Liên miệng chọc ngoáy nhau thẳng tận đến khi tới phòng Vạn Tình, hai người đàn ông mới chịu ngừng lại. Hắc Dạ rất tự nhiên rót cà phê cho mình.
“Tôi nói cho anh biết tổng giám đốc Hắc Dạ à, anh đúng là một lão già “thiếu thốn” quá đấy, đã bằng cái tuổi này còn đi ve vãn khắp nơi. Bộ anh thích bọn nước ngoài lắm hả? Đầu tiên là Alexandra, giờ thì đến phiên Howard. Hừ!!!” Vạn tình nguýt Hắc Dạ đang vô cùng an nhàn thoải mái ngồi trên ghế sofa. “Lẽ nào cậu em của Vạn Tình vạn thế phong tình tôi không cừ bằng bọn họ sao?
“Phụt_ ____” một tiếng, Hắc Dạ lại mất hết cả phong độ phun chỗ cà phê ra hết trơn. Vừa dùng khăn lau quần áo cho mình, Hắc Dạ vừa hạ quyết tâm, sau này sẽ kiên quyết không uống cà phê nữa, uống lần nào cũng phun sạch ráo lần đó, thiệt là xúi quẩy.
“Hô hô, lão già hay làm hàng nhà anh bị tôi nói trúng phốc rồi chứ gì?” Vạn Tình cười lớn một tiếng, bổ nhào về phía Hắc Dạ, phắt cái đè lão già kia ngã ngửa trên ghế sofa.
“Tổng giám đốc Vạn, cha cậu nhất định là lấy làm hãnh diện vì đứa con trai như cậu lắm nhỉ!” Hắc Dạ bật ra từng câu từng chữ đến nghiêm túc: “Suy nghĩ của cậu quả thật lão già như tôi không thể hiểu được. Thế nhưng, nói cho rõ ràng một việc nhé, lão già này tuy rằng hay làm hàng đấy, nhưng không hề phóng đãng đâu[1]!”
“Hừm ——” Vạn Tình vừa đưa tay vói vào trong áo người đàn ông, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Anh chính là một lão già phóng đãng, chờ tôi đến đè!”
“Thì ra Tổng giám đốc Vạn muốn đè tôi ra cơ đấy.” Hắc Dạ nằm ở trên sofa, vươn tay xoa lên khuôn mặt nhẵn nhụi của Vạn Tình, giọng nói êm ru tựa như một dòng suối trong ngần: “Vạn Tình, cậu thực sự muốn giúp tôi chứ?”
Thở dài, Hắc Dạ nhìn sâu vào Vạn Tình, chậm rãi nói: “Nếu cậu giúp tôi, nghĩa là phải đối địch với giới mafia, điều này rất nguy hiểm.”
“Ha ha, có cái quái gì mà Vạn Tình tôi phải sợ chứ?” Vạn Tình cởi bỏ những chiếc cúc trước ngực người đàn ông, rồi không hề kiêng nể gì vuốt ve lên, vừa tán thưởng sự trơn láng của da thịt hắn, vừa sẽ sàng nói: “Hơn nữa, giới mafia Ý đâu phải chỉ có mỗi một gia tộc. Alexandra và Howard tuy rằng là anh em họ hàng thật đấy, song hai gã lại thuộc hai gia tộc khác nhau. Bề ngoài mấy gia tộc đều có quan hệ gia quyến cả, cơ mà trong thâm tâm nào có coi trọng gì những thứ như vậy, chỉ ước sao nuốt gọn được đối phương.”
“Nhưng chỉ có mỗi gia tộc của Alexandra là khó đối phó chứ gì?” Liếc mắt nhìn móng vuốt sắc nhọn của Vạn Tình đang giở trò càn quấy trên ngực mình, Hắc Dạ cười, tóm cái móng vuốt kia rút khỏi áo: “Tổng giám đốc Vạn, vô lễ với người già là không tốt đâu đấy.”
“Dạ Dạ yêu dấu à, anh nói coi tôi đã giúp anh thế này, phải chăng anh nên báo đáp cho tôi chút gì đó?” Vạn Tình chết cũng không chịu ngừng, tiếp tục với móng vuốt qua.
