôn của ông với vợ như thế nào rồi?”

Nghe Tống Nam Xuyên hỏi vấn đề mà mình cũng quan tâm, Bùi Anh lặng lẽ dựng lỗ tai lên. Triệu đạo diễn một bên thu thập thiết bị, một bên nói với Tống Nam Xuyên: “Cô ấy nói trước cứ từ từ đã, cô ấy sẽ suy nghĩ một chút.”

“Như vậy, khoảng thời gian này chính là thời gian khảo nghiệm a, anh không biểu hiện thật tốt là không được đâu.” Tống Nam Xuyên nói rồi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Giờ này mới kết thúc công việc, cô ấy nhất định sẽ có ý kiến.”

Đạo diễn: “...”

Ông nhìn ra được, người có ý kiến là Tống Nam Xuyên.

Bùi Anh cười khan hai tiếng, kéo Tống Nam Xuyên đi về phía xe: “Triệu đạo diễn, vậy chúng tôi đi trước.”

“Ừ đi đi, đi đi.” Đừng ở chỗ này vướng mắt anh ta, mỗi ngày một đôi là đủ rồi.

Đi theo Tống Nam Xuyên lên xe, Bùi Anh đem bánh kẹo cưới của Hạnh Tâm sư phụ đưa cho Tống Nam Xuyên ăn một viên: “Ăn ngon không? Là bánh kẹo cưới của Hạnh Tâm sư phụ a.”

Tống Nam Xuyên nhàn nhạt gật đầu: “Anhnghe nói anh ta bị lạc đường ngay trong chính hôn lễ của mình, cuối cùng đành phải bỏ qua thời gian làm nghi thức.”

“...” Bùi Anh trầm mặc một trận, hoá ra dân mù đường không phải là đạo diễn tuỳ tiện vu oan a: “Vậy cô dâu phải làm sao?”

“Cô dâu? Cô dâu ở cùng với anh ta, hai người đều lạc đường.”

“... Thật xứng đôi.”

Tống Nam Xuyên cười một tiếng nắm tay cô: “Chờ đến hôn lễ của chúng ta cũng sẽ phát bánh kẹo cưới cho Triệu đạo diễn.”

“... Anh trực tiếp đưa anh ta thức ăn cho chó đi, cần gì quanh co lòng vòng như vậy.”

Tống Nam Xuyên lại cười nhẹ một tiếng, hỏi cô: “ Sau khi kết hôn em muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?”

“Ừm, đâu cũng được a, em cũng không có nơi nào đặc biệt muốn đi cả.”

“Vậy chúng ta sẽ đi hết các nước đi.”

“... Anh cho em chút thời gian, em nhất định sẽ nghĩ ra nơi mà em muốn đi.”

Tống Nam Xuyên cừơi nâng cằm cô lên, ở môi cô nhẹ hôn một cái: “Sao em lại đáng yêu đến vậy chứ?”

Hai người hôn nhau được một lát, Bùi Anh đột nhiên nói: “Em cảm thấy viên kẹo cưới này so với những viên trước em ăn ngon hơn!”

Tống Nam Xuyên: “...”

Bộ phim <Kẻ đóng vai> quay liên tục hơn một tháng, mãiđến giữa tháng mười một mới chính thức đóng máy. Ngày đóng máy đó Hoàn Vũ cử hành một tiệc đóng máy rất long trọng, mời không ít người của giới truyền thông tới tham gia.

Tống Nam Xuyên làm đại cổ đông của Hoàn Vũ đương nhiên cũng có mặt trong bữa tiệc đóng máy này. Thời điểm anh cùng Bùi Anh tới đó liền nhận được ánh mắt mọi người tập trung nhìn vào họ. Các phóng viên có mặt ở tiệc đóng máy này cũng không chịu buông tha cơ hội tốt này, nhanh chóng chụp lại vài tấm ảnh.

Theo sát phía sau họ là Mạc Trăn cùng phu nhân của anh, hai người dắt tay nhau bước từ trên xe xuống, cũng như trước thu hút sự chú ý rất lớn. Giống như lần đầu tiên bước trên thảm đỏmà lại được, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất cứ chi tiết tình yêu nhỏ nào.

Tiêu đề ngày mai sẽ phải cạnh tranh khốc liệt đây.

