“Thật là một con mèo hoang đanh đá.” Khỏi cần nhìn cũng biết trên người mình đã có đến mấy vết tím bầm, tuy rằng ra sức khống chế Hắc Dạ, nhưng người kia vẫn nghĩ ra biện pháp để chống trả anh. Bây giờ người đè bên trên là anh, còn bị đè ở dưới là Hắc Dạ ư? Sao Alexandra cảm thấy không chuẩn ở đâu đó, tựa hồ vị trí đã bị hoán đổi vậy kìa?
“Thế nào, thằng Tây nhà mày chỉ có tí tài bốc phét đó thôi hả? Có bản lĩnh cứ thả ông ra, ông đây không giày xéo hoa cúc của mày thì đếch mang họ Hắc!” Hắc Dạ lạnh lùng cười đáp.
“Không phải anh rất căm ghét đồng tính luyến ái sao? Ều, thì ra anh đã sớm nhen nhóm ý nghĩ không đứng đắn với tôi cơ đấy. Chả trách lần nào tôi cởi bỏ quần áo trước mặt anh anh cũng không ngăn cản, trái lại còn ngắm nghía đến say sưa. Thế này thì chẳng phải tôi chịu thiệt thòi rồi sao.” Alexandra vừa cười nói, vừa dùng thân thể nóng rẫy của mình cọ cọ vào hạ thể của Hắc Dạ.
Đứng trên cương vị một người đàn ông bình thường, cứ bị chà chà mãi vậy, cái nơi ấy không phản ứng thì mới quái đấy. Sau khi bị Alexandra ám muội cọ xát một hồi, vật ẩn sau chiếc quần tam giác đen đã nảy lên, dần hiện ra những đường nét rõ ràng.
Alexandra khó lòng chịu đựng nuốt nuốt nước bọt, hôn lên cổ người đàn ông, hạ thấp giọng thì thào: “Mẹ nó, tôi muốn anh.”
Chàng trai người Ý thường ngày cẩn trọng mà tao nhã là thế, vậy mà khi ở trên dường lại trở nên táo tợn và dạt dào nét hoang dại nguyên thủy. Đàn bà lúc ở trên giường vẫn thích những lời âu yếm yêu thương, nhưng đàn ông đúng ra lại bằng lòng với những lời thô lỗ tục tằn hơn. Đây cũng không phải súc xiếng gì, mà đơn thuần chỉ là cách bộc lộ ham muốn và quyền kiểm soát của họ….
Hô hấp Alexandra trở nên hối hả và nặng nề, hơi thở nóng hổi phả quất lên da thịt trần trụi đốt cháy sự nhẫn nại của Hắc Dạ. Dường như chỉ giây lát sau đấy, chàng trai người Ý này sẽ hóa thành một con rồng lửa quyết liệt tấn công hắn, thiêu cháy từng tấc da tấc thịt hắn, cướp đoạt từng tầng lí trí hắn, thẳng đến khi đã triệt để chiếm giữ hắn, chinh phục hắn.
“Mày ăn phải hẹ[1] hay uống nhầm thuốc kích thích thế? Nếu muốn chơi thì ra ngoài kia tìm đàn bà ấy. Bỏ cái thứ gớm ghiếc của mày khỏi người ông ngay. Thằng khốn này!” Gặp cảnh cưỡng ép sẽ đánh rớt mặt nạ bình tĩnh á? Hắc Dạ chính là một lão già tâm tình khó dò nếu chỉ dựa vào biểu hiện bên ngoài. Đối với sự ve vãn mơn trớn của Alexandra, dù cơ thể dấy lên phản ứng nguyên thủy thì bản thân vẫn cứ là một bức tượng không mảy may xúc cảm, có chăng, chắc cũng chỉ là cái mặt tỉnh queo.
Thế nhưng hắn càng hờ hững như thế, lại càng khơi dậy ham muốn chinh phục của Alexandra, muốn xé rách cái bộ mặt lạnh lùng này, giống như đêm đó, nhìn hắn nức nở, gào thét, chửi rủa, đánh đá….