Hắc Dạ cười một tiếng khẽ, đưa tay đẩy Vạn Tình ra, lẹ làng đứng dậy khỏi sofa, cúi đầu nhìn bao quát khuôn mặt đang phụng phịu của Vạn Tình, bảo: “Ông nội cái gì cơ? Tôi kham không nổi. Cứ gọi tôi một tiếng
chú làđược rồi Vạn Tình bé bóng ạ.”
“Cơ mà cho tới bây giờ Vạn Tình tôi chưa từng làm gì mà không có báo đáp à nha.” Xoắn tóc của mình, Vạn Tình cười gian trá, nói.
Bất lực giơ tay lên, Hắc Dạ thở than: “Vạn Tình, tôi hỏi lại lần cuối, cậu có thực sự bằng lòng giúp tôi không? Vụ giao dịch này tôi không bỏ không được, nếu cậu muốn giúp tôi thì phải giúp tôi đối phó Alexandra.”
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?” Vạn Tình trừng Hắc Dạ, sau đó cười tinh quái: “Bất quá coi như
trả phí, Tổng giám đốc Hắc Dạ nên để tôi được thỏa mãn đi! Tôi không dễ thỏa mãn đâu nghen. Vạn Tình là dữ dội lắm đó!” Cố tình ưỡn ưỡn cái nơi nào đó của mình lên, Vạn Tình nói nhuốm vẻ gợi tình.
“Ha ha ha…” Phá ra một tràng cười khẽ, Hắc Dạ cúi người hất cằm Vạn Tình lên, giọng nói trầm khàn chẳng khác nào tiếng của một con quỷ đến từ thế giới hắc ám, quá đỗi kì dị, và đầy sức cám dỗ: “Nếu lần này cậu thực sự giúp tôi giải quyết mối phiền toái lớn kia,
tiền phí, Hắc Dạ tôi nhất định sẽ trả.”
Đôi mắt u tối có khác chi màu mực của người đàn ông lóe lên hai vệt sáng, khóe môi phác ra một độ cong tàn ác…
Người đàn ông này…
Nhất định là một con quỷ từ chốn địa ngục. Một con quỷ ăn thịt người…Một con quỷ mê hoặc con người!
Vạn Tình khẽ híp mắt, giọng thoáng cái khản đặc: “Vậy, giờ hãy thỏa mãn tôi đi_ ___ __” Đưa tay chộp lấy người đàn ông.
Nghiêng người lách khỏi bàn tay Vạn Tình, Hắc Dạ lắc đầu, đưa ngón trỏ ngoe nguẩy trước mặt, khẽ cười bảo: “Tổng giám đốc Vạn, nóng vội quá đấy. Sao không đợi đến khi cậu thực hiện xong lời hứa rồi hẵng hay? Đến lúc ấy tôi cũng chẳng cần phải thấp thỏm lo âu. Hắc Dạ tôi nói lời sẽ giữ lấy lời, tuy không có cách làm cho Tổng giám đốc Vạn hài lòng ngay được, nhưng không hẳn không thể đặt trước cho Tổng giám đốc Vạn một khoản “tiền cọc” đâu.”
“Ồ?” Sửa lại tư thế ngồi, Vạn Tình ngả người vào ghế sofa, mắt nhìn chăm chú vào mỗi một cử chỉ động tác của người đàn ông: “Tổng giám đốc Hắc Dạ định đưa “tiền cọc” thế nào đây?”
“Ha hả.” Không hề trả lời, Hắc Dạ sẽ cười, chậm rãi cởi bỏ áo vest. Động tác của hắn rất mực từ tốn, thế nên Vạn Tình có thể quan sát tỉ mỉ đến từng động tác nhỏ. Nghe tiếng quần áo sột soạt, thấy chiếc vest khi thả rơi xuống đất rũ trên đôi dày da đen được đánh bỏng bẩy…
Hơi thở, ngày càng trở nên nóng hổi…
Con tim, chẳng hiểu sao cứ như bị siết chặt lại.
Trong mắt Vạn Tình, chỉ còn mình người đàn ông ma mị kia.
