Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Chương 57

Những đau đớn về thể xác và tinh thần…

…cứ quấn quện lấy nhau, khiến người đàn ông khó mà kìm nén dâng trào trong lòng cảm giác muốn phá lên cười cho thỏa. Chẳng phải sớm đã biết bản thân rồi sẽ bị thế này sao? Đúng như lời Vạn Tình nói, hắn thét lên, có lẽ vì đau đớn, cũng có thể vì những khoái cảm sản sinh do tác động của chiếc chai cất chứa vang đỏ.

Tiếng nước chảy ồng ộc, được đệm thêm thứ âm thanh đượm tình khi chai rượu va chạm cơ thể, hòa lẫn với tiếng rên yếu ớt vụn vỡ mà Hắc Dạ đã không ghìm nén nổi, dường như những phiến lá bị bão gió vùi dập giữa đêm mưa, sao mà mơ màng, lại quá đỗi mê hoặc.

“Ha A__ __ ” Bật ra từng tiếng thở hắt, phần bụng co rút kịch liệt, người đàn ông hớp từng ngụm khí thở hổn hển, trên làn da nhẵn mịn đã lấm tấm mồ hôi, quyện vào hương Cologne còn vương lại nơi cơ thể, giữa màn đêm dệt thành một thứ khêu gợi nhuốm vẻ gọi vời.

Tựa như một thứ thuốc độc, thấm vào trái tim Vạn Tình.

Trái tim băng giá mà ngập đầy thù hận của Vạn Tình, giờ này đã thấm đẫm mùi hương độc dược. Dường như nhựa hồ mạn đằng[1] quấn siết cả thể xác lẫn tâm hồn, cái gọi là thù hận, cái gọi là căm phẫn, đều đã bị đâm thủng từng lỗ từng lỗ một, tróc bỏ ra thứ tình yêu và ham muốn ban đầu trong tâm tưởng.

“Như thế này mà cũng đạt được cao trào sao?” Chàng trai có đôi phần mờ mịt hừ một tiếng sẽ, rút mạnh chai vang đỏ đang cắm trong cơ thể người đàn ông, để lại một nơi trống huếch trào ra dịch lỏng màu đỏ, nồng mùi rượu. Người đàn ông sắp đạt đến điểm cao trào lại bị ép phải dừng lại nhíu mày, bật ra những tiếng rên khản.

Đôi mắt Vạn Tình đã chẳng còn cách nào rời khỏi dịch lỏng màu đỏ kia…

“Đâu thể dễ dàng như vậy được…” Chàng trai cúi đầu dằn một tiếng khẽ.

Thuận tay hất phăng chai rượu đánh lên một tiếng Xoảng xuống nền đá cẩm thạch lạnh giá. Chai thủy tinh nát vụn như bọt nước bàng bạc văng ra khắp nơi, tràn ngập trên mặt đất, là thương đau, là đẹp đẽ mà thê lương, ánh trăng đổ xuống nơi ấy giống như những giọt lệ lóng lánh, lóe lên thứ ánh sáng xốn mắt.

“Ư…” Hạ thể lạnh lẽo bất chợt cảm nhận được một thứ mướt mà ấm áp. Hắc Dạ khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đập vào tầm mắt là những sợi tóc đen như mực đang đổ xuống chẳng khác nào một dòng thác. Từng sợi tóc tơ vấn vít không rõ, dường như biểu thị cho mối quan hệ giữa hắn và y, đẹp dường này, mà cũng khó lí giải dường này, trong sự vướng víu không ngừng, cuối cùng lại bị từng sợi yêu cùng hận ngày một thắt chặt, dù có vùng vẫy đến thế nào rồi cũng chẳng thể thoát nổi yêu thương thù hận giăng bủa như thiên la địa võng.

Người đàn ông có chút hốt hoảng, ngày càng không thể hiểu nổi mối quan hệ giữa bọn họ.

Thế nhưng, Hắc Dạ chỉ lộ vẻ cay đắng như cười nhưng không, là thành công, lại pha lẫn một chút bi ai cùng bất đắc dĩ khó lòng nắm bắt được.

Chẳng phải đã nói thân thể hắn dơ bẩn không gì sánh được hay sao? Chẳng phải, không muốn lại chạm vào khối xác thịt đáng ghê tởm này nữa ư?

Rốt cuộc thì, mi cũng dùng cái miệng cao quý kia của mi liếm láp thân thể dơ bẩn của ta đấy thôi, chẳng khác nào dã thú tham lam không đáy cắn nuốt xác thịt ta, mang theo vẻ say mê mà tận hưởng tội ác trong miệng mi.

Vạn Tình, mi cũng đã sa đọa rồi.

Tất cả các người, dù cho hận ta thấu xương thấu tủy, dù cho luôn miệng chửi rủa nhân cách méo mó của ta, thân xác nhơ bẩn của ta, linh hồn tội lỗi của ta, rồi đến cuối cùng chẳng phải đều vất bỏ cái xác ngoài giả dối, tham lam chiếm đoạt cơ thể ta đấy sao?

Bấy nhiêu hành vi tội ác này, đều nhân danh tự do và chính nghĩa để che lấp ư?

Nói cho tới cùng….các người cũng giống ta mà thôi. Thậm chí, còn chẳng bằng ta.

Chí ít thì ta phơi bày tội ác trần trụi, mà các người…bất quá chỉ là một lũ đạo đức giả không dám đối mặt với tội ác của chính mình.

Khéo miệng người đàn ông vẽ lên một nụ cười khổ sở như thể đã chết lặng, tích tắc sau, vì hạ thể đau đớn do bị một vật đâm vào mà nhíu mày.

