Hơn nữa mấy ngày này Đinh Linh trải qua không thật sự thoải mái.
Không nói tới chuyện khi trước ở Thi thị giẫm phải cái đinh, mà nói chuyện ở nhà, mẹ sinh bệnh, thường xuyên phải đi liền bệnh viện, lúc này ba lại rất bận rộn ở công ty, việc gì cũng giao cho hộ lý, rất nhiều khi, ngay cả cô ta cũng phải xin nghỉ phép để đi viện thăm. Mẹ lại là người theo chủ nghĩa lãng mạn cực kỳ, chỉ hơi gió thổi cỏ lay đã đau lòng rơi nước mắt rồi. Trong khoảng thời gian ngắn thì còn được, một thời gian sau, chẳng còn ai chịu đựng nổi.
Đinh Linh cũng cảm thấy phiền rồi. Cô ta đang trong độ tuổi đẹp nhất, hẳn là lúc đang liều mạng yêu đương, du lịch khắp nơi, vì tuổi xuân mà bất chấp rơi mồ hôi. Người ta đều đang dạo chơi khắp nơi, chỉ một mình cô ta phải ru rú tại Thi thị mà làm nhân viên vệ sinh!
Cô ta đúng là sinh viên đại học trọng điểm, nhưng lại làm công việc như vậy, từ trong nội tâm Đinh Linh khinh thường vị trí nhân viên vệ sinh... Có thể nói, cô ta coi thường bất cứ ai không bằng cô ta. Cho nên cô ta ở Thi thị nhìn mọi người bằng lỗ mũi, đây cũng là lý do vì sao cô ta làm ở Thi thị lâu như d.d.l.q.dvậy, mà không biêt kết bạn. Ai bằng lòng làm bạn với một người coi thừng mình, lúc nào nói chuyện cũng vênh mặt chảnh chọe chứ?
Hơn nữa xem ra người bạn này cũng chẳng thành tâm.
Một mình Đinh phu nhân ở trong bệnh viện, dù có hộ lý cao cấp chăm sóc tốt đi chăng nữa, vẫn kém sự ấm áp của chồng con, gia đình là thứ không thể thiếu, gì cũng không thay thế được. Cho nên mỗi khi Đinh Hoài Chí và Đinh Linh bận rộn, không thể đến thăm bà ta, bà ta sẽ nằm ở trên giường mà hối hận, cho rằng mình mệnh khổ.
Lúc này bà ta sẽ không nhịn được mà nhớ tới chồng trước của mình, nhớ tới người đàn ông dịu dàng, săn sóc, cái gì cũng làm vì bà ta. Tuy ông ấy không có tiền như Hoài Chí, nhưng ông ấy thân thiết hơn Hoài Chí, càng biết thông cảm và bảo vệ bà ta hơn Hoài Chí...
Đinh Linh cũng không chịu nổi nữa. Cô ta vẫn là một nữ sinh yếu ớt, ở nhà thì được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, từ nhỏ đã là trung của sự chú ý, chưa từng phải làm việc nhà, bây giờ vì Thi Vinh mà có thể làm đến nước này, thật sự đã là phá lệ rồi.
Nhưng cứ như vậy, Thi Vinh chẳng cảm động thì thôi, thậm chí anh còn không thèm gặp cô ta!
Mất đi thân phận trợ lý thư ký, cũng đồng nghĩa với việc Đinh Linh đã không còn thẻ từ đi lên tầng cao nhất, mà tư cách của cô ta cũng vĩnh viễn không đủ đế lên tầng cao nhất dọn dẹp vệ sinh. Nói cách khác, mặc dù cô ta và Thi Vinh cùng làm ở trong một tòa nhà lớn, tuy rằng cô ta vào Thi thị như ý muốn, trở thành nhân viên của Thi thị.... Nhưng sự thật và tưởng tượng của cô ta cách xa vạn dặm!