“Đèn chói mắt quá! Tôi lại thích sự tăm tối hơn.” Buông một tiếng than nhẹ bẫng như ngâm thơ, giây lát sau đèn trong phòng đều tắt ngúm. Người đèn ông sau khi tắt hết đèn thong thả bước từng bước chậm rãi đến nơi ánh trăng đang rót xuống, cũng vừa vặn đối diện với nơi Vạn Tình đang nằm nghiêng trên ghế sofa.
“Thêm tí nhạc nền xem thế nào chăng?” Tiếng cười sẽ sàng của Hắc Dạ trong màn đêm đen đặc tựa tiếng ma quỷ đầy mê hoặc, đượm thứ hơi thở tà ác đến đáng sợ, nhưng lại khiến người ta không thể nào không sa ngã.
“Có biết
Mùi hương của một người phụ nữ[2] không?” Những nốt nhạc của khúc Tango duyên dáng và gợi cảm bay bổng trong màn đêm đặc quánh. Người đàn ông say mê hít hà, khẽ thầm thì: “Đã lâu lắm rồi không nhảy, phòng hờ cho mấy cái xương già cỗi lỏng lẻo của mình, có lẽ cứ làm nóng người lên đã.”
Chẳng hay việc làm “nóng người” có khiến Hắc Dạ thấy nóng lên thực không, nhưng có thể chắc chắn rằng lấy tư cách là khán giả, ham muốn trong Vạn Tình đã bị thổi bùng lên rồi.
Đôi mắt người đàn ông cứ luôn như có như không nhìn đăm đăm vào Vạn Tình. Ánh mắt khiêu khích, bờ môi khẽ nhếch, cùng tốc độ cởi bỏ cúc áo chậm chạp đến lạ, chẳng khác nào một thứ thuốc độc đày đọa lí trí Vạn Tình.
Rõ ràng chỉ động tác cởi bỏ cúc áo sơmi trắng hết sức đơn thuần, vậy mà lại như lân theo tiết tấu của bản nhạc, lúc mau, lúc chậm, tạo nên một vũ điệu bằng những ngón tay.
Những ngón tay thuôn dài, gảy lên một thứ nhạc không có âm thanh. Mỗi một nốt một nốt, đều khuấy động tâm hồn người xem.
“Sột soạt____ ______” Áo sơmi trắng bị cởi bỏ. Hai tay hất tung ra sau. Tiếng quần áo đánh lên không khí một âm thanh sắc lảnh.
Người đàn ông bắt đầu chuyển động, mỗi một bước chân dường như đang khiêu vũ. Theo tiếng nhạc, lúc chậm khi mau, lúc nhẹ nhàng khi nhấn nhá. Từng bước từng bước, đều giật lại khoảng cách với Vạn Tình, cũng từng bước từng bước, chạm vào trái tim y.
Chiếc áo sơ mi trắng phau bị cuốn theo làn gió luồn qua khung cửa sổ tựa cánh thiên sứ đang vỗ tung. Người đàn ông này chính là thiên thần sa đoạ, dụ dỗ chàng trai bước chân vào chốn địa ngục.
Ngón tay thon dài bắt lấy cột giường, dường như đang âu yếm người yêu. Người đàn ông ma mị nhìn chiếc cột sắt lạnh băng đang phản chiếu chân dung mình mà sao lại nhìn nồng nàn đến thế. Hắn nở nụ cười, trước sau như một.
Một kẻ khêu gợi đến không ngờ, hắn là yêu tinh ư? Không. Hắn là quỷ dữ dụ dỗ con người.
Hắn khẽ ưỡn cong cơ thể, tắm mình trong ánh trắng như một con rắn bạc. Dưới lớp áo sơ mi gần như thấu suốt lộ ra làn da màu mật ong lộng lẫy. Rõ ràng là một người đàn ông, vậy mà khi nhảy ống tuýp lại khiến người ta đâm ra mê muội.
Không hề mang vẻ dung tục, càng không phải là một sự phô bày thô thiển, mà là một vũ điệu kín đáo, và đầy sức lôi cuốn.
Toát nên một nét nghệ thuật diễm tình. Lần đầu tiên Vạn Tình, ngay cả tâm hồn cũng không kiềm chế nổi run rẩy.
Tay cùng đầu gối bám trụ trên cột sắt, cơ thể quay vòng cho đến khi hạ mình xuống chiếc giường mền mại. Mà rồi sau đó, người đàn ông lại đưa đôi chân thon dài rắn rỏi vắt lên cột sắt, thắt lưng dẻo dai uốn thành đường cong, cần cổ để trần phác họa một độ cung duyên dáng, miệng khẽ nhếch ngân nga đầy say mê.