Đã chẳng thể nào ghìm giữ được nơi đáy lòng thật quá mong manh một thứ dục vọng ngày lại càng thiêu đốt mãnh liệt, Vạn Tình gầm thét, xộc vào cơ thể người đàn ông, hai tay tóm chặt lấy vòng eo đang có xu hướng muốn vùng thoát của Hắc Dạ, ra sức mà lay động.

Tiến vào, rút ra, ve vuốt mỗi một tấc da tấc thịt của người đàn ông, thậm chí là vậy, cũng chẳng thể vợi bớt ham muốn đáng sợ trong y.

Đối với hắn, y lại có thứ dục vọng đáng sợ nhường này!

Lí trí cái quái gì, thù hận cái quái gì, lúc này đây dục vọng tối trần trụi của loài người bị phô bày thì cũng nào đáng kể chi, y chỉ biết không ngừng cướp đoạt, không ngừng mơn trớn, không ngừng chiếm giữ người đàn ông dưới cơ thể mình.

Hắn là của y! Thuộc về y!

Quỷ dữ gào rú trong đầu đã thắng thế, Vạn Tình trước kia từ lâu đã chẳng còn tồn tại, lúc này đây, y là con ác quỷ sống dậy, bật tung đôi cánh đen đúa của mình, bao vây lấy người đàn ông đã khiến y mê muội đến điên dại.

“Ưn ha a…” Sự va chạm dữ dội, một số gần như là lay động điên cuồng, làm cho người đàn ông không kìm nén nổi kêu lên lớn tiếng, là ham muốn trong lòng, mà càng là những tiếng thét tỏ bày.

Thật giống như cái đêm ấy khi biết mình bị ung thư, hắn gào thét, hắn lên án số phận bất công, nhìn hắn ung dung khoái hoạt là vậy, nào ai có thể tỏ tường được đớn đau cùng bi ai chôn giấu sâu tận trong đáy lòng?

Hắn không hiểu sao ông trời lại đẩy đám đàn ông tự xưng là yêu hắn vào quỹ đạo của đời hắn làm gì, mà rồi hết lần này đến lần khác để mỗi một người trong số họ đều trở thành kẻ thù của hắn.

Mà thôi……hãy quên đi.

Hắn không cần tình yêu. Những người này chẳng qua chỉ say mê thân xác hắn, những người này thậm chí còn chưa từng hiểu được tâm tư hắn, vậy cần thiết gì phải uổng phí nghĩ ngợi cho càng thêm phiền lòng?

Một đêm này qua đi, hắn và Vạn Tình sẽ không thể trở về quãng thời gian như ngày xưa vừa chạm mặt là mở miệng đấu khẩu được nữa.

Chẳng hiểu thế nào, còn nhung nhớ niềm thống khoái được cùng Vạn Tình tranh cãi.

Hắc Dạ nở nụ cười, hắn ngẩng đầu nghênh đón một vòng lại một vòng tấn công của Vạn Tình. Hắn buông thể xác mình trong hưởng thụ, nhưng trái tim hắn lại lần nữa khép chặt.

Dường như đang hành hạ chính mình để cứu rỗi và chuộc tội, trút bớt cảm giác tội lỗi đè nặng nơi đáy lòng, cũng gạt phăng ánh sáng của hắn.

Con đường phía trước càng ngày càng tăm tối, hắn nguyện rớt xuống địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh.

Chấm dứt……..tất cả đều đã chấm dứt.

Khi dịch thể nóng bỏng phun vào liên tục không ngừng, nháy mắt trong đầu Hắc Dạ là một mảng trắng xóa, chiếu sáng nội tâm đen kịt không gì sánh được của hắn.

Chẳng qua, bất quá cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Khi lại mở mắt lần nữa, vẫn là tăm tối mịt mù vô tận.

Hổn hả hổn hển từng ngụm, Hắc Dạ ngẩng đầu nhìn Vạn Tình, quần áo đã sớm chẳng còn chỉnh tề, ngã rạp xuống người hắn.

Người nọ dường như cũng cảm nhận được đường nhìn của Hắc Dạ, chàng trai đẹp đẽ luôn hiện hữu nét ma mị ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, nặn ra một nụ cười như ngầm chứa lệ. Vạn Tình cởi trói cho Hắc Dạ.

“Từ này về sau, hai ta chẳng còn nợ nần gì nhau nữa. Mi là mi. Ta, là ta…” Vừa nói, vừa cầm một chiếc kéo đến trước mặt Hắc Dạ, hờ hững cắt phăng mái tóc mình đã nuôi suốt hơn mười năm qua đến ngang vai. Không chút lưỡng lự.

Những lọn tóc đen thật dài theo nhát cắt nhẹ nhàng rơi xuống, có vài sợi buông trên cơ thể người đàn ông, dường như đang châm chọc, mà lại đem đến chút đau thốn.

Quan hệ giữa bọn họ, cũng đã như những sợi tóc kia, chặt đứt, hoàn toàn.

Vào thinh không, hóa thành bụi tro.

Trước khi xoay người rời đi, Vạn Tình nâng cằm của người đàn ông lên, hé nở một nụ cười thoáng nét tà dị: “Alexandra, ta và mi, chúng ta đều là tội nhân. Hãy cùng nhau xuống địa ngục đi, nơi ấy hẳn mới là nơi dành cho chúng ta. Ha ha ha…”

“Cảm ơn sự chiêu đãi nồng hậu của ngài, ta nghĩ đối với bữa tiệc thịnh soạn này ta sẽ nhớ mãi chẳng thể quên được.” In xuống khóe môi người dần ông một chiếc hôn dịu dàng, Vạn Tình mặc quần áo vào, kéo băng tang lên tay, thong thả bước khỏi căn phòng.

Hết
Bình Luận (0)
Comment