Chỉ Vì Em Yêu Anh (Đứa Con Của Nước)

Chương 19

Nó từ từ mở mắt , xung quanh nó tối đen mù mịt . Nó hoang mang , nó chạy khắp nơi , miệng gào hét lên chỉ mong tìm được một câu trả lời của ai đó . Bỗng.....

* phụt *

Màn đêm đen tối được thay thế bằng những ánh sáng chói lóa . Để hiện lên trước mặt nó là hột bối cảnh hoàn toàn xa lạ .

Một cô gái chừng 2 , 3 tuổi . Có gương mặt nhỏ nhắn , mái tóc màu đen óng ả được buộc hai chùm nhìn rất dễ thương đang cầm cây gậy pháp thuật chăm chú ngắm nhìn tỉ mỉ . Bên cạnh cô gái là một người đàn ông chừng 70 tuổi đang nở nụ cười gian tà nhìn cô bé.

- Cháu có thích nó không ? - Người đàn ông chỉ vào cậy gậy hỏi cô bé .

- Có ạ ! Nhưng mà cháu không có tiền .- Cô bé mới đầu có vẻ thích thú , nhưng như nhớ ra được điều gì thì lại nhăn mặt ngước lên nhìn người đàn ông . Sau đó đưa lại cậy gậy pháp thuật với ánh mắt lưu luyến .

Người đàn ông không lấy lại mà từ từ đẩy vào lòng bàn tay cô bé .

- Ta có thể cho cháu . Chỉ cần cho ta một ít tóc là được .

- Thật vậy sao ? - Cô bé sung sướng nắm chặt cây gậy vào lòng . Sau đó giật vài sợi tóc đưa cho người đàn ông . Sau đó hứng thú như lấy được đồ mình thích . Chạy tung tăng về .

Nó nhìn theo dáng đứa bé , rồi liếc sang bên người đàn ông . Lập tức nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn khác . Khuôn mặt đầy mưu mô và hiểm hóc .

--------------------

Nó giật mình bừng tỉnh dậy . Ánh sáng chói chang làm đôi mắt nó chưa thích nghi được nheo lại . Nó nhăn mặt ý định đưa tay lên che .

Lúc đó , nó mới phát hiện tay cuả mình đang bị khóa bởi vòng giam một loại dùng để còng những tù nhân phạm tội . Mà nó lại không hề gây nên tội tình gì , tại sao lạo bị giam . Nó nhìn xung quanh , tình hình là nó đang bị giam giữ trong tù hắc sắt ngôi tù dành cho những người dùng pháp thuật cấm hay ám sát những người trong hoàng tộc . Nó trợn mắt nhìn xung quanh , rốt cuộc chuyện này là sao hả . Ngay lập tức nó chạy như bay lên những song sắt lạnh lẽ mà vô tình . Dòng điên từ song sắt nhanh chóng chuyền thẳng vào tay nó lan tới mọi ngóc ngách trông cơ thể nó . Nó bị một lực đẩy bắn vào trong . Hai bên tay đỏ tấy lên vì bỏng . Nhưng hiên tại nó không hề để ý đến vết bỏng đó . Khuôn mặt đen tèm lem của nó biểu hiện rõ sự khó hiểu cùng lo lắng .

- RỐT CUỘC LÀ SAO , SAO TÔI LẠI BỊ VÀO ĐÂY HẢ ?????- Nó gồng hết sức hét lên mong tìm được câu trả lời nào đó . Nhưng ngoài tiếng vọng lại của nó , không hề có một tiếng động nào khác . Nó thật sự hoang mang , hai tay bất giác nắm chặt lại tạo ra những vết đỏ rõ nét . Nó vo tóc , nói thật , dù nó có mạnh mẽ như thế nào , có khôn ngoan như thế nào , thì bó vẫn chỉ là một thiếu nữ 18 tuổi . Gặp phải tình huống này , dù có cứng rắn , thông minh đến thế nào thì cũng hoảng sợ thôi . Vì vậy , không thể phủ nhận rằng nó đang thực sự hoang mang , sợ hãi . Nó cắn chặt môi , cố kiềm chế cơn sợ hãi luôn trực trong tiềm thức mình .

Nó nhớ lại cảnh mình và Emma chốn ra ngoài , rồi cảnh mình bị lạc và .....

- A ....Là cái bóng đen đã bắt mình . Và chắc đã nhốt mình ở đây . Nhưng ...sao lại có thể nhốt ở tù hắc sắt .

Tâm trí nhất thời rối loạn như tơ vò , nó nhanh chân chạy tới song sắt hét lên thật lớn , tỏ rõ vẻ uất ức .

- AAAAAAA, mấy người có giỏi thì ra đây gặp tôi này . Sao cứ úp mở thế này cha nào mà biết được . Aizz , bực mình !!!

- Phương phương .