Ban đầu, Đinh Linh nghĩ cách là như vậy: Cô ta vào Thi thị thành công, trở thành nhân viên của Thi thị, vào làm ở tầng cao nhất, có lẽ ngay từ đầu Thi Vinh sẽ vì bị Mạnh Nịnh gièm pha mà nhìn cô ta không vừa mắt, nhưng hai người ở chung lâu dài, anh nhất định sẽ hiểu rõ mặt tốt của cô ta, do đó lâu ngày nảy sinh tình cảm, sau đó hai người cùng sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Nếu Thi Vinh thích cô ta, tất nhiên sẽ không dây dưa với Mạnh Nịnh nữa. Mạnh Nịnh đưa Quả Quả đi rồi, không phải là Thi Vinh hoàn toàn thuộc về cô ta sao?
Cho đến lúc này, cô ta đã mơ tưởng được gì? Nhưng mà tưởng tượng thì tốt đẹp, thực tại lại vô cùng tàn khốc. Đừng nói cái gì mà lâu ngày sinh tình, ngay cả gặp mặt đã khó rồi. Đinh Linh thở hồng hộc ném khăn lau trong tay xuống đất, đem trong tay, rõ ràng cùng trong một cao ốc, sao cô ta muốn gặp Thi Vinh một lần mà khó như vậy?
Tức chết cô ta rồi! Cô ta mặc kệ rồi!
Mỗi ngày mệt sống mệt chết, mà không thấy được Thi Vinh. Trong cơn tức giận, Đinh Linh đến bộ phận nhân sự để từ chức, ai ngờ lúc này người tiếp cô ta lại là một bà cô mắt mang gọng kính hồng, ăn mặc nghiêm chỉnh kín không kẽ hở. Vừa thấy là biết chính là xử nữ già vạn năm, Diệt Tuyệt sư thái rồi. Trong lòng Đinh Linh oán thầm vài câu, trên mặt thật sự không kiên nhẫn, nhưng vẫn hi vọng quản lí có thể lập tức thả cô ta ra.
Có lẽ người ta sẽ thắc mắc, vậy Đinh Linh hết hy vọng thật sao? Đương nhiên không phải rồi. Chẳng qua là cô ta muốn được thông qua, cô ta muốn gặp Thi Vinh, có được Thi Vinh, cũng không phải chỉ có mỗi cách này. Núi không đổi thì sông đổi, thay vì làm kẻ vô tích sự bị vây ở Thi thị, còn không bằng đổi biện pháp!
Nhưng quản lí lại gạt bỏ đơn xin từ chức của cô ta. Vốn Đinh Linh chỉ muốn đi làm thủ tục, thấy quản lí không chấp nhận, cũng nổi giận, xoay người muốn đi.
Lại nghe thấy quản lí lạnh lùng nhắc nhở: "Muốn từ chức cũng không phải không được, cô bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đã, cô đã ký hợp đồng làm việc năm năm rồi."
... Đinh Linh cũng đã quên béng mất chuyện này. Nói tới đây cô ta liền muốn lên án người thảo hợp đồng này ở Thi thị, người đấy đặt ra số tiền vi phạm hợp đồng cao như thế để làm gì?! Cô ta buồn bực quay đầu nói với quản lí: "Tôi chẳng bồi thường đấy! Tôi là tới ứng tuyển trợ lý, các cô lại bảo tôi đi quét nhà vệ sinh, lau bồn cầu!" Nói tới đây, Đinh Linh cảm thấy tủi thân. Ở nhà cô ta còn chưa từng lau sàn, đến nơi này thì việc gì nặng nhọc, dơ dáy cũng đã làm. Theo lý thuyết, một cô gái yểu điệu như cô ta, dù những đồng nghiệp nam này không có ý đồ gì với cô ta, thì ít nhất cũng phải có ý thương hoa tiếc ngọc chứ? Cũng đừng nói là giúp đỡ công việc, ngay cả nói thêm một câu với cô ta, bọn họ cũng không dám!
