Editor: Đường Thất Công Tử
Mạnh Nịnh không biết mình là thế nào dừng khóc thút thít lại, nước mắt của cô hoàn toàn không chịu khống chế của mình, không được mà lau, lại không được mà tuôn bước đến vượt ra ngoài... Cô cắn chặc đôi môi, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng như cũ không cách nào dừng nước mắt. Chính là trong nháy mắt đó lòng chua xót, để cho trong lòng cô mất khống chế.
Giờ phút này cô vô cùng may mắn bên người là Trương Hoàng mà không phải là Thi Vinh. Mặc dù cô biết, chuyển thân một cái Trương Hoàng sẽ nói tin tức này cho Thi Vinh.
Trên đường cái người đến người đi, một người bác sĩ cao lớn khôi ngô tuấn tú, một người phụ nữ xinh đẹp tinh tế lại khóc không dừng, cho dù ai cũng sẽ muốn ngoảnh mặt về phía không tốt. Từ trước đén nay Trương Hoàng rất hưởng thụ(1)d d l q d ánh mắt người khác nhìn chăm chú, nhưng hôm nay... Ừ, như vậy hay là thôi đi. Anh đưa kéo Mạnh Nịnh vào trong ngực, tay phải khoác lên đầu vai của cô, cầm đẩy mạnh cô vào phó lái, đóng cửa lại sau đó mình đi vào ngồi, hai lời chưa nói thì đạp chân ga.
(1) Hưởng thụ là được có, được sử dụng cái mình có vào những việc mà mình mong muốn. Hưởng thụ thường gắn liền với những mục tiêu mang lợi ích và sự thoải mái cho một cá nhân. Vì vậy, có nhiều người coi đó là 1 hành động ích kỉ, không vì cộng đồng.
Mặc kệ bột mì khô không làm ướt tay, người phụ nữ của người nào người đấy chịu trách nhiệm, anh vẫn là đưa Mạnh Nịnh trở về nhanh đi, tránh cho chậm một chút nữa, Thi Vinh sẽ gay khó dễ hỏi tội anh.
Nhưng đường đi từ bệnh viện này đến tập đoàn Thi thị chung quy còn phải chăm sóc sao? Trương Hoàng không được mà dùng khóe mắt liếc động tác và vẻ mặt Mạnh Nịnh, thấy cô từ từ trở xuống lại bình thường, mặc dù nước mắt vẫn còn ở, nhưng tâm tình rõ ràng cho thấy hồi phục rất nhiều. Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, sau một lúc lâu, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cô làm sao rồi?"
Mạnh Nịnh hít mũi một cái, con ngươi cô khóc đỏ mắt thoạt nhìn giống như con thỏ nhỏ đáng yêu. d d l q d Trương Hoàng nhìn dáng vẻ cô kia, nghĩ thầm, Thi Vinh sẽ thích cô cũng là có nguyên nhân, ngay cả anh không thích cái loại hình phụ nữ Mạnh Nịnh cũng có chút động tâm đấy!
"Cô không nói rõ ràng với tôi, tôi giải thích thế nào với Vinh? Còn nói là... Cô muốn tự mình giải thích?"
Mạnh Nịnh mới không tin Trương Hoàng có lòng tốt như thế. Trong xương người đàn ông này cũng để lộ xấu xa, cô mới sẽ không tin anh: "Tự tôi là được, không cần làm phiền anh." Thừa dịp còn chưa tới cao ốc Thi thị, Mạnh Nịnh mở túi ra, không dấu vết mà cầm chặt tờ rơi dúm dó bỏ vào, sau đó móc ra một khăn ướt lau mặt. Bên cạnh Trương Hoàng vừa lái xe vừa để mắt nhìn cô, sau một lúc lâu, không nhịn được cảm thán, kĩ thuật hóa trang này đúng thật là rất cao, mấy giây trước còn là người phụ nữ ôm khóc, thế nhưng mấy phút đồng hồ đi qua, trừ ánh mắt chung quanh còn có chút sưng đỏ không biến mất đi ra, những chỗ khác đã khôi phục như lúc ban đầu.
Bất kể quá khứ bao lâu, đối với Trương Hoàng mà nói, phụ nữ đều là một loại sinh vật thần kỳ!
