Buổi sáng lúc tỉnh lại, Mạnh Nịnh cảm giác toàn thân đều đau nhức. Đau đầu còn chưa tính, dù sao tối qua cô uống rượu, nhưng vì sao thân thể cũng bị đau? Nhất là ở một vị trí khó nói nào đấy, quả thực... Cô cắn cắn môi, nhắm mắt lại không mở ra được, muốn dùng tay mát xa, phát hiện cánh tay mình cũng đau nhức, căn bản là không cử động nổi.
Thật kỳ quái... Cô bị làm sao vậy? Rõ ràng cảm thấy mình ngủ rất lâu, vì sao mà mí mắt vẫn nặng như vậy? Mạnh Nịnh tốn hết sức lực mở mắt ra, toàn bộ lọt vào trong tầm mắt khiến cô không phản ứng kịp đây là nơi nào, một hồi lâu sau, cô mới nhận ra, đây không phải nhà cô.
Hỏng rồi! Tối qua cô cũng Ngộ Chi rời đi rồi, sao lại... Bọn họ không về nhà sao? Trong đầu Mạnh Nịnh nảy ra suy nghĩ này đầu tiên, sau đó mới ý thức được cảm giác đau đớn đến từ chính vị trí tư mật của mình. Cô khó khăn ngồi dậy trên giường, chăn đơn trên người rơi xuống dưới, sau đó cô thấy toàn thân mình xanh xanh tím tím. Dù cô có uống say nữa, cũng không thể nào thành dáng vẻ này được chứ? Còn có đau xót phía dưới... Mạnh Nịnh cũng học sinh học, biết điều đó là đại biểu cho cái gì. Mặt cô trắng bệch, phòng này trang trí đúng kiểu khách sạn, cô và Ngộ Chi chẳng qua chỉ là hai học sinh cao trung, đâu có nhiều tiền thuê phòng như thế, chẳng lẽ... Nghĩ đến khả năng lớn nhất, sắc mặt Mạnh Nịnh khó coi vô cùng.
Dưới thân cô không có máu xử nữ, nhưng Mạnh Nịnh biết mặc dù là xử nữ, người nào cũng không đổ máu nhiều trong lần đầu cả. Cô chỉ biết là bản thân chắc chắn đã bị người ta xâm phạm rồi.
Người đó là ai? Người đó đâu?
Mạnh Nịnh không biết.
Lúc này cô mới chú ý tới tiếng nước ào ào trong phòng tắm, nghĩ đến người đàn ông xâm phạm cô đang ở trong đó. Cách duy nhất Mạnh Nịnh nghĩ là: Trốn!
Cô là cô bé có hiểu biết, vào loại thời điểm này điều quan trọng nhất là giữ bằng chứng phạm án của đối d,d,l,q,dphương, Mạnh Nịnh chật vật xuống giường, đột nhiên trong thân thể có một luồng gì đó âm ấm. Cô không chịu nổi mà nhắm mắt lại, hai tay siết thành quả đấm, cố gắng khiến mình xem nhẹ điều này, nhặt quần áo bị xé rách dưới đất lên mặt vào, may mà đồng phục không bị làm sao, nếu không cô nàng như vậy cũng không dám ra ngoài.
Cô nhất định phải chạy trốn, bản tin thời sự thường nói, phạm nhân hiện nay đều quen cưỡng bức rồi giết, người kia mà đi ra, cô lại không chịu khuất phục, ngộ nhỡ bị giết thì nên làm sao bây giờ? Chết thì chết, nhưng cô vẫn còn ba và Ngộ Chi, dù sao cũng đã gặp phải chuyện như thế này, cô cũng quyết không thể cam chịu.
Nhưng khi cô vừa mới bước được một bước, cho dù cô đã nhịn đau để mặc quần áo nhanh hơn, cửa phòng tắm vẫn mở ra trước mặt cô.