Hắc Dạ quên mình để khiêu vũ, quên luôn bản thân hắn là ai, cũng quên luôn đối diện hắn là kẻ nào. Đây là điệu nhảy thuộc về hắn, dành cho riêng hắn.
Mồ hôi lăn xuống, thấm ướt cả sống lưng, áo sơ mi hầu như trong suốt dán vào làn da để trần, trong bóng đêm đượm đầy nét gợi cảm đến mê hoặc.
Tâm tư người đàn ông, dần trở nên mơ hồ.
Một lần trước đây đã mê say khiêu vũ đến thế, là khi nào nhỉ?
Hình như…
Đã là mười năm trước rồi.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cái đêm ấy, cũng có một người đàn ông giống Vạn Tình, nhìn hắn khiêu vũ.
Gương mặt quen thuộc hiển hiện trong trí óc người đàn ông, Hắc Dạ mở mắt, lạnh ngắt không chút độ ấm, không có mảy may tí tẹo hơi thở của con người.
Bất quá khi hắn hướng mặt về phía Vạn Tình, đôi mắt tĩnh lặng như tờ kia lại hiện hữu một sự khiêu khích đầy ám muội.
“Tổng giám đốc Vạn, đêm đã khuya rồi, mau nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn có một cuộc chiến phải đấu đấy.” Trở lại cái vẻ anh tuấn đầy ung dung và tao nhã, dường như vũ điệu kia không phải của Hắc Dạ, mà của một con ác quỷ nào đó đến từ địa ngục.
Cởi bỏ chiếc áo sơmi đã ướt đầm mồ hôi hất lên người Vạn Tình, Hắc Dạ cười một tiếng khẽ, bằng sự mỉa mai như đang tự giễu rời khỏi phòng y.
Về tới phòng mình, người đàn ông dùng nước lạnh xối sạch thân thể đang nóng rực, cho đến tận khi nhiệt độ cơ thể dần giảm xuống đến lạnh giá.
Nhìn người đàn ông khêu gợi trong gương, Hắc Dạ vẽ lên một nụ cười khẩy tàn nhẫn.
“Giả như ta vẫn còn là một thằng béo khiến người người chán ghét của mười năm về trước, trong số các người, có ai sẽ vì ta ngẩn ngơ, vì ta mà nảy sinh dục vọng hay không?”
“Ha hả… chẳng qua cũng chỉ là một lũ ngu xuẩn ham mê hưởng lạc xác thịt mà thôi. Một lũ ngu xuẩn. Thậm chí ta là loại người gì còn chẳng nắm được đã dám mở miệng nói yêu ta. Hoàn toàn chẳng hiểu gì về ta. Các người, bất qua chỉ muốn chiếm đoạt cái thân xác này thôi .”
Đôi mắt người đàn ông trong gương trở về tĩnh lặng và rét căm, trong mắt hắn chỉ tồn tại chính mình.
“Tiếc rằng chỗ
tiền phí này, các người có nhận nổi không đây?”
Trong màn đêm đen kịt, truyền ra từng tràng cười gằn trào phúng của người đàn ông.
Khi ánh dương sớm nương theo cái tươi mát của sóng biển đến tập kích con người, một ngày mới đã bắt đầu.
Đứng trước mặt mọi người, Hắc Dạ vẫn nguyên xi như thế, một người đàn ông sừng sững anh tuấn và nho nhã. Mà đặt trước mặt hắn, là một hợp đồng đang đợi được kí tên.
“Ma túy?” Hắc Dạ nhìn Alexandra đang bên cạnh, cười hỏi: “Ngài Alexandra thân mến, ngài muốn tôi giúp vận chuyển ma túy à?”
“Đúng vậy.” Alexandra cười đáp.
Hắc Dạ nhướng mắt nhìn Alexandra, lộ ra một nụ cười đến là tươi tắn: “Ngại thật, hợp đồng này tôi không thể kí được.”
Chỉ tích tắc sau, nòng súng lạnh buốt đã ngắm vào sau ót người đàn ông.
Hết