Thân thể nóng hầm hập của người thanh niên trẻ tuổi phủ lên Hắc Dạ. Nhiệt độ cơ thể Ngô Hạo An cao lắm, giống như một chiếc lò sưởi ấm áp, toát ra từng cơn nóng cháy. Hắc Dạ ngửa đầu, híp mắt lại. Hắn lạnh quá, cái giá lạnh ấy thấm đẫm vào tận xương tủy, mà Ngô Hạo An lại nóng đến thế này, khiến cho hắn chờ chẳng được muốn ôm siết người thanh niên nọ, nhận lấy chút ấm áp ít ỏi quá đỗi mong manh.
Ngô Hạo An sau những chiếc hôn vụn đầy nồng nhiệt bất chợt dừng lại, không tiếp tục nữa.
Hắc Dạ mở mắt, nhìn người con trai đang chống tay hai bên mình. Những lọn tóc nhỏ ẩm ướt trên trán đã che khuất đôi mắt chàng trai trẻ tuổi, chỉ lộ ra bờ môi đang hào hển không ngừng.
Người đàn ông vươn tay khẽ xoa lên chiếc cằm nhẫn nhụi của Ngô Hạo An, sẽ sàng hỏi: “Tại sao lại không tiếp tục nữa?”
Chàng trai chỉ nguầy nguậy lắc đầu, bặm chặt môi mình không hề đáp lại.
“Cậu đang lo lắng điều gì ư?” Bàn tay vuốt ve gò má Ngô Hạo An dần trượt lên trên, gạt đi những lọn tóc trên trán cậu, lộ ra đôi mắt trong veo ăm ắp mâu thuẫn và ngập đầy dục vọng.
“Không thể! Không thể như vậy được đâu!” Ngô Hạo An lắc đầu quầy quậy, nói gấp gáp: “Làm sao tôi có thể giống như những kẻ khác không đếm xỉa gì đến cơ thể của anh. Làm sao có thể làm những chuyện chẳng khác nào loài cầm thú thế được! Tôi…Tôi thương anh, cũng không phải để được ôm anh, biết không? Tôi không giống như những kẻ khác, làm sao có thể… làm sao có thể làm cái việc không bằng cầm thú khi anh còn đang suy yếu như vậy?”
Nhìn Ngô Hạo An khốn khổ như sắp khóc tới nơi, Hắc Dạ nói vội: “Được rồi, sao lại phải khóc?” Dịu dàng trấn an chàng trai, người đàn ông mỉm cười, than thở: “Ta cũng chẳng phải bị người ta ép uổng gì, cậu thích ta, ta thích cậu, ôm thì ôm chứ làm sao đâu nào? Được mà, ta biết cậu không giống bọn họ.”
Ta thích cậu…Nghe lời từ miệng người đàn ông thốt ra, trong lòng Ngô Hạo An dường như có cái gì đó nổ tung, cậu ngơ ngẩn nhìn gương mặt với nét cười điềm đạm của người đàn ông, hỏi dồn: “Anh thích tôi? Anh thích tôi? Anh thực sự…thực sự thích tôi ư?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông hé nụ cười, quàng vào cổ Ngô Hạo An khiến cho chàng trai áp lên người mình, sau đó ôm lấy Ngô Hạo An rồi nói thêm: “Là thật đấy, đừng có giống như chiếc bộ lặp nhắc đi nhắc lại hoài nữa.”
“Hắc Dạ…” Không thể nhìn thấy được gương mặt của chàng trai lúc bấy giờ, nhưng lại có thể nghe được cái tên đơn giản này cất lên chất chứa bên trong xiết mấy vui sướng sau biết bao chua xót.
Giờ khắc này, Hắc Dạ chợt thấu suốt được, người con trai thoạt nhìn vui vẻ vô ưu vô lo này đâu hề ngốc nghếch đến thế. Có lẽ cậu đã sớm đoán được những chuyện xảy ra giữa hắn với Vạn Tình và Alexandra, cũng biết trước kia hắn chẳng qua chỉ đều đùa giỡn cậu thôi, thế nhưng….người này vẫn cứ luôn không ngừng đi theo sau hắn, không ngừng gọi tên hắn.
Chỉ mong có một ngày hắn có thể ngoảnh lại, nhìn cậu.
Cất lên tiếng gọi biết bao lần, mà mãi đến tận ngày hôm nay hắn mới đáp lại chàng trai từ đầu chí cuối vẫn luôn không ngừng chạy theo sau mình…
Vì sao mũi ta thấy hơi cay cay, vì sao cơ thể đã giá lạnh của ta bắt đầu nóng lên?
“Tôi rất lạnh, cậu ôm tôi được không? Tôi muốn cậu ôm tôi, ôm chặt lấy tôi…” Yêu tôi đi, tận tình mà yêu tôi, dù cho thiêu cháy tôi thành tro cũng chẳng hề gì, cứ để tôi tham vọng xa xôi một lần được yêu trong tuyệt hảo, khi còn tồn tại trên đời.
Bên ngoài mưa cứ tuôn rơi. Những hạt mưa buốt giá đánh xuống mặt đường vang vọng những tiếng lộp bộp, giấu đi tiếng rên rỉ cùng gào thét đang không ngừng trào ra khỏi thùng xe. Hơi thở nóng hổi đóng thành một lớp màn trắng mờ trên cửa xe lạnh lẽo, che khuất cảnh xuân vô hạn bên trong, chỉ còn dấu vết của bàn tay, đập lên lớp màn trắng mỏng vừa mới hình thành.