Mạnh Nịnh trợn tròn mắt, cô nhìn người đàn ông đi ra từ phòng tắm chằm chằm. Anh ta cao lớn anh tuấn, toàn thân cơ bắp rắn chắc, lúc này đang trần truồng không mặc gì hết, cầm một tấm khăn lông khô lau tóc. Nói anh ta đẹp trai, là đẹp trai thật, ít nhất trong ấn tượng của Mạnh Nịnh thì chưa từng thấy người đàn ông nào có bộ dạng đẹp như thế, dù ánh mắt anh ta hung dữ, dù anh ta không mặc quần áo, nhưng cô vẫn cảm thấy sức hút của người đàn ông này. Nếu là bình thường, trên đường cái mà thấy một người đàn ông tuấn mỹ xuất sắc như vậy, nhất định Mạnh Nịnh sẽ nhìn thêm vài lần nữa, nhưng điều kiện tiên quyết là - trước kia anh ta và cô không có bất kỳ quan hệ gì!
Người đàn ông thấy cô dậy rồi, đi về phía trước vài bước. Mạnh Nịnh hút một hơi, lui lại, động tác mạnh không khỏi khiến thân thể đau đớn của cô căng cứng, cô bất giác hút một hơi nữa, sau đó tiếp tục trốn về sau, hai mắt tràn đầy cảnh giác trừng đối phương. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, giờ phút này Mạnh Nịnh hận bản thân lúc tỉnh lại không tìm thứ gì đó để phòng thân.
Thi Vinh quan sát Mạnh Nịnh, đồng phục trên người cô không che hết, lộ ra áo T-shirt rách bươm bên trong, áo ngực đã bị anh xé nát đêm qua, nói cách khác, hiện giờ cô không mặc nội y. Như thế khiến Mạnh Nịnh có một loại hấp dẫn khác thường, cô ngây thơ trong sáng, nhưng trong nội tâm lại phần nào biết chuyện phong tình rồi. Thi Vinh hơi giương khóe miệng lên, anh thật sự là người đàn ông không thích cười, nhưng việc có được Mạnh Nịnh lại khiến tâm trạng của anh rất tốt, cho nên lần đầu tiên bằng lòng dỗ dành cô gái nhỏ này: "Lại đây."
Như là gọi chó con mèo con vậy,d.d.l.q.d Mạnh Nịnh rùng mình một cái, không chịu sang đó.
Một giây sau, Thi Vinh lập tức đổi sắc mặt, người đàn ông cười tủm tỉm lúc nãy trong nháy mắt biến thành quỷ tu la, mạnh Mạnh Nịnh gần như không thấy rõ làm sao anh xuất hiện trước mặt mình, thì đã bị anh ôm ném lên giường rồi. Cô sợ hãi, liều lĩnh vùng vẫy, bởi vì học đàn nên cô để móng tay cực ngắn, nhưng chỉ như vậy, vẫn để lại một vệt máu trên mặt Thi Vinh. Cố tay anh cũng bị cô cắn bật máu, giờ phút này máu chảy ra từng giọt.
Mạnh Nịnh vẫn đầy dã tính trừng mắt với Thi Vinh, Thi Vinh đưa tay sờ soạng bên má bị cào chảy máu, hơi nheo mắt, anh có đôi mắt đen như bầu trời đêm, dùng ánh mắt lạnh như băng này nhìn ai thì người đó đã vô cùng sợ hãi, hận không thể chết ngay để tránh xa anh. "Trái lại tôi nhìn lầm em rồi, hoá ra em cũng có móng vuốt."
"Buông ra! Tên tội phạm cưỡng bức này!" Mạnh Nịnh hoảng hốt, ngoài mặt vẫn tỏ ra mạnh mẽ. Cô siết chặt nắm đấm, chống cự Thi Vinh đang đè lên cô đầy ghê tởm này. Nhưng rất nhanh, cô nhớ tới tờ báo mình đã từng xem, khi phụ nữ bị xâm hại, không nên phản kháng, bởi vì như vậy, sẽ rất dễ khơi gợi tâm lý phản nghịch trong tội phạm, bọn chũng rất có thể từ cưỡng bức đơn thuần chuyển biến thành giết người. Nói vậy, cô sẽ không cách nào tống tên này vào nhà giam được.