Phương diện công việc và tình cảm đều gặp phải tổn thất nặng nề như vậy, muốn tìm một người trút hết cũng khó, thời gian này con bé Nhung Nhung hình như cũng yêu đương, thường xuyên làm thần long thấy đầu không thấy đuôi, gọi điện thoại cho cô ấyd/d/l/q/d cũng ít khi nhận... Vừa hỏi cô ấy đang làm cái gì, vẫn là ánh mắt lấp lánh, thần thần bí bí, không biết đang làm cái gì... Suy nghĩ như vậy, Đinh Linh càng cảm giác mình thật xui xẻo.
Dường như từ sau khi mẹ sinh bệnh, cô ta vẫn thật xui xẻo, khi nào thì mới có thể gặp số đỏ đây? Cô ta đã không chịu nổi nữa rồi...
"Hợp đồng làm việc mà cô đã ký, nói rõ là phải ở đây làm năm năm, lại không nói là làm gì, chẳng lẽ mời cô đến làm tổng giám đốc sao?" Quản lí không kiên nhẫn trợn trừng mắt, không khách khí chút nào.
Thái độ lạnh như băng lại tràn đầy khinh thường làm cho Đinh Linh giận không kềm được: "Cô kiêu ngạo cái gì hả? Xem tôi nói với anh rể tôi, không thể không bảo anh ấy đuổi cô ra!"
"Anh rể?" Quản lí nửa thông cảm nửa trào phúng nhìn cô ta, không rõ bây giờ trong đầu con bé này đang nghĩ cái gì. Không nói ai khác, nagy cả người kia của đổng sự trưởng, ba ruột của ngài ấy đứng ở trước mặt, ngài ấy cũng dám dùng cục gạch đập, chứ "em vợ" có quan hệ cực kỳ xa này thì tính là gì?
Quan trọng nhất là, ánh sáng lóe lên trong mắt con bé này, đó là của "em vợ" với anh rể à? Có "em vợ" nhà ai lại thấy anh rể mà lộ vẻ mặt như chó thấy cục xương này chứ? "Phu nhân đổng sự trưởng chúng tôi là con gái một, những năm gần đây cũng không thiếu người nhận họ hàng loạn lên, giờ ở trong xã hội người không biết xấu hổ cũng thật nhiều."
Đinh Linh bị quản lí nói bóng nói gió mà tức đến lệch cả mũi, tới cùng cô ta vẫn còn trẻ tuổi, không biết nhẫn nhịn, cũng sẽ không che giấu cảm xúc của mình, lập tức tính tình đại tiểu thư nổi lên, nói: "Thì tôi không làm nữa! Có bản lĩnh thì cô đi kiện tôi đi!" Nói xong, xoay người rời đi, trong lòng cũng rất không đồng ý. Chỉ là mấy chục vạn mà thôi, hơn nữa, nhà họ Thi nhiều tiền như thế, cô ta và Mạnh Nịnh lại là chị em ruột, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, nếu một vạn, Thi Vinh cũng không thể làm gì được cô ta đâu nhỉ?
Nhưng ra khỏi cao ốc Thi thị rồi cô ta lại chẳng biết đi đâu. Đi học... Bây giờ đang là lúc lên lớp, đi bệnh viện... lại phải nghe mẹ oán trời trách đất, đi chơi? Cũng không được, không có ai chơi cùng thì cũng chẳng có ý nghĩa. Ừm, vẫn nên về nhà thôi.
Nghĩ tới đây, cô ta liền đưa tay vẫy xe taxi.
Lạ là trong nhà vậy mà không có ai, bình thường bảo mẫu cũng không ở đây, Đinh Linh vừa khó hiểu vừa cởi giày ra vào phòng khách. Để về phòng mình, cô ta phải qua phòng ba mẹ. Vốn tưởng ba mẹ không ở nhà, nhưng khi đi qua cửa phòng bọn họ, lại đột nhiên nghe thấy âm thanh mập mờ phát ra từ bên trong.