Một giọng nói chen ngang dòng cảm xúc của nó . Nó bừng tỉnh , nhanh chóng quay qua chỗ chủ nhân của tiếng nói . Không lẽ là cậu ta .

- Alan , sao anh lại ở đây ? - Nó ngạc nhiên nhìn người đối diện , trong lòng có chút thất vọng .

Sự thật chắc nó không biết , cái chút thất vọng của nó biểu thị rõ trên khuôn mặt , Alan tất nhiên là nhận thấy . Nhưng cậu ko nói gì , mỉm cười nhìn khuôn mặt tèm nhem bùn đất của Khánh Phương . Alan khẽ lấy trong túi ra một chiếc khăn đưa lên ý muốn lau mặt cho nó . Nhưng nó lại nhanh tay chụp lấy cái khăn , ngẩng đầu lên hỏi một cách khẩn trương .

- Alan rốt cuộc là sao ? Tại sao tui lại ở đây . Anh có biết không ? ??

Alan đút tay vào túi quần , nhẹ nhàng xuyên qua lớp điện dúi cho nó một chiếc điện thoại . Nói khe khẽ :

- Không hiểu vì sao , em bị vu oan là trốn ra ngoài với ý định ăn trộm Linh ngọc , là viên ngọc được coi là linh hồn của thế giới pháp thuật . Chiếc điện thoại này là thứ duy nhất có thể giải oan cho em , ghi âm lại những gì người khác nói vs em á . Hiểu công dụng chưa . Thông minh lên tý đi nha . - Nghe được , nó nhanh tay cầm chiếc điện thoại nhét vào ống tay áo . Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu .

Bỗng một người lính canh gác đi qua , Alan thấy vậy hằn giọng . Khuôn mặt chuyển thành khinh bỉ nhìn Khánh Phương , rồi nhìn sang bên chỗ người lính .

- Mau mau xử lý con ả thối tha này đi , ô nhục cho trường ta quá .

Người lính gác thấy vậy thì gật đầu chào , không nói gì . Alan cũng nhanh chóng dời khỏi . Nó nhìn vào khoảng không , nơi Alan vừa rời khỏi , bất giác nắm chặt cái điện thoại . Rốt cuộc lac ai đã hãm hại nó ra nông nỗi này chứ . Nếu được thoát , mình nhất định sẽ cho ả biết tay , à còn phải cảm ơn Alan nữa chứ ...... Không biết , cậu ta... có nghĩ như Alan không .

-------------

Sau khi dời khỏi cái từ giam hắc sắt , Aln ngó nghiêng một chút rồi đi thẳng tới sau một cây cổ thụ lớn . Sau đã có một người ngồi sẵn ở đó . Nhìn thấy Alan , người đó như hồi sinh lại sau cơn mê , nhanh chân chạy tới chỗ anh , khuôn mặt lạnh lùng thường ngày hình như đã có chút thay đổi thành lo lắng .

- Sao rồi ?

- Xong rồi , cần nhờ gì nữa thì nhờ luôn đi . En thai . - Alan liếc qua đứa em lạnh lùng thường ngày của mình . Trước giờ , mó chưa bao giờ nhờ vả anh cái gì . Dù pà có nghiêm trọng đến tính mạng cũng không nhờ . Vậy mà hôm nay , nó lại chủ động cầu khẩn nhờ vả anh chỉ vì một đứa con gái . Nói thật , trong lòng anh thật sự đáng rất ngưỡng mộ Đứa em mình . Từ khi biết Phương Phương bị cầm tù , anh đã biết rằng cô bị vu oan . Nhưng anh chẳng biết làm gì , chỉ ngồi thờ thẫn cho tới khi , đứa em sang nhờ vả . Anh biết , để có được chiếc đt đó , nó phải lặn lội trốn ra thế giới loài người mua . Còn khổ não tìm ra loại thuốc có thể chọc xuyên qua những dòng điện trong tù hắc sắt . Còn anh , thì chả biết làm gì .....

- Khi nào cần tôi sẽ nhờ , cảm ơn đã giúp tôi . - Kairo đút hai tay vào túi quần , mắt liếc qua khung cửa sổ trên tầng 8 tù hắc sắt nơi nó bị nhốt rồi bỏ đi .

Alan nhìn theo tấm lưng của Kaito , nghiêng mặt .

- Kaito , sao em không gặp mặt để cô ấy biết mà phảo nhờ anh đưa . Chẳng phải nếu gặp mặt cô ấy sẽ......

- Cô ấy biết cũng chẳng hơn gì ? - Kaito ngừng một lúc rồi lạnh lùng bước đi .

Sau khi Kaito bỏ đi được một lúc , Alan cũng từ từ lặng lẽ bỏ đi .

- Haizz , Kaito à . Em đã thích cô ta rồi ư . Không lẽ , cả chuyện tình cảm chúng ta cũng phải cạnh tranh nhau .

Bình Luận (0)
Comment