Đến cao ốc Thi thị, dĩ nhiên Trương Hoàng không đi vào. Người ta - Mjanh Nịnh lại không cần anh giúp một tay, anh cần gì ưỡn cái mặt cứng rắn phải giúp cho bận rộn đây? Hơn nữa, coi như hai vợ chồng bọn họ có mâu thuẫn, cái đó quan hệ với anh cũng không lớn.
Mạnh Nịnh vừa vào đại sảnh, thì phát hiện Thi Vinh ngồi ở nơi ghế sa lon tiếp khách đó chờ cô. Thấy cô tới, ngoắc ngoắc tay với cô. Mạnh Nịnh đi đến, Thi Vinh dắt tay của cô, giống như là mang một đứa trẻ dắt cô về phía thang máy, hỏi: "Sao đi lâu như vậy?"
"... Không có cách nào phẫu thuật, chỉ có thể phá thai." Mạnh Nịnh nhẹ giọng trả lời, nhớ tới một màn Đinh Linh khóc đến tê tâm liệt phế(2), đáy mắt thoáng qua vẻ đen tối.
(2) Tê tâm liệt phế: Đau khổ tột cùng
"Em khóc?"
Thi Vinh loại khôn khéo ra sao, anh quen thuộc với Mạnh Nịnh đến một cái ánh mắt cô có cái gì không đúng anh cũng có thể phát hiện. Vừa nhìn vành mắt của cô hơi phiếm hồng, d d l q d đã cảm thấy nhất định là có chuyện xảy ra. Bị loại cảm giác chẳng hay biết gì này anh vô cùng không thích, thì cho nên chân mày anh vặn lên một chút.
Đã thạt lâu Mạnh Nịnh không có cảm giác hoảng hốt như vậy, rõ ràng cô không có làm gì sai, nhưng mỗi lần Thi Vinh nhìn cô như vậy, cũng làm cho cô cảm giác mình giống như một đứa trẻ không ngoan."... Ừ."
"Tại sao khóc?" Chân mày Thi Vinh vặn càng chặt hơn. Có liên quan với Đinh Linh? Hay là Trương Hoàng chọc giận em?"
Mạnh Nịnh vội vàng lắc đầu, một tay ngược bắt được một đầu ngón tay Thi Vinh, giọng nói yếu đuối, mang theo cầu xin nhàn nhạt: "Không hỏi nữa, được không?"
Cô rất ít ở trước mặt anh yếu thế, cho nên căn bản Thi Vinh không kháng cự được. Anh không muốn bỏ qua như vậy, nhưng anh cũng không muốn thỏa mãn yêu cầu của cô, sau một lúc lâu, mới cứng ngắc mà đáp: "Em nói cho anh biết trước, có liên quan với ai."
Có liên quan với ai? Với ai cũng không có quan hệ. Mạnh Nịnh cúi đầu không nói lời nào, Thi Vinh nhìn dáng vẻ của cô như vậy, thì sao không tức giận được đến. Sự tức giận rất lâu của anh bởi vì Mạnh Nịnh mà lên, nhưng lại quyết sẽ không trút ra trên người Mạnh Nịnh." Mới từ bệnh viện ra ngoài, đi tắm đi."
Mạnh Nịnh gật đầu một cái, trên người cô đúng là một mùi nước khử trùng, đầu đợi quá lâu ở đâu, cô suýt nữa cũng quên trên người nhiễm mùi vị Thi Vinh không thích.
Trong phòng Thi Vinh nghỉ ngơi có quần áo cô đổi giặt, sau khi Mạnh Nịnh vào phòng tắm, Thi Vinh ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm cửa phòng tắm đóng chặt xuất thần. Rồi sau đó một lúc, anh lộ ra vẻ mẳ bối rối, do dự thật lâu, mới đưa tay đẩy nhẹ túi Mạnh Nịnh kéo qua, làm một việc với hình tượng khí chất của anh cũng vô cùng không phù hợp -- lật túi của cô.