"Tội phạm cưỡng bức?" Thi Vinh cẩn thận phân tích từ này, tựa như không còn dáng vẻ ma vương hại đời, không gì là không thể trên người anh nữa. "Suy cho cũng là cưỡng bức hay là tình nguyện, tôi còn có video clip làm chứng đây." Anh duỗi tay vươn tới đầu giường lấy điện thoại lại đây, mở ra cho Mạnh Nịnh xem.
Mạnh Nịnh không dám tin khi nhìn thấy người nhắm mắt lại nhưng vẫn tựa vào người đàn ông kia là mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Thi Vinh nhìn dáng vẻ cô như vậy, anh cũng chẳng làm người tốt nữa, lại không giấu diếm chuyện mình đã làm: "Đúng là tôi đã bảo người ta bỏ thuốc vào rượu của em, cũng là tôi gọi người đưa em lên giường tôi, nhưng nếu em không đáp ứng, tôi cũng sẽ không đụng chạm em."
Sự phản công này khiến cho Mạnh Nịnh tức đỏ mắt, cô hét lên một tiếng, giống như một con mèo con phát điên, vừa cắn vừa đánh lên người Thi Vinh, chiêu gì cũng sử dụng cả. Thi Vinh cười tủm tỉm mặc cô giày vò, nghĩ thầm rằng, rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ, lúc này, người con gái thông minh sẽ thuận theo anh trước đã, rồi mới chạy trốn. Mèo con ngang bướng này không sợ anh bóp chết cô hay sao/
Đêm qua, nhớ tới cảnh tượng mình vừa làm cô, vừa cắn cổ cô, bụng dưới Thi Vinh căng thẳng. Vốn hiện tượng đàn ông hưng phấn vào buổi sáng là chuyện cực kỳ bình thường, anh lại là người đàn ông có dục vọng mãnh liệt. Tinh lực tích cóp bao năm nay, rốt cục cũng có người con gái phù hợp xuất hiện, đương nhiên có phản ứng ngay.
Mạnh Nịnh cảm giác được, cô chửi ầm lên Thi Vinh là cầm thú, lúc đầu Thi Vinh bị cô mắng cũng chẳng phản ứng gì, càng về sau nghe lại càng nhíu mày, mèo con bướng bỉnh này học được lời lẽ bậy bạ này ở đâu vậy, sao nói gì cũng mắng?
Cũng không trách Mạnh Nịnh được, cô là cô gái được dạy dỗ cẩn thận, nhưng dù được dạy dỗ cẩn thận, chẳng lẽ trước mặt người đàn ông hạ thuốc cưỡng bức mình cũng phải tuân thủ sao?
"Đủ rồi!" Thi Vinh khiển trách, một tay bóp chặt cổ Mạnh Nịnh, ánh mắt âm u lạnh lẽo: "Tôi cảnh cáo em, ngoan ngoãn ngậm miệng lại."
Mạnh Nịnh cảm thấy anh bóp cổ cô là thật, lập tức ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt cũng không chịu thua. Thi Vinh nhìn cô như vậy, càng lúc càng cảm thấy tuyệt diệu, vừa cay độc lại có sức sống, không phải đàn ông hay thích kiểu phụ nữ như vậy sao?
Anh cúi đầu, dưới ánh mắt oán độc của Mạnh Nịnh hôn lên đôi môi hồng của cô một cái, nói: "Hoặc là đi theo tôi, hoặc là chấp nhận hậu quả của việc cự tuyệt tôi."
Mạnh Nịnh cắn răng: "Anh cút ngay cho tôi! Anh nằm mơ đi!" Trừ khi cô điên rồi, nếu không anh ta đừng hòng được như nguyện!
Thi Vinh nở nụ cười, đứng dậy.
Đúng lúc này Mạnh Nịnh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cho anh một cái tát vang dội, sau đó nhảy xuống giường, chạy đi.
