“Thi Vinh! Thi Vinh anh đừng như vậy... Đừng như vậy!” Đầu tiên Mạnh Nịnh sợ đến kêu hai tiếng, sau đó nhận ra là không đúng, cô càng như vậy thì hắn càng tức giận, vì vậy cố kìm chế thân thể đang run rẩy, dùng giọng dịu dàng nói với hắn:
“Xin anh, đừng như vậy có được không? Cái, cái đó của em còn chưa qua đây, nếu anh cứ như vậy, em sẽ bị thương đấy.”
Thi Vinh nhìn cô chằm chặp, bàn tay to thăm dò trên người cô, miệng hỏi: “Em cũng biết bị thương sao? Em cũng sợ đau sao?”
Mạnh Nịnh nói: “Người nào cũng sợ đau.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thi Vinh hỏi. “Hôm nay nếu em không thoả mãn được anh, anh sẽ cứ không bỏ qua cho em như vậy đấy.” Cùng lúc đó, ngón trỏ thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi nhỏ nhắn mềm mại của cô, ám chỉ sự say mê cực kì rõ ràng.
Trong nháy mắt khuôn mặt Mạnh Nịnh liền trắng bệch, cô cũng không phải chưa từng dùng miệng cho Thi Vinh làm qua, nhưng mỗi lần như vậy cô đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhất là vào lúc này, trước đây cô làm cho Thi Vinh không vui, hắn liền đưa cô mang nàng tới trên tàu điện ngầm chật chội, dựa vào góc chết cùng với ưu thế chiều cao chân dài mà bắt nạt cô mãi đến khi cô cầu xin tha thứ phục tùng mới thôi. Nghĩ đến hình ảnh lấy trước kia bị ép buộc mở ra hoàn toàn trước mặt hắn khi xưa, Mạnh Nịnh triệt để đầu hàng: “Trở về, trở về là được chứ gì? Chờ Quả Quả được nghỉ hè chúng ta liền trở về.”
Cô đã đáp ứng, Thi Vinh cũng không chỉ vì thế mà cảm thấy thỏa mãn. Khi đối diện với Mạnh Nịnh, Thi Vinh cảm giác mình chính là một con dã thú, một con dã thú bất luận đạt được bao nhiêu cũng chưa thấy đủ. Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn Mạnh Nịnh một cái, hoàn toàn không còn dánh vẻ vô tình lãnh khốc mới vừa rồi cắn phá môi cô nữa, trong miệng nói lời ái muội: “Có muốn thử bích huyết tẩy ngân thương* một chút hay không?”
*Bích huyết tẩy ngân thương: Thương bạc tắm máu đào (là xxx khi MN đang bị dì cả tới thăm -_-)
Nghe vậy, mặt Mạnh Nịnh càng trắng hơn, hai tay của cô bị Thi Vinh dùng một tay ấn lên đỉnh đầu, lộ ra ánh mắt ngập nước như nai con, ít nhất ở trong mắt Thi Vinh, đây đã là sự cám dỗ cũng với chất xúc tác tình dục hiệu quả nhất. Hiện tại ai tới ngăn cản hắn cũng vô dụng, hắn cũng với người phụ nữ dưới thân này là vợ chồng hợp pháp, bọn họ làm chuyện đó cũng là hợp pháp, Mạnh Nịnh dựa vào đâu mà cự tuyệt hắn chứ? Hắn đã thoả hiệp biết bao lần vì cô, cô không báo đáp còn không tính, cớ sao ngay cả một chút cảm động cũng không có chứ?
Mạnh Nịnh biết Thi Vinh muốn cái gì, mong muốn của hắn, cho tới bây giờ đều là cô keo kiệt không cho. Vì vậy, trong ánh mắt như sói của Thi Vinh, cô chủ động ngẩng đầu hôn đôi môi mỏng khêu gợi của hắn. Người đàn ông Thi Vinh này lớn lên rất đẹp trai, mặt mày tuấn lãng đường nét thâm thúy, hắn là một người vô cùng anh tuấn, bởi vì đã từng đi lính nên trên người hắn có loại hơi thở tàn bạo, tất cả điều này đều thể hiện trong ánh mắt của hắn, nhóm cấp dưới ở công ty thường thường bị hắn trừng liền lạnh cả sống lưng, ngay cả lời cũng không nói ra.
Thi Vinh muốn gì hả? Không phải là Mạnh Nịnh dịu dàng một chút, săn sóc làm nũng, mà dù cho cô có chơi xấu nổi cáu với hắn, hắn cũng vui vẻ mà chịu đựng.
Hết lần này tới lần khác Mạnh Nịnh lại lí trí đến đáng sợ. Cố là một người vợ hoàn mỹ, cũng là người mẹ tốt nhất trên đời, duy chỉ chưa thể xem là một người yêu hiểu chuyện.
Đối với nụ hôn Mạnh Nịnh chủ động đưa tới, Thi Vinh không cự tuyệt, nhưng cũng không đón nhận. Toàn bộ quá trình hắn đều dùng đôi mắt sắc như có thể cắt kim loại kia nhìn Mạnh Nịnh chăm chú, mặc dù lời lẽ mềm dẻo ngọt ngào có thể làm hắn buông bỏ sự kiên trì, hắn cũng không chịu hé miệng để cho nàng xâm lấn.
Nhưng hắn lặng lẽ buông lỏng hai tay của Mạnh Nịnh ra, một chân chống đỡ trên mặt đất, một chân khác thì quỳ gối lên bàn, hoàn toàn không thèm để ý dầu trên bàn làm bẩn quần tây đắt giá phẳng phiu của hắn. Hắn đang chờ đợi, chờ đợi Mạnh Nịnh đến lấy lòng hắn, hầu hạ hắn, cầu xin hắn.