Tuy Đinh Linh vẫn là xử nữ, nhưng cũng không có nghĩa là cô ta không hiểu việc này. Trên thực tế cô ta đã xem không ít đĩa phim, rất hiếu kỳ chuyện này, nhưng vẫn không tìm được đối tượng thực hành. Nếu đối phương là Thi Vinh... Cho dù là tình một đêm Đinh Linh vẫn cam tâm tình nguyện. Nếu như không có được Thi Vinh, có thể chen một chân vào giữa Thi Vinh và cô chị gái ác độc lại vô tình kia cũng tốt rồi, có thể ngăn cách được hai người họ.
Thử mở cửa ra, kết quả lại là đã khóa bên trong, Đinh Linh nhíu mày, bây giờ cô ta khẳng định bên trong có người, vì thế xoay người đi tìm chìa khóa dự phòng, tra vào ổ, xoay một cái - bởi vì tình hình chiến đấu kịch liệt, cho nên hai người trong phòng cũng không chú ý tới tiếng lạch cạch rất nhỏ kia.
Thật sự là thời gian này Đinh phu nhân nằm viện, Đinh Linh bận làm việc, vậy đã quá thuận tiện Đinh Hoài Chí và Mộc Nhung Nhung rồi.
Sau khi mở cửa ra, Đinh Linh trố mắt đứng nhìn cảnh tượng trước mặt, người đàn ông với thân thể tráng kiện trần trụi đang chạy nước rút trên giường kia đúng là ba cô ta Đinh Hoài Chí, mà bị Đinh Hoài Chí đè dưới thân, nhỏ nhắn xinh xắn, toàn thân trắng nõn, hai chân bị khoác lên đầu vai Đinh Hoài Chí, cũng với sự va chạm của Đinh Hoài Chí mà rên rỉ, không phải bạn tốt nhất Mộc Nhung Nhung của cô ta thì là ai?!
Thật mẹ nó hủy tam quan rồi! Bạn tốt của cô ta vậy mà lại đang làm cùng ba cô ta!
Con bé Mộc Nhung Nhung nhìn nhỏ bé, yếu ớt, dễ bắt nạt, trên thực tế mưu trí hơn người. Cô ta và Đinh Hoài Chí muốn làm cùng nhau ròi, thường xuyên mượn cớ tới nhà họ Đinh chơi để dụ dỗ Đinh Hoài Chí. Hai người sớm đã có quan hệ thân mật, Mộc Nhung Nhung ở trên giường lại mảnh mai như nước, Đinh Hoài Chí có thể bắt nạt cô ta đến gào khóc, đâu nào chịu được. Vì thế hai người làm ngay dưới mắt Đinh Linh, Đinh Linh tắm rửa nửa giờ, hai người cũng có thể tranh thủ làm một hiệp.
Cũng đã được một thời gian, thói quen thành tự nhiên, đương nhiên da mặt cũng dày rồi.
Cô gái hai mươi tuổi, mùi vị còn tốt hơn phụ nữ năm mươi tuổi d,d,l,q,dnhiều, phản ứng nũng nịu kia, làm nũng tới cực điểm, rên rỉ không gạt được người ta. Trâu già thích gặm cỏ non, đây cũng không phải là không có lí. Chẳng qua, da mặt dù dày, bị con gái bắt quả tang ngay tại chỗ, nét mặt già nua của Đinh Hoài Chí vẫn cảm thấy xấu hổ.
Mộc Nhung Nhung đã sớm nghĩ tới, từ lúc cô ta quyết định quyến rũ Đinh Hoài Chí, đã biết sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy. Vì một ngày, cô ta đã sớm tập luyện rồi.
Cô ta còn chưa hiểu rõ "bạn tốt" Đinh Linh này hay sao? Cô gái nhìn có vẻ thông minh lanh lợi, kỳ thật lại đơn bào* ghê gớm, đặc điểm lớn nhất là thiên tính lãng mạn của cô ta (ĐL), tới cùng do trời sinh hay khi lớn lên được Đinh phu nhân bồi dưỡng, tạm thời không nói, chỉ đặc điểm này của Đinh Linh thôi, đã đủ để Mộc Nhung Nhung ứng phó tình hình đột phát này rồi.
*Đơn bào: Có thể hiểu là con người nông cạn, quá đơn giản.