Trong túi xách Mạnh Nịnh rất ít đồ, không phải là một son phấn còn có điện thoại di động bên khăn giấy ướt linh tinh gì đó, vẫn còn có hé ra đơn tuyên truyền. Chẳng qua là Thi Vinh liếc mắt nhìn, vốn là anh cũng không có cho là có thể ở trong túi xách Mạnh Nịnh phát hiện cái gì. Nhưng lúc đang định để túi sách trở về, đột nhiên tầm mắt của anh bị tờ quảng cáo kia hấp dẫn. Mỗi khi gặp được tờ rơi quảng cáo, Mjanh Nịnh cũng sẽ nhận trên tay nói tiếng cám ơn, này là thói quen của cô. Nhưng cô hành động không bao giờ cầm tờ rơi và mặt giấy sạch sẽ đặt vào cùng nhau.
Mở tờ rơi ra, nhiều nếp nhăn, vừa nhìn chính là đã từng bị thành một đoàn, Thi Vinh tùy ý liếc nội dung tờ rơi một cái, lại là thông báo tuyển dụng thầy giáo dạy trên núi. Anh không có hứng thú gì, nhưng Mạnh Nịnh rất để ý đến sự nghiệp giáo dục, cô không phải là muốn đi dạy chứ?
Nghĩ tính đến khả năng này, nhất thời sắc mặt Thi Vinh trở nên vô cùng khó coi.
Hình ảnh chỗ trên lạc hạu rơi mà cũ rách, khuôn mặt bọn nhỏ đen thui thô ráp và nụ cười bọn họ rực rỡ vui vẻ có quan hệ trực tiếp trưởng thành, quần áo trên người thật là không có cách nói, có người mặc áo bông, trên chân xỏ vào hai chiếc giày xăng-̣đan, còn có người áo len đan đã rạn đường chỉ, vừa không có tay áo, bên kia ống tay áo đen sì đen sì. Đại đa số trên mặt đứa trẻ đều có rẻo cao, mặt đất badan, đất xếp lên lò đất, miệng chén rộng... Lớn lên ở thành phố, từ nhỏ Thi Vinh áo gấm ăn cơm trắng rất khó tin tưởng ở trong quốc gia ngày càng phát đạt, vẫn còn có hoàn cảnh ác liệt tự nhiên như vậy.
Thật ra thì bên thành phố Dong kia ở nông thôn cũng đã đủ lạc hậu ở phía sau, nhưng nơi này đơn giản không thể dùng rơi ở phía sau để hình dung, nếu như không tìm đến được cái từ khái quát của lời, như vậy, Thi Vinh muốn, phải là cằn cỗi.
Nhưng bọn nhỏ lại rất vui vẻ. Trong thầy giáo dạy trong thành thị mang cho bọn họ rất nhiều gì đó, có một tờ hình ảnh, bọn nhỏ vây quanh một người mặc cô giáo mặc quần jean trắng, trong ngực cô giáo ôm đàn ghi ta, bọn nhỏ để tay ở phía trên, từng người một cười giống như đóa hoa.
Thi Vinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn, anh người này trời sinh thiếu hụt lòng đồng cảm và thương hại, cho nên đồng ý nhìn loại vật này, cũng là bởi vì Mjanh Nịnh là d d l q d một giáo viên. Nhưng muốn anh cho phép Mạnh Nịnh đi dạy Chi(3), đó là quyết không thể nào có. Anh không lỡ Mạnh Nhịnh ăn khổ như vậy được. Từ nhỏ thì cô bị cha Mạnh nâng ở lòng bàn tay, sau khi gả cho anh càng thêm nuông chiều nhiều năm như vậy, ăn, mặc, ở, đi lại bên nào không phải là tốt nhất, đến cái chỗ loại đó, cho dù làm nghề nghiệp vĩ đại, Thi Vinh cũng không cho phép.
(3) Chi: khu vực nhỏ
Tốt nhất cô không có loại ý nghĩ này.
Mạnh Nịnh tắm xong, vừa ra tới đã nhìn thấy Thi Vinh cầm tờ rơi trên tay, cô sợ hết hồn, nhưng nhìn vẻ mặt Thi Vinh cũng không có tức giận, lúc này tảng đá lớn trong đầu mới mà rơi xuống.
Cảm giác chịu khỏ cất giấu bí mật, cô không muốn lừa gạt Thi Vinh, hơn nữa thời gian một lúc lâu, cô thật sợ mình lại sẽ nghĩ cái gì không nên nghĩ.
Mạnh Nịnh vừa mới tắm xong thơm quá, Thi Vinh thích nhất cô mềm mại non nớt. Ôm cô đến trên đùi, chỉ vào tờ rơi thông báo hỏi: "Em nghĩ đi?"