“Đau…có đau không?” Chầm chậm tiến vào cơ thể người đàn ông, Ngô Hạo An vẫn dè dặt không dám chuyển động quá nhiều, rất sợ làm người đàn ông đau.
Đau ư……đương nhiên phải đau rồi.
Chỉ là bất quá, cũng có sao đâu.
Đôi chân thon dài của người đàn ông quấn lấy tấm lưng săn chắc của người thanh niên trẻ, miệng phả ra những làn khói trắng, hai hàng lông mày vẽ lên những đường cong, khóe môi khẽ nhếch phác ra một nét cười xinh đẹp: “Không đau, cứ sâu thêm một chút đi, ha__ _____” Lời người đàn ông vừa vuột khỏi miệng, thân thể của Ngô Hạo An đã gắn khít lại một chỗ, thúc thật sâu vào cơ thể mềm mại của người đàn ông.
“A ..ha…Ư.. a!” Những chịu đựng âm thầm ban đầu theo thứ ham muốn dâng trào mãnh liệt trong nháy mắt biến tan thành tro. Người đàn ông chẳng hề dồn tâm trí để khống chế những âm thanh của bản thân, hắn lớn tiếng kêu lên, theo mỗi một nhịp độ chuyển động mạnh mẽ của chàng trai trẻ tuổi mà nới lỏng cơ thể mình, trong mỗi một lần va chạm thật sâu mà cất tiếng rên rỉ.
“Hạo An, mạnh lên! Nhanh hơn một chút nữa đi…nhanh hơn một chút!”
Hai tay bám chặt lấy tấm lưng thẳng tắp mà tràn trề sức lực của chàng trai, người đàn ông tự nâng hai chân mình đến cực hạn, hoàn toàn tiếp nhận chàng trai mạnh mẽ chẳng khác nào chiến sĩ sắt.
Rèn luyện lâu năm khiến cho thân thể Ngô Hạo An có được sức mạnh người thường không cách nào tham vọng đạt được. Trên cơ thể không có lấy một thớ thịt thừa, từng bó cơ vân khỏe khoắn bám chắc trên khung xương cứng rắn như sắt, hình thành nên những bắp cơ tuyệt đẹp. Mỗi một nhánh gân bên dưới bắp thịt, đều là thứ sức bật đáng sợ của chàng trai trẻ.
Nếu nói lần đầu tiên với người đàn ông còn quá mức ngây ngô và căng thẳng, thì một khi đã đúc rút được kinh nghiệm, làm sao Ngô Hạo An lại có thể tái phạm sai lầm lần thứ hai chứ?
Bị nâng lên ngồi cưỡi trên người chàng trai, Hắc Dạ không khỏi bùi ngùi, làm sao cậu nhóc to xác bề ngoài thuần khiết này có thể biết được nhiều động tác cùng chiêu thức làm tình như vậy cơ chứ. Xem ra cái danh hiệu thiên tài không chỉ dành cho cho một thời huy hoàng nào đó của cậu đâu, mà càng có thể dùng để đánh giá về khả năng học hỏi trên tất cả mọi phương diện.
Bất quá…kiến thức trong sách vở làm sao có thể đánh đồng với kinh nghiệm thực chiến?
Hắc Dạ không khỏi cười thầm trong lòng. Hắn bắt đầu hướng dẫn từng bước, kéo tay Ngô Hạo An nâng mông hắn lên, cũng chỉ đạo chàng trai chuyển động lên xuống ra vào cơ thể hắn, để thân thể khít chặt ma sát với thứ đanh cứng nóng rát bên trong, rồi cứ thế hạ xuống, rồi cứ thế nhấc lên, cho đến tận khi điểm mẫn cảm bị va thật sâu tại lưỡi gió bén ngọt.
Rốt cuộc Ngô Hạo An đã chẳng cần Hắc Dạ chỉ dẫn nữa. Cậu kéo cơ thể người đàn ông, lên rồi xuống, mồi một lần đâm vào càng sâu, va chạm càng mạnh vào vách tường mỏng tang bên trong.
Thần trí Hắc Dạ dần trở nên lờ mờ, suy nghĩ chuếch choáng mơ màng, thân thể lại nóng đến hầm hập, khiến hắn rất muốn rất muốn cứ như vậy mà ngất đi luôn.
Chẳng biết đã trải qua bao lâu, cũng chẳng biết Ngô Hạo An đã bắn vào trong cơ thể hắn bao nhiêu tinh hoa nóng hổi, Hắc Dạ dường như đang ngủ, rồi lại tỉnh dậy trong một vòng ấu yếm mới, một vòng lại một vòng, dường như chẳng hề có điểm cuối.
Nếu mà có thể….cứ tiếp tục như vậy cũng không tệ ha.
Bất chợt phát hiện ra, làm tình với đàn ông đâu đến nỗi khó chấp nhận và bức bối như vậy, thậm chí còn đắm chìm trong cảm giác đẹp đến khó mà tự thoát ra nổi. Khao khát vô đáy được vuốt ve, được ôm ấp, được tiến vào.
Trong cái bất tri bất giác, con người đã đổi thay.
Rốt cuộc, là tốt hay là xấu đây?
Thế nhưng, quan tâm nhiều như vậy làm chi? Bản thân thấy thích là được rồi…
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Người đàn ông hé nụ cười, từ đầu đến cuối đều được bao bọc bởi một lồng ngực thật ấm áp. Hắn nặng nề thiếp đi. Đã lâu lâu lắm rồi không thấy dễ chịu đến thế này. Từng một lần thì phải…hình như, là lúc ngủ cùng Alexandra ư?
Hết