Sáng ngày thứ hai, Mạnh Nịnh tỉnh lại trong cảm giác bị trói chặt. Cô động đậy chân, phát hiện ra Thi Vinh đang ôm lấy mình từ sau lưng, còn dùng cả tay chân vây khốn cô, ngay cả xoay người cũng không làm nổi.
Cô cũng thích ngủ nướng, ngày hôm nay lại không có tiết, cứ như vậy đi.
Mạnh Nịnh là một giảng viên đại học, dạy văn học Trung Quốc, bình thường tính tình rất tốt, lại dịu dàng, năm đó thành tích rất xuất sắc, được trường giữ lại để giảng dạy, qua nhiều năm như vậy, cô được rất nhiều học sinh kính yêu.
Một giảng viên được học sinh yêu thích, tất nhiên tính tình không thể chê vào đâu được. Chỉ cần tỉ suất đi làm của cô đạt tới, lại chăm chỉ dựa vào đại cương, về cơ bản Mạnh Nịnh ở nơi này là vừa chuẩn.
Khoa của Mạnh Nịnh vốn rất ít người, nhưng khi báo danh chọn môn học, chỗ của cô lại được chọn nhiều nhất, không chỉ là bởi vì vượt qua bài kiểm tra dễ dàng, mà còn là vì cô lớn lên rất đẹp.
Là xinh đẹp thật, nếu không làm sao năm đó có thể được tiểu bá vương Thi Vinh liếc mắt nhìn trúng, không từ thủ đoạn cũng muốn lấy làm vợ đây? Cho dù hiện tại tuổi đã gần ba mươi, da cô vẫn trắng mịn như tuyết, là loại trắng sữa đúng nghĩa, chỉ cần khẽ đụng là có thể bị ứ máu sưng lên. Thi Vinh thích nhất là làn da trắng tựa bạch ngọc này của cô, cho tới bây giờ cũng thích lưu lại vết tích của hắn trên người cô nhất. Dần dà, các học sinh cũng biết giảng viên Mạnh có ông chồng với tham muốn chiếm giữ vô cùng bền bỉ đồng thời đặc biệt cường thế, điều này cũng làm cho một vài người có ý định với Mạnh Nịnh phải nhượng bộ lui binh.
Ai đó kể rằng trước kia từng có một người không có mắt đi coi trọng Mạnh Nịnh, ỷ vào chuyện làm ăn ở ngoài trường cũng không tệ, liền liều chết mà cứng rắn kéo Mạnh Nịnh vào trong xe, kết quả chồng người ta tới, hung ác đánh người, còn có đôi mắt như sói hoang kia, quả thực là khiến cho những người mang tâm tư không tốt từ nay về sau phải an phận thủ thường, cũng không dám nghĩ tới Mạnh Nịnh chút nào nữa.
Vốn là muốn nằm thêm một lúc, kết quả là nghe thấy tiếng cửa mở, Mạnh Nịnh ngẩng đầu nhìn lên, thấy con trai mặc mỗi cái quần cộc hình con vịt đứng ở cửa, dụi dụi mắt, trên hai má phúng phính vương đầy nước mắt.
Cô ngay tức khắc giật mình, làm cho Thi Vinh cũng tỉnh theo. Nhưng hắn chỉ là lười biếng mở một con mắt nhìn một chút, rồi lại nhắm lại, bởi thế Mạnh Nịnh căn bản không biết là hắn tỉnh.
Tiểu tử kia lạch bạch chạy tới, vươn hai tay ra đặt bên mép giường muốn hướng lên trên, cái mông nhỏ lắc một cái, đáng yêu khỏi phải bàn. Mạnh Nịnh thấy dễ thương, không nhịn được bế cậu lên: “Sao thế Quả Quả?”
Quả Quả dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên: “Ma ma, ngày hôm nay người ta còn muốn đến trường đó!”
Mạnh Nịnh ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, mới có bảy giờ: “Không vội, trước tiên con đi rửa mặt cùng ba ba ma ma đã, đợi ma ma làm bữa sáng cho con có được không?”
Quả Quả gật đầu, thuận thế sà vào lòng Thi Vinh, hai tay tò mò vân vê cơ ngực cùng với hai đầu ngực của Thi Vinh, rồi bóp bóp bụng nhỏ mập mạp của mình, trên mặt tỏ ra khó hiểu.
Mạnh Nịnh nhanh chóng xuống giường đến phòng vệ sinh, trong lòng không ngừng cảm thấy may mắn vì đêm qua cô vẫn mặc áo ngủ, bằng không nếu như con trai phát hiện trước ngực cô có hai tảng thịt, cũng tới bóp bóp hỏi tới hỏi lui, cô sẽ không biết trả lời ra sao nữa.
Thấy Thi Vinh vẫn nhắm mắt, Quả Quả khẽ gọi một tiếng ba ba.
Thi Vinh chẳng thèm để ý đến cậu.
Đừng thấy tiểu tử kia còn nhỏ tuổi, nội tâm của cậu bé lại cực kì xấu xa, cậu lập tức giơ chân lên bịt miệng Thi Vinh, vừa bịt vừa che miệng lại mà cười khanh khách, vốn là Thi Vinh không động, sau đó liền cắn một cái!
Quả Quả sợ hết hồn, lập tức mếu máo làm bộ sắp khóc đến nơi, thấy Thi Vinh vừa mở mắt, cậu lập tức biến thành bộ dạng chân chó, bò vào trong ngực bố, nói chút lời đường mật dễ nghe hòng dụ dỗ hắn.