Mặc dù đã kết hôn gần mười năm, Mạnh Nịnh vẫn cảm thấy thẹn thùng với sự chủ động thân thiết của mình. Cô đưa hai tay ra ôm cổ Thi Vinh, làm cho người đàn ông cường đại này thần phục dưới thân mình, rồi dùng hơi thở của mình triền miên hoà hợp với hắn. Rõ ràng là hắn ở dưới một chút, nhưng Mạnh Nịnh từ trên cao nhìn xuống vẫn cảm thấy mình đang bị ánh mắt của hắn xâm phạm. Quần áo ở nhà mỏng manh tựa hồ không cách nào ngăn cản ánh mắt càn rỡ của Thi Vinh, Mạnh Nịnh có một loại cảm giác như tơ không vấn vương.
Lần đầu gặp mắt, hắn chính là dùng ánh mắt nóng rực đó mà nhìn cô chằm chằm, khi đó cô liền sợ hãi, thâm nhủ phải nhanh chóng trốn khỏi loại người này, lại không nghĩ rắng, con mồi một khi đã bị sói để mắt tới, cho dù chết cũng đừng có ý nghĩ chạy trốn.
Cô hôn lên khoé môi Thi Vinh một cái, lấy hết dũng khí nhìn đôi mắt sắc bén kia. Đôi mắt này đẹp biết chừng nào, Thi Vinh là người đàn ông anh tuấn nhất mà Mạnh Nịnh từng gặp, hắn rõ ràng đã có toàn bộ thế giới, nhưng dù sao cũng không đầy đủ bằng có được cô.
Mắt mạnh nịnh vừa to lại dịu ngoan, lúc cô nhu thuận ở trong lòng Thi Vinh không khác gì một con mèo nhỏ bám người lại yên tĩnh, khi cô ngước mắt lên nhìn hắn, Thi Vinh có một loại cảm giác như mình là cả thế giới của Mạnh Nịnh. Hắn tốn sức trăm cay nghìn đắng mới có được người phụ nữ này, chẳng lẽ không thể thương cô yêu cô sao? Nhưng hắn chính là không khống chế được tính xấu của mình, chỉ cần cô vừa có dấu hiệu không muốn để ý đến hắn hoặc là rời khỏi hắn, hắn cũng rất dễ dàng mất bình tĩnh. Rõ ràng đây là người khiến hắn phải hao tổn tâm cơ không từ thủ đoạn mới có được mà!
“Đừng chọc anh tức giận nữa.” Thi Vinh nâng mặt của Mạnh Nịnh lên, hai người lại lần nữa trở về tư thế nam trên nữ dưới, hắn dùng giọng nói trầm thấp dễ nghe yêu cầu cô: “Chỉ cần em ngoan ngoãn, cái gì anh cũng sẽ cho em.”
Mạnh Nịnh vừa nghe, biết đây là hắn lòng từ bi chuẩn bị buông tha cho cô lần này, liền vội vàng gật đầu: “Em biết rồi, cái gì em cũng nghe theo anh.”
Dáng vẻ ngoan ngoãn của cô là thứ khiến Thi Vinh yêu nhất, đồ vật ưa thích đời này của Thi Vinh có rất nhiều, tiền tài, quyền thế, địa vị, nhưng thứ có thể khiến hắn thích duy nhất lại đến nay chưa từng lay động chính là Mạnh Nịnh này. Tựa như trong mắt hắn chỉ thấy được một người phụ nữ là cô, hắn cũng hy vọng cô chỉ nhìn đến một người đàn ông là hắn, trừ hắn ra, tốt nhất là cô đừng gặp ai hết.
Nếu không phải là Mạnh Nịnh cũng đủ ngoan cũng đủ nghe lời, Thi Vinh nhất định sẽ dùng xích sắt khoá cô lại, cất giấu kỹ trọn đời, không cho cô xuất hiện trước mặt người đời. “Em thật ngoan.” Nói xong, hắn cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi nóng ẩm lấp đầy miệng Mạnh Nịnh, hô hấp cô cũng trở nên khó khăn, nhưng vẫn phải nhu thuận nhận lấy. Thi Vinh thích cô như vậy, cơn giận của hắn luôn là có thể bị cô đánh tan đơn giản như vậy, hắn dùng đầu lưỡi liếm mỗi một chiếc răng cũng mỗi một tấc da trong cổ họng cô, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Đáy lòng của hắn đối với cô luôn tràn đầy dục vọng, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước cũng không thể giải quyết triệt để.
Nhưng kì nghỉ lễ của cô còn chưa qua, hắn phải nhịn. Lúc còn tuổi trẻ khí thịnh, ham muốn vô cũng mạnh mẽ, đâu quan tâm Mạnh Nịnh chịu hay không chịu được, chỉ cần hắn muốn, cô nhất định phải cho, cự tuyệt đều không được. Cuối cùng, hắn làm hại cô kì nghỉ lễ tới tới lui lui ba tháng mới mới sạch sẽ, từ đó đến nay, Thi Vinh cũng không dám làm bất cứ chuyện gì có hại với thân thể Mạnh Nịnh nữa. Qua vài năm, hắn cũng đang trở nên chín chắn, hắn bắt đầu thử cho Mạnh Nịnh tự do, đương nhiên, tự do này phải trong trong phạm vi hắn có thể chấp nhận được. Hắn cũng thử đi tôn trọng cô, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Mạnh Nịnh không phản kháng cũng không cự tuyệt yêu cầu của hắn.
Nhưng so với lúc mới quen, Thi Vinh cảm thấy bản thân đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Biết đâu về sau hắn sẽ trở nên tốt hơn, cũng khó nói lắm.