Một cái tát này đã đánh Thi Vinh lệch mặt, anh từ từ quay đầu, nhìn bóng lưng Mạnh Nịnh biến mất khỏi hành lang dài, sau đó rũ mắt xuống. Xem ra là đêm qua anh làm không đủ, nếu không thì cô lấy đâu sức để chạy trốn chứ?
Gọi điện thoại cho vệ sĩ bên ngoài khách sạn, bảo bọn họ đi theo Mạnh Nịnh.
Thi Vinh vẫn thật muốn biết khí thế của cô gái nhỏ kia là từ đâu tới, Trương Hoànggiờ còn đang chìm trong hương sắc không dậy nổi, tất nhiên không có tư liệu về cô gái kia, nếu bây giờ đánh mất, anh còn có thể đi đâu tìm một cô gái như vậy chứ?
Điều khiến Thi Vinh bất ngờ là, cô gái nhỏ chưa về nhà, trái lại còn đi đến một đồn công an gần đây. Bọn vệ sĩ hỏi có cần bắt Mạnh Nịnh lại không, Thi Vinh khoát tay, xem cô gái nhỏ gấp đến độ giậm chân cũng rất thú vị, trước tiên cứ để cho cô đắc ý một lúc đã. Rất nhanh, người ở đồn công an đến đây, mời Thi Vinh theo bọn họ. Thi Vinh không phản d/d/l/q/dkháng, đưa hai tay ra cho bọn họ còng lại, kỳ thật mấy người cảnh sát như vậy đâu đấu lại được mấy cú đá của anh, chẳng qua là là không muốn gây chuyện mà thôi.
Lúc đến đồn công an, thấy cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế dài, mấy nữ cảnh sát vây quanh cô, dường như đang an ủi. Các nữ cảnh sát thấy người đến đây, đều cho rằng bắt nạt cô bé xinh xắn như thế chắc là một người đàn ông trung niên óc đầy bụng phệ, ai biết người vào lại là mĩ nam cao lớn anh tuấn, toàn thân quý khí mười phần, đều ngây người ra.
Kỳ thật ngay cả cảnh sát cũng có chút khó tin. Người này vừa thấy đã không tầm thường rồi, nhất là anh ta vẫn ở trong phòng khách sạn, một người bao cả tầng! Nhưng mà cô bé này trông thật là non nớt đáng yêu, ai nha, ai biết được chứ?
Mạnh Nịnh rất nhanh được mời vào phòng nghỉ, nơi này không có một ai. Cô im lặng chờ đợi, bởi vì mấy nữ cảnh sát kia nói, sẽ lấy dấu vết trên người cô cùng tinh dịch trong cơ thể để khám nghiệm. Nhưng cô đợi ước chừng gần hai giờ, sau cùng có người đến nói với cô toàn bộ đều là hiểu lầm, bảo cô mau về nhà, ngoan ngoãn đến trường đừng trốn học!
Mạnh Nịnh trợn tròn mắt, cô không thể tin được những gì mình đã nghe, đúng lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra, Thi Vinh đi đến.
Anh vừa tiến đến liền ngồi xuống trước mặt cô, hỏi: "Tôi hỏi em lần nữa, theo tôi, hay là cự tuyệt tôi?"
Mạnh Nịnh siết chặt quả đấm: "Anh nói dối! Anh lừa cảnh sát! Rõ ràng, rõ ràng là anh..."
"Là tôi cái gì?" Thi Vinh ung dung hỏi: "Em một mình đi quán bar, cũng không có dấu vết tôi bắt em đi, không có chứng cớ, bọn họ đương nhiên không thể làm khó tôi rồi."
"Trên thân tôi có!"
"Thế thì sao?" Thi Vinh cười lạnh. "Đây là xã hội gì, em cũng nên trưởng thành hơn chút đi." Có quyền thế, có gì anh không làm được đâu.
Môi Mạnh Nịnh run lên, cô hận không thể giết Thi Vinh.
Thi Vinh đi đến ghế trước, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn trước mặt Mạnh Nịnh: "Tiền của tôi nhiều lắm."
Mạnh Nịnh lập tức hiểu ra.