Thi Vinh nhìn đứa bé mập mạp tròn trịa trước mặt này, trong lòng thầm cảm khái, ai có thể nghĩ tới hồi đó tiểu đậu đinh này lại có thể lớn như vậy? Tiểu tử kia lớn lên giống hắn, nhưng tính cách không giống hắn cũng chẳng như Mạnh Nịnh, cái miệng nhỏ như được quét mật lên vậy, giỏi nhất là dụ dỗ người ta.
Nghĩ đến lúc trước hắn ép buộc Mạnh Nịnh phải sinh con cho hắn, bây giờ nhìn dáng vẻ đứa nhỏ thật khiến người ta yêu thích, tình cha trong lòng Thi Vinh bỗng nhiên trỗi dậy, ôm cậuvào trong ngực hôn một cái, nói: “Hôm nay ba ba sẽ đưa con đi học.”
Hắn thường bận rộn công việc, Quả Quả lại phải đến trường, cho nên từ khi Quả Quả trở thành học sinh của một trường tiểu học có tiếng tăm, thời gian hai cha con gần gũi nhau càng ngày càng ít đi. Trong lòng hắn có chút áy náy, bình thường đều là Mạnh Nịnh đưa con trai đi học, toàn bộ sự quan tâm của hắn đều ở trên người Mạnh Nịnh, vì thế mà đã bỏ quên tiểu tử kia đã lâu.
Nghe ba ba nói muốn đưa mình đến trường, Quả Quả ra sức gật đầu gật đầu liên tục: “Thật tốt quá!”
Thi Vinh thấy dáng vẻ vui mừng của nó, cũng vui vẻ theo, rồi ngồi dậy tung cậulên thật cao.
Tiếng cười vui vẻ của Quả Quả ngay cả Mạnh Nịnh ở trong phòng vệ sinh cũng nghe thấy, cô rửa mặt xong xuôi liền ra phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, đến khi bữa sáng được làm xong, chỉ thấy hai người một lớn một nhỏ giống nhau như đúc ngồi nghiêm chỉnh ở bàn ăn, bát đĩa đều đã dọn ra, chỉ chờ mỗi cô.
Bữa sáng là cháo trắng kèm bánh khoai tây và chút dưa cải khai vị, thừa dịp hai cha con đang ăn cơm, Mạnh Nịnh về phòng thay quần áo. Đến lúc cô thay xong quần áo đi ra, hai cha con lớn lên đẹp mắt như nhau đang tranh nhau miếng bánh khoai tây cuối cùng. Tuy rằng tình cảm trong lòng của cô đối với Thi Vinh không sâu đậm, nhưng đối với đứa con trai này, Mạnh Nịnh lại cực kì yêu thương, đây là chính là miếng thịt rơi ra từ người cô, là đứa con mà cô mang thai mười tháng cực khổ mới sinh ra được, tất nhiên là cô yêu như của báu rồi. Thấy thế, cô nở nụ cười, nói: “Trong nồi còn nữa đấy, hai người chờ chút.”
Quả Quả thầm nghĩ lúc này cậuchẳng thích ba ba tẹo nào, bình thường ba ba tranh ma ma cậuthích nhất còn chưa tính, bây giờ đến cả bánh khoai tây cậuthích nhì cũng muốn tranh là sao?
Xích mích giữa cha con đôi khi lại đơn giản như vậy. Đến lúc Mạnh Nịnh đi ra, cảm thấy bầu không khí giữa hai cha con thay đổi hoàn toàn, cô nhìn chồng mình, lại nhìn đến con trai, cuối cùng quyết định không nói gì nữa, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trường tiểu học của Quả Quả cách nhà không xa lắm, cùng hướng với đại học nơi Mạnh Nịnh giảng dạy, mỗi sáng sớm lúc Mạnh Nịnh lái xe đi làm, đồng thời đưa tiểu tử kia đi luôn, đến lúc tan học buổi chiều thì trở lại đón. Buổi trưa bọn nhỏ đều ở lại trường ăn trưa, mặc dù điều này là giáo dục bắt buộc, nhưng phí thu cũng rất cao.
Lúc còn trẻ Thi Vinh rất thích xe, bây giờ trưởng thành, tuy rằng không lái xe thể thao loè loẹt nữa, nhưng số lượng xe trong nhà cũng không ít. Trước đây khi hắn lái xe, được mệnh danh là nhanh như chớp, mà cũng không thể nói đó là lái xe được, là bay thấp thì đúng hơn, Hiện tại có gia đình rồi, tốc độ cũng trở nên ổn định, ít nhất là từ khi có Quả Quả, Mạnh Nịnh không còn lĩnh giáo tốc độ lái xe cực hạn như địa ngục của Thi Vinh nữa.
Quả Quả là người bạn nhỏ rất tốt, tuy rằng bình thường thích bám theo mẹ, nhưng cũng rất thích học, dưới cái nhìn chăm chú của Mạnh Nịnh, cậu ngoan ngoãn được cô giáo dắt đi, trước khi đi không quên hôn tạm biệt đầy nước miếng lên mặt Mạnh Nịnh.
Sáng hôm nay Mạnh Nịnh không có tiết, Thi Vinh nói muốn dẫn cô cũng Quả Quả đi mua vài bộ quần áo mới, thừa dịp Thi Vinh lái xe vào bãi đậu xe ngầm, Mạnh Nịnh lấy khăn giấy lau mặt, tiểu tử hư đó là cố ý để lại bãi nước miếng lớn lên mặt cô đây mà. Đang chuẩn bị ném giấy đi, đột nhiên phía sau cô vang lên giọng nói sợ hãi rụt rè, mang theo vẻ thăm dò: “... Mạnh, Mạnh Nịnh?!”