Đôi mắt Hắc Dạ dường như bến nước yên ả không mảy may gợn sóng, trong veo chẳng nhiễm tí ti tạp chất nào, thật thuần khiết mà quá đỗi tự nhiên, lại không để người ta nhìn thấu được.
“Bị sa thải rồi à?” Gã trai đang mở cửa chiếc Lamborghini chính là kẻ Hắc Dạ đã gặp khi dọn phòng ban sáng, không ngờ đến tối lại gặp lại, càng không ngờ còn bị gã lôi tuột vào hộp đêm.
Trước đây cậu vẫn đứng trên sân khấu biểu diễn, giờ thì đã ngồi ở phía dưới rồi.
“Ưmm.”Cúi đầu hắt nhẹ một tiếng. Hắc Dạ mới mười bảy tuổi trong cái nhìn của người khác thật non nớt quá đi thôi, non nớt như mần non mới đương trong lồng kính bị đưa ra chốn hoang vu cỏ dại. Vẻ cúi đầu lầm lũi trả lời khiến người phải nảy sinh chút xót xa.
“Không phải vì chuyện của tôi lúc sáng đấy chứ?” Gã mỉm cười, nhìn chăm chăm vào Hắc Dạ đang vân vê ly rượu: “Sao không uống đi?”
“Tôi không uống.” Dẫu rằng từ bé đã là con một trong nhà, nhưng cha mẹ vẫn căn dặn cậu trước khi trưởng thành thì không được đụng vào rượu với thuốc lá, Hắc Dạ cũng ăn ngay nói thẳng.
“Ha ha, hiếm có thật đấy, cậu thực không giống những kẻ khác.” Gã trai nở nụ cười, châm điếu thuốc, hít một hơi rồi bảo: “So với đám người kia, còn có những người thông minh hơn nhiều, cũng có tố chất hơn nhiều.” Gã chỉ vào đám nhân viên phục vụ đang đi tới đi lui cùng mấy cô gái xinh đẹp đang nhảy múa trên sân khấu.
Hắc Dạ không hề lên tiếng.
“Tôi và cậu trong một ngày lại tình cờ gặp tới hai lần cũng coi như có duyên nhỉ. Khả năng quan sát của lão Lý thật kém còi, không nhìn ra được cái gì tốt cái gì xấu. Nhưng tôi thì không vậy. Dù cho thế nào đi nữa, ở đây quét dọn vệ sinh thật đúng là mai một tài năng của cậu. Tôi nhận thấy cậu là người có tài, chỉ cần một thời gian nhất định sẽ có thể làm nên công trạng.” Gã nhả ra những vòng khói, vừa nhìn Hắc Dạ ôn tồn nói: “Lại đây, nâng ly nào, cậu sẽ không còn là một đứa bé nữa, mà sẽ làm một người đàn ông.”
Gã đẩy rượu đến trước mặt Hắc Dạ, khóe môi vẽ lên một nụ cười mỉm.
Hắc Dạ không ngẩng đầu lên nhìn gã, chỉ lặng ngắm màu đỏ tươi diễm lệ trong chiếc ly thủy tinh: “Hắc Dạ, tên của tôi.” Sau đó cầm chiếc ly, uống một hơi cạn hết dịch lỏng lạnh ngắt như băng trong chiếc ly ấy.
Rượu, thì ra cũng đâu khó uống như đã tưởng tưởng, thậm cho đem cho Hắc Dạ một chút dư vị.
Hóa ra, rượu phải phối với tâm trạng cùng sự trải nghiệm mới có thể thưởng thức được.
“Không tệ.”Gã trai lại gần Hắc Dạ, vỗ vỗ vào vai cậu, cười bảo: “Cậu hãy gọi tôi là Tam thiếu gia nhé. Từ nay mỗi ngày cậu cứ đến đây. Thế nhưng, là làm việc cho tôi.”
Tên của Tam thiếu gia rốt cuộc là gì, Hắc Dạ cũng không rõ, nhưng trực giác luôn mách bảo rằng người đàn ông này sẽ mở ra cho cậu một con đường khác biệt. Một khi đã đến bước đường cùng, khi mà muốn lui cũng chẳng được, bất kể trước mặt có rạng ngời ánh sáng hay âm u tối tăm, là thiên đang hay chăng địa ngục, cậu cũng nhất quyết tiến bước.