Cứ càng phản kháng, thì càng thích chinh phục.
“Mồm miệng thiệt không sạch sẽ gì cả, tôi sẽ giúp anh tẩy rửa một chút.” Khẽ cười một tiếng, Alexandra cuồng nhiệt hôn lên đôi môi Hắc Dạ, giống như loài dã thú mà gặm lấy phiến môi của người đàn ông, bật gảy hàm răng đang siết chặt mà thừa cơ len đầu lưỡi mình vào, trong khoang miêng sạch sẽ của người mặc sức quấn đảo, hành động rút cắm đầu lưỡi phiếm chỉ khiến Hắc Dạ tức sôi máu lên.
Càng miễn bàn đến bàn tay to lạnh ngắt của Alexandra như một con rắn vói vào chiếc quần lót tam giác màu đen của hắn, bóp chặt lấy nơi trọng yếu của hắn…
“Ưnnn__ __” Hắc Dạ lắc đầu quầy quậy, nỗ lực thoát khỏi sự khống chế của Alexandra. Mà Hắc Dạ vũng vẫy điên cuồng đối với Alexandra cũng chẳng dễ chịu gì. Đây giống làm tình ở chỗ nào? Đem so với một cuộc chiến thì còn thấy mệt mỏi hơn ấy. Thế nhưng, đánh thắng một trận chiến làm sao mang đến cảm giác tròn vẹn bằng một lần làm tình.
Đang giãy giụa như xác chết chưa niệm vùng dậy, Hắc Dạ dần cảm thấy lực của Alexandra đã giảm đi không ít, động tác cùng từ từ chậm lại, cả cái lưỡi chết tiệt kia cũng đã rút ra, chẳng qua vẫn cứ liếm láp khóe môi hắn đầy vẻ ám muội và gợi tình.
Thằng này muốn làm gì thế?
Khi Hắc Dạ còn suy xét vấn đề đó thì chợt nghe thấy tiếng người hô hoán từ bên ngoài: “Cháy rồi! Cháy rồi!” Kèm theo những tiếng la lớn là một mùi khen khét xộc vào.
Hắc Dạ lòng khấp khởi cười khà khà bảo Alexandra: “Tôi cũng không muốn bị thiêu thành cái xác khô đâu. Trò chơi đã kết thúc rồi, ngài Alexandra à, ngài nên rời khỏi người tôi đi chứ?”
Nơi lỏng tay, Alexandra chưng cái vẻ bất đắc dĩ, vừa cấp tốc mặc quần áo mình vào, vừa thở dài: “Thực là, phá hỏng hết cả hứng thú. Bất quá độ khó càng cao, thách thức càng nhiều, tôi lại càng thích.”
Thấy Alexandra chỉ lo mặc quần áo cho mình mà không mảy may định cởi trói cho hắn, trong lòng Hắc Dạ thầm rủa Alexandra, xong vẫn mở miệng thương lượng: “Này! Không phải mi giở trò đồi bại không được nên thẹn quá hóa giận, muốn giết ta luôn đấy chứ?”
“Ha hả.” Khi khói bụi mù mịt dần kéo vào phòng, Alexandra chẳng hề nóng vội, chỉ cười bảo Hắc Dạ: “Nói một câu “Tôi là của ngài” đi, tôi sẽ tha cho anh. Hoặc là anh cứ bằng lòng ở đấy làm Hắc Dạ nướng đi nhé. Đương nhiên, quyền lựa chọn là ở anh, tôi không có ép đâu.”
“Mẹ nó, mi…” Để cho miệng thằng khốn này được hời tí cũng được, không hề ngần ngại Hắc Dạ đã bật thốt: “Tôi là của ngài.” Trong bụng còn bổ thêm một câu: Ông là tía mày ấy.
Được hời rồi, Alexandra cũng nhanh tay nhanh chân cởi trói cho Hắc Dạ. Nhưng Hắc Dạ lại là một kẻ có thù tất báo kia mà, chẳng thế thì khi Alexandra mới cởi trói cho hắn xong, hắn đã lợi dụng lúc anh sơ sểnh huých mạnh một phát vào nơi đó của Jade.