Mạnh Nịnh vừa nghe, biết Thi Vinh này là hiểu lầm: "Không phải."
"Vậy làm sao mang nó về?"
"Em nói, anh phải bảo đảm không tức giận."
"Anh bảo đảm." Thi Vinh muốn, lúc nào thì anh chân chính tức giận với cô? Cái này anh hoàn toàn có nắm chắc.
Nhưng Mạnh Nịnh nhìn anh theo dõi mấy giây, đột nhiên nói: "Em không tin, nhất định anh sẽ tức giận."
"... Nếu là anh tức giận, anh hôn nhẹ em là được."
Vì vậy Mạnh Nịnh khẽ cắn răng, chỉ vào trên tờ rơi hé ra sách tranh(sách tranh có thêm chữ thuyết minh, dùng làm tên sách): "Gặp chi ở chỗ này."
Suýt nữa là lập tức, cô cảm thấy người đàn ông ôm cô cả người căng thẳng, sắc mặt tái xanh, ánh mắt tàn nhẫn, nếu không phải là bởi vì cô ở trong ngực anh, nói không chừng lập tức anh sẽ nhảy dựng lên. Mạnh Nịnh vội vàng níu lấy cà vạt Thi Vinh: "Không phải anh nói sẽ không xảy ra tức giận sao!"
"... Anh không có tức giận." Thi Vinh cắn răng, từng chữ từng câu mà nói.
"Em không tin, thì rõ ràng anh tức giận, đừng nghĩ lừa em." Mạnh Nịnh lắc đầu."Anh không có sinh tức giận em nhìn ra được. Em cũng nói cho anh biết, thế nào mà anh đối với em cũng không một chút lòng tin đây?"
Lòng tin? Thi Vinh nói lầm bầm mấy tiếng, anh cái gì cũng có, cũng chưa có lòng tin. Anh thật sợ, năm đó Mạnh Nịnh gả cho anh thật là tâm bất cam tình bất nguyện(4), khi đó anh cũng đần độn, rất nhiều chuyện không hiểu, không biết làm bao nhiêu chuyện để cho cô ghi hận trong lòng. Mặt mũi cô tốt, da mặt mỏng, thì anh cũng cưỡng bách cô làm chút chuyện theo cô thuộc về mà "Tôn nghiêm mất hết", khó bảo toàn những năm quá khứ này trong lòng cô không có vướng mắc."Vậy em muốn thế nào?"
(4) Tâm bất cam tình bất nguyện: không có cam lòng, lòng không đồng ý
"Em không muốn thế nào, em sẽ không rời khỏi anh, coi như anh cho em đi, em còn phải chăm sóc Quả Quả ở đây."
"... Anh đây?" Mấy giây sau, Thi Vinh hỏi."Anh cũng không cần chăm sóc sao?"
Trong giọng nói anh thấy hiếm có oan ức, Mạnh Nịnh nghe, khẽ mỉm cười nhìn anh. Thi Vinh bị cô nhìn phải ngượng ngùng, sau khi mặt từ biệt, giọng nói cứng rắn: "Vứt tờ rơi đi." d d l q d Không cho cô xem, không cho cô xem. Khi trong hai cuộc hôn nhân Hàn Ngộ Chi anh đơn giản chính là quả không bom hẹn giờ, trời mới biết lúc nào thì có thể giết anh không kịp trở tay. Những năm gần đây anh vẫn không dám thư giản, công việc liều mạng, vì cũng không phải là tập đoàn xí nghiệp đơn giản mà đơn giản, nguyên nhân chân chính, vẫn là vì phòng ngừa một ngày kia Hàn Ngộ Chi trở về.
Sao trong những kịch TV đó đều không như vậy, cuối cùng nam Nhị Hào say đắm không thay đổi cũng sẽ người dạng khuôn chó áo gấm về làng, lấy trai tư thế cao phú soái(3) tới giành nữ nhân vật chính.
(5) Cao phú soái: cao to, đẹp trai, giàu có.
Đúng vậy, Thi Vinh rất tự tin, nhất định anh là vai nam chính. cho dù Hàn Ngộ Chi có đồng ý anh hay không, anh cũng phải là một nam Nhị Hào nghẹn khuất.
... Hoặc là người qua đường giáp, áo rồng, bia đỡ đạn.