Ngày đó trở về, Tam thiếu gia cho Hắc Dạ mười nghìn để cậu sắm mấy bộ đồ thay đổi. Mười nghìn này, Hắc Dạ lấy bảy nghìn đưa mẹ, ba nghìn còn lại mua quần áo cho mình. Dẫu rằng dùng mấy nghìn tệ cho có vài bộ quần áo cũng thấy xót lắm, nhưng tiền này đâu thể giữ lại được. Sau khi mua quần áo, dư ra hai nghìn tệ bỏ túi.
Là một kẻ từ thiên đường tiền tài rớt xuống địa ngục, cậu mới hiểu được tầm quan trọng của tiền. Cậu không thể chịu đựng cảnh sống khốn khổ mắc nợ thêm nữa, cậu sợ hãi tột độ. Cõ lẽ từng trải qua một lần vỡ mộng trong đời, Hắc Dạ bắt đầu thực sự trở nên yêu tiền như mạng vậy.
Từ lúc đi theo Tam thiếu gia, Hắc Dạ mới dần được biết gã điển trai này không phải là một nhân vật tầm thường. Ở bên ngoài, Tam thiếu gia cũng có công ty riêng, mà hình như ngấm ngầm còn là nhân vật cốt cán của một tổ chức khủng lồ. Bởi lẽ sau khi những người trong hộp đêm biết cậu đi theo Tam thiếu gia đều trở nên cung kính muôn phần, đâu còn mảy may tí tẹo thái độ khinh khi như trước đây nữa.
Thế nhưng Hắc Dạ cũng không hiểu sao Tam thiếu gia lại chọn mình. Ngoại trừ hai ngày trước có gặp Tam thiếu gia ra thì sau đó gã liền sủi tăm luôn, vất cậu lại cho mấy vị được gọi là
thầy dạy dỗ cẩn thận.
Mỗi ngày đến hộp đêm, cậu được những người thầy này dạy cho đủ các chương trình khác nhau, từ lễ nghi trong xã hội thượng lưu đến quy tắc trên bàn tiệc. Song đây bất quá cũng chỉ là nền tảng thôi, mấy người này phần lớn thời gian dạy cậu vũ đạo, như Tango, như Waltz, thậm chí cả nhảy ống tuýp nữa. Mà người tham gia vào đợt huấn luyện này không phải chỉ có mình cậu, ngoài ra còn vài người khác, kiểu ma mị có, kiểu tuấn tú có, kiểu anh tuấn cũng có, ai nấy đều là anh tài hết cả.
Hắc Dạ, thật giống như vịt con xấu xí lạc giữa một bầy thiên nga.
Trước đây nhảy ống tuýp vì phải biểu diễn trên sân khấu, Hắc Dạ đã học theo vài đoạn trong băng ghi hình, nhưng chưa từng có cơ hội học tập bài bản. Dẫu rằng chẳng thấy một đứa con trai nhảy múa kiểu này là chuyện vẻ vang gì cho cam, nhưng vẫn vượt qua mọi thử thách bằng mồ hôi và tri thức, hơn nữa, có tiền cầm cũng đâu tệ.
Sao Tam thiếu gia muốn huấn luyện bọn họ?
Hắc Dạ nghĩ đến vấn đề này nhiều lần lắm, thậm chí đã từng nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, thế nhưng cuối cũng chỉ có thể lắc đầu mà thôi. Nghĩ cũng ích gì đâu, chỉ có thể chờ tới lúc gặp lại Tam thiếu gia, sẽ tự mình đi hỏi cái gã thần bí đó xem sao.
Đối với gã đàn ông điển trai này, Hắc Dạ cũng thấy cảm kích lắm rồi. Khi cậu bước vào đường cùng, đối phương đã cho cậu một lối thoát để sinh tồn.
Đã mười hai giờ đêm, buổi huấn luyện từ sáng đến tối cũng kết thúc. Một ngày mới lại bắt đầu.
Hắc Dạ cùng đám học chung đều ở lại phòng cho khách của hộp đêm. Trong phòng treo một tấm gương rất lớn, trên tấm gương phản chiếc một chàng trai trẻ tuổi với vóc dáng mảnh khảnh và cặp mắt trong ngần không mảy may lây nhiễm chút nào tạp chất.