Alexandra phát hãi lập tức né đi, dù rằng tránh được nơi quan trọng nhưng cũng bị ăn một cú đau điếng, không đợi anh thốt lên lời nào, Hắc Dạ đã quấn chăn quanh người chạy ra ngoài.
Alexandra chỉ có thể lắc đầu cười khổ, cũng mau chóng chạy theo.
Vụ cháy chẳng lớn lắm, bởi vậy tổn thất gây ra cũng không nhiều, phần lớn mọi người đều bình an vô sự, chỉ có vài người vì chạy vội ra ngoài thành ra bị thương tí chút.
“Jade, sao tôi đánh hơi thấy mùi âm mưu nhỉ?” Hắc Dạ khoác chăn dò xét Alexandra, lộ nụ cười hung hiểm: “Vụ cháy bất chợt này đến đúng lúc phết.”
“Đúng vậy, xem ra có người không muốn anh bị tôi đụng chạm ha.” Alexandra nhìn vào quán trọ, mỉn cười: “Anh cũng biết đấy, hợp tác giữa chúng ta hiển nhiên không phải việc làm ăn chính đáng. Tôi nghĩ chúng ta bị theo dõi.”
Trong đầu chợt hiện ra một bóng người, Hắc Dạ hấp him mắt, nói: “Ý ngài là ngọn lửa này do kẻ theo dõi chúng ta phóng ư?” Không, Hắc Dạ biết là không, ngọn lửa này rất nhỏ, lại cách phòng họ quá xa, nếu thực sự muốn giết họ thì hà tất gì phải dùng cách này.
“Hình như người kia không đành lòng nhỉ__ __” Đôi mắt Alexandra ánh lên cái nhìn sâu kín hướng về Hắc Dạ mặt mày vẫn cứ tỉnh khô, từ tốn thốt ra, từng câu từng chữ: “Tìm kẻ kia đi.”
Sau đó —— diệt trừ phiền toái.
Hết
[1] Hẹ có tên gọi khác là cửu thái, cửu thái tử, khởi dương thảo và nhiều tên khác. Danh pháp khoa học là
Allium ramosum (dạng hoang dã) hay
Allium tuberosum (dạng gieo trồng) (đồng nghĩa:
Allium odorum,
Allium chinense), thuộc họ Hành (
Alliaceae). Các văn bản gần đây chỉ liệt kê nó dưới tên gọi
Allium ramosum. Một số nhà thực vật học còn đặt cả các giống hoang dã và giống gieo trồng vào
A. ramosum do có nhiều dạng trung gian tồn tại.Mùi vị của nó là trung gian giữa tỏi và hành tăm.
Hẹ là loại rau được dùng nhiều trong các món ăn. Ngoài ra người ta còn dùng hẹ như hành hay tỏiđể chữa nhiều bệnh từ thông thường đến phức tạp.
Hẹ là thức ăn – vị thuốc có tác dụng tốt nhất về mùa xuân. Vào thời điểm này, chất lượng làm thuốc của hẹ cao hơn. Sách Nội kinh có viết:
”Xuân hạ dưỡng dương”, nghĩa là mùa xuân cần ăn các
món ôn bổ dương khí. Hẹ nằm trong nhóm thức ăn đó. Còn Bản thảo thập di viết:
”Rau hẹ là ấm nhất, có ích cho người, nên ăn thường xuyên”. Sách Lễ ký viết củ hẹ trị chứng di mộng tinh, đau lưng rất công hiệu. Lá hẹ có vị cay hơi chua, hăng, tính ấm, có tác dụng trợ thận, bổ dương, ôn trung, hành khí, tán huyết, giải độc, cầm máu, tiêu đờm. Hẹ kỵ với mật ong và thịt trâu. Không nên sử dụng lâu dài và đối với những người bị các chứng âm hư hỏa vượng, vị hư có nhiệt.
Ý bác Dạ là Alexandra đang bị “ấy ấy” ấy.