Nếu là tiệc đóng máy đương nhiên các diễn viên mới là nhân vật chính. Bùi Anh và Mạc Trăn là nam nữ chính, thay phiên nhau lên đài phát biểu một bài cảm tưởng, lúc kết thúc còn có nhân viên đoàn phim lên tặng hoa tươi. Đợi diễn viên và đạo diễn đều diễn thuyết xong mới bắt đầu bữa tiệc ăn uống.

Trong lúc này làm quen hay hợp tác với nhau là lựa chọn tốt nhất, tất cả mọi người đều sớm tìm được mục tiêu cho mình, ân cần đi tới mời rượu.

Tống Nam Xuyên và Bùi Anh từ đầu tới giờ đều đứng chung một chỗ, hai người một người là đại cổ đông Hoàn Vũ, một người là nữ minh tinh tiền đồ rộng mở, cứ một tốp lại một tốp người đều muốn đến dựng lên quan hệ với họ.

Cuối cùng là đạo diễn mang theo nhân viên của đoàn phim tới mời rượu Bùi Anh: “Ly rượu này kính nữ chính của chúng ta, khi ở phim trường tôi mắng chửi người không ít, nếu như có chỗ nào đắc tội cô mong cô cũng không để trong lòng, đều là vì công việc thôi, bình thường tôi đều dễ nói chuyện mà phải không?” Anh ấy nói, trước uống cạn ly rượu của chính mình: “Bùi Anh diễn không tệ, tôi rất xem trọng cô, tương lai tiền đồ của cô sẽ rất rộng mở! Lần sau giải Lưu Kim Ngưu Hà nhất định có tên cô!”

Mọi người ồn ào mời rượu muốn Bùi Anh đem rượu uống cạn, Bùi Anh khoát khoát tay nói: “Tôi thật sự không thể uống rượu, có thể thay bằng nước trái cây được không?”

“Đương nhiên không được! Chúng tôi đều uống rượu, nếu để cô uống nước trái cây thì làm sao được.” Đạo diễn kín đáo đưa cô một ly rựou vang đỏ: “Rựou trắng không được thì uống rượu đỏ, một hơi cạn!”

Bùi Ạnh khó xử nhìn Tống Nam Xuyên, lúc trước còn hứa với anh sẽ không uống rượu.

Tống Nam Xuyên thấy rõ ánh mắt của cô, thấp giọng nói: “Anh ở đây rồi, em uống một chút cũng không có vấn đề gì.”

Bùi Anh nháy nháy hai con mắt, đem ly rượu mà đạo diễn đưa cho uống cạn, đạo diễn cùng mọi người kêu một tiếng tốt, lại đưa thêm cho cô một ly: “Ly này chúc cô tiền đồ như gấm, một lần liền đoạt về danh hiệu ảnh hậu Kim Ngưu!”

Lần này không đợi Bùi Anh từ chối Tống Nam Xuyên đã cầm lấy ly rượu trong tay uống hết: “Cảm ơn Triệu đạo diễn, nhưng Bùi Anh quả thật tửu lượng không tốt, anh sẽ không mong nhìn thấy nữ chính của anh phải lung túng trước mặt nhiều người như thế chứ?”

Tống Nam Xuyên là chủ đầu tư, bình thường Triệu đạo diễn sẽ không chọc tới anh, anh đã nói như thế thì anh ta cũng không lại mời rượu Bùi Anh nữa mà cùng mọi người đi tìm mục tiêu tiếp theo. Mọi người đi rồi, người đại diện của Mạc Trăn mới cầm một ly rượu đỏ đi tới: “Tống tiên sinh và Bùi tiểu thư thực là một đôi bích nhân a, xem tình huống hôm nay, chuyện vui của hai vị chắc cũng sắp tới rồi?”

Tống Nam Xuyên nhìn anh ta: “Tôi nhớ anh là người đại diện của Mạc Trăn đúng không? Từ lúc nào lại kiêm thêm việc làm paparazzi vậy?”

Người đại diện của Mạc Trăn trầm mặc một lát, nghiêng đầu nhìn Bùi Anh: “Không biết Bùi tiểu thư có hứng thú ký hợp đồng với công ty Khải Hoàng chúng tôi không?”
Bình Luận (0)
Comment