Ròng rã hai tháng trời, đợt huấn luyện không có lấy một ngày nghỉ ngơi đã khiến Hắc Dạ gầy hẳn đi, thằng béo trong gương sớm đã chết rồi, giờ tồn tại chỉ còn một chàng trai trẻ thuần khiết rạng ngời mà thôi.
Ngồi ở trên giường, vừa dùng khăn mặt lau khô tóc, Hắc Dạ vừa cúi đầu đếm số tiền trong túi. Mỗi ngày khi tập luyện xong, các thầy đều căn cứ vào kết quả của quá trình học tập mà thưởng cho họ một số tiền nhất định. Đây cũng là động lực lớn nhất để Hắc Dạ ngày ngày nỗ lực cố gắng.
“Hắc Dạ, đã ngủ chưa?” Ngoài cửa truyền lại một tiếng nói đến là mềm mại.
Sau khi cất tiền vào tủ rồi, Hắc Dạ mới bảo: “Vào đi.”
Cửa mở, một đứa bé trai chẳng kém tuổi Hắc Dạ là bao nhưng chỉ cao tới vai hắn xuất hiện, thanh tú giống như một thiếu nữ.
“Hắc Dạ à, nghe nói ngày mai Tam thiếu gia sẽ trở về đấy, mình căng thẳng quá cơ.” Vẻ nhăn nhún mày của đứa bé trai thật khiến người ta thương xót, duyên dáng tựa như hồ nước trong veo, lại lộ ra sự quyến rũ rất đỗi tự nhiên.
Thế nhưng Hắc Dạ đâu phải kẻ đồng tính, trong từ điển càng chả có hai từ
thương xót.
“Ừm.” Đáp một tiếng rõ thờ ơ, Hắc Dạ tiếp tục lau tóc mình.
“Sao cậu chả căng thẳng gì vậy?” Đứa bé trai hoài nghi nhìn Hắc Dạ, trong ngần mắt ánh lên vẻ gian trá.
“Dù thế nào cũng chẳng chọn tôi. Đã biết kết quả rồi còn bấn lên làm cái gì nữa.” Hôm nay, mấy huấn luyện viên có bảo với mọi người rằng ngày mai Tam thiếu gia sẽ về, hơn nữa còn chọn ra một người trong số họ.
Còn để làm gì thì các thầy không nói, nhưng bầu không khí lạ lùng tức khắc bao phủ lấy mọi người, có năm người mà chỉ chọn một thôi.
“Thế à.” Cúi đầu lầm bầm một câu, đứa bé trai cười bảo Hắc Dạ: “Vậy cậu ngủ đi nhé, mình không làm phiền cậu nữa.”
Nhìn đứa bé trai đi ra ngoài, Hắc Dạ lạnh lùng hừm một tiếng.
Năm đứa thường ngày có qua lại bao giờ đâu, nói cũng chẳng thèm nói lấy một câu, giờ lại được người ta gõ cửa, bảo rằng đến để giao lưu tình cảm, chẳng thà cứ nói trắng toát ra rằng đến thám thính cho xong.
Bất quá rốt cuộc Tam thiếu gia muốn chọn ra ai đó để làm gì thì Hắc Dạ cũng rất hiếu kì. Nhưng cậu chả có tự tin rằng mình sẽ được chọn đâu, dù sao bàn về ngoại hình trong năm người, cậu thuộc loại bình thường nhất.
Sáng sớm hôm sau, Hắc Dạ cùng năm kẻ khác đã được gặp Tam thiếu gia. Gã chỉ lướt mắt nhìn qua năm người, đến lúc thấy Hắc Dạ, không khỏi mỉn cười: “Đã gầy đến thế này rồi cơ à, hôm nay phải ăn nhiều một chút đi nhé.”
“Huấn luyện quả thực vất vả, tôi rất vui mừng vì trong số các cậu không có một ai rút lui. Tối hôm nay sẽ mở tiệc, coi như khen thưởng cho sự kiên trì bền bỉ của các cậu.” Nói vài cậu xuề xòa xong rồi, Tam thiếu gia lại mất tích. Có lẽ vì Tam thiếu gia đã qua lại với Hắc Dạ mấy câu, bốn kẻ khác từ đó đồng lòng nhất trí tẩy chay cậu.
Hắc Dạ coi như không trở về phòng, mấy kẻ đó chẳng đáng để cậu phải giận.
Rất nhanh cũng đã đến tối, khi Hắc Dạ bận xong bộ Âu phục nền nã tới đại sảnh xa hoa của hộp đêm thì buổi tiếc đã sớm bắt đầu rồi. Coi bộ bốn người
bạn rất ăn ý không gọi cậu đi với.
Nhìn bốn chàng trai sáng chói ở bữa tiệc bâu lấy Tam thiếu gia cười cười nói nói, Hắc Dạ im ỉm bước thong thả đến một góc. Có lẽ đối với Tam thiếu gia, cậu cũng chỉ ngang hàng với những kẻ đó thôi.
Những tưởng tại bữa tiệc như vậy ai nấy cũng tất bật lắm, chẳng ngờ lại có kẻ cũng lặng lẽ trốn vào một góc ít người biết tới như cậu. Mà kẻ kia dường cũng rất đỗi ngạc nhiên, không ngờ
chốn tốt thế này đã có chủ mất rồi.
“Không phiền nếu ta ngồi đây chứ?” Kẻ kia cũng chẳng lớn tuổi lắm, thoạt trông hình như chỉ tầm hai ba hai tư, nhưng lại đượm một thứ khí thế áp đảo.
Hắc Dạ dịch sang vị trí bên cạnh, mà kẻ kia cũng chẳng hề khách khí ngồi luôn xuống, gần sát Hắc Dạ, dường như cảm thấy hứng thú với kẻ cũng trốn vào một góc phòng như mình lắm. Kẻ kia thừa dịp hỏi Hắc Dạ bao nhiêu chuyện, Hắc Dạ cũng nửa giả nửa thật đáp lại từng câu. Đối với một gã đàn ông uy thế đáng sợ như vậy, tuy rằng trong lòng không mấy thoải mái nhưng bằng sự trải đời, bên ngoài cậu vẫn làm bộ điềm tĩnh không chút dao động.
Thế nhưng mà trong lòng, cũng cầu khẩn gã đàn ông này mau mau đi cho.
“Không uống, sẽ say.” Thấy gã rót rượu cho mình, Hắc Dạ có chút nôn nao không yên, cậu rất muốn bỏ đi không lễ độ tí nào, nhưng trực giác lại báo hiệu thấy điều nguy hiểm, nên không dám bỏ đi.
“Cậu là kẻ đầu tiên dám từ chối rượu của ta đấy.” Chỉ một câu của gã thôi, cũng đủ khiến sống lưng Hắc Dạ túa mồ hôi.
Gã đột nhiên nắm lấy vai Hắc Dạ, cười bảo “Rốt cuộc ta cũng tìm được một kẻ không hề sợ ta rồi.” Hắc Dạ chỉ cảm thấy gai ốc toàn thân nổi lên thôi.
Vừa lúc, Tam thiếu gia đột nhiên xuất hiện.
“Chủ tịch Vương, sao ngài lại trốn ở đây?” Tam thiếu gia ngó thấy Hắc Dạ đang ở bên gã đàn ông, lộ chút ngạc nhiên rồi bảo: “Hắc Dạ?”
“Thì ra cậu ta là người của Tam thiếu gia à.” Gã đàn ông được gọi là Chủ tịch Vương cứ ôm Hắc Dạ, cười nói: “Tài quan sát của Tam thiếu gia đúng là ngày càng tinh tường nhỉ, chọn được người này còn ưu tú hơn cả người trước nữa. Không bằng nhượng lại một người cho ta đi. Thế nào? Chẳng biết Tam thiếu gia có nỡ không đây.”
Hắc Dạ ở bên cạnh nghe hai gã đàn ông nói chuyện, cậu không hề có quyền xen vào, đây là một cuộc đối thoại rất không công bằng. Khi tam thiếu gia cười bảo cậu hãy về cùng chủ tịch Vương nhé, Hắc Dạ cũng thấu triệt rằng cậu rốt cuộc cũng chỉ là một thứ hàng hóa mà thôi.
Vỏn vẹn là một thứ hàng hóa, có thể mặc sức chuyện nhượng.
Hết