Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

Chương 84

Editor: Công Tử Tuyết

Thi Vinh tỉnh dậy, cảm thấy ruột gan rối bời. Anh cho rằng có chuyện gì thoát khỏi dự liệu của mình, vì vậy vội vàng lớn tiếng gọi Mạnh Ninh: "Lộ Lộ! Lộ Lộ! Lộ Lộ!!"

Nhưng mặc cho anh gọi vỡ cổ họng, cũng không có được sự đáp lại.

Thi Vinh nóng nảy, anh chật vật từ trên giường ngồi dậy, trong phòng bệnh yên lặng đáng sợ, đến nỗi chỉ còn tiếng hít thở của chính anh. Anh dùng cánh tay lành lặn kia từ từ đỡ bản thân ngồi dậy, sau đó hốt hoảng muốn xuống giường.

Chưa bao giờ có một giây phút nào anh hận chính mình đã từng hành động thiếu suy nghĩ. Tự tay muốn bóc lớp thạch cao ra, nhưng đây là nơi nào mà anh có thể tháo ra?! Đang lúc Thi Vinh sắp đến ranh giới mất khống chế, đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, Mạnh Ninh mang theo hộp giữ nhiệt đi đến, vừa nhìn thấy anh bóc lớp thạch cao như người điên, giật mình, vội vàng đến ngăn lại: "Anh làm cái gì đấy? Mau dừng tay mau dừng tay!"

Hoảng loạn trong lòng khi một giây kia nhìn thấy Mạnh Ninh mới bình tĩnh lại. Thi Vinh không muốn để cho Mạnh Ninh thấy được sự sợ hãi và chật vật của chính mình, giọng nói khàn khàn hỏi: "... Em đã đi đâu?"

"Mua chút cơm tối dễ tiêu về, anh cũng không thể không ăn cái gì chứ?" Để hộp giữ nhiệt qua một bên, lại rút ra khăn ướt vội tới lau mặt đầy mồ hôi của Thi Vinh. "Anh yên tâm đi, em sẽ không từ mà biệt đâu."

Thi Vinh nói: "Ai nói anh là sợ em không từ mà biệt?"

"... Ở đầu hành lang thì em đãnghe thấy anh gọi tên em rồi." Mạnh Ninh không khách khí chút nào phơi bày lời nói dối của anh. Có điều là Thi Vinh là nổi danh mặt liệt, muốn nhìn anh đỏ mặt, vẫn là kiếp sau đi!! "Anh không có, chỉ là anh đói bụng, muốn gọi em tìm cái gì cho anh ăn."

Mạnh Ninh cũng không vạch trần anh, mở hộp giữ nhiệt ra, mua cháo hải sản dinh dưỡng tốt cho dạ dày, phía trên có nhiều thức ăn khai vị. Bây giờ tình trạng cơ thể của Thi Vinh không thích hợp ăn đồ quá mức dầu mỡ, nhưng mà khẩu vị của người đàn ông này sẽ hơi nhạt.

Mở miệng để cho Mạnh Ninh đút thêm vài giờ đồng hồ, Thi Vinh nhịn không được, vẫn hỏi: "Em ăn chưa?"

"Ừ, em ăn trong khách sạn ăn rồi mới mua về cho anh." Mạnh Ninh nhẹ nhàng thổi thổi cháo nóng hổi, nhìn Thi Vinh nuốt xuống. "Em sẽ không đi, lần sau nếu như anh không tìm được em, đợi em là được rồi."

"Chờ em, em sẽ quay về sao?"

Hình như những lời nói này của anh còn có thâm ý khác, nhưng Mạnh Ninh nhìn khuôn mặt và đôi mắt bình tĩnh của anh, cảm thấy có thể là mình cả nghĩ quá rồi, liền ừ một tiếng. "Dù sao thì em sẽ không nói với anh một tiếng mà đã đi."

"Đừng lộn xộn! Lộ Lộ." Thi Vinh dùng cánh tay lành lặn kia giữ lấy cổ tay của Mạnh Ninh, giọng mang sự cầu xin. "Chúng ta không tranh cãi có được hay không? Em cũng đừng giận anh, được không?"

"Lúc đầu em không có ý định cãi nhau với anh, em rất bình tĩnh hòa nhã nói với anh." Ai biết được anh giống như một bông pháo hoa, một chút thì, từ trước đến giờ không tỉnh táo nghe cô nói hai câu được. "Anh phát tiết tâm tình xong tự chạy, lại bị thương thành như vậy, làm gì còn chỗ cho sự tức giận của em."

Thi Vinh lúng ta lúng túng nói: "Đó không phải là anh nổi máu ghen sao... "

"Đều là chút chuyện cũ năm xưa rồi, đừng nhắc lại." Mạnh Ninh gắp thức ăn đưa vào trong miệng anh, nhìn người đàn ông ngày thường hô gió gọi mưa làm người ta sợ hãi lại ở trước mặt mình ngoan giống như một con cừu nhỏ. Nếu như đổi thành Mạnh Ninh mấy chục năm trước, chính là đánh chết cô thì cô cũng không tưởng tượng ra tương lai có một ngày, Thi Vinh sẽ biến thành cái dáng vẻ này. "Nhưng em muốn đi thăm anh ấy."

Thi Vinh không muốn cãi nhau, cho nên ẩn nhẫn nói: "Anh đi chung với em."

"Chân của anh ít nhất thì phải mấy tháng mới có thể bước đi mà." Mạnh Ninh nói. "Hơn nữa bên kia điều kiện không tốt, không có cách nào điều trị kịp thời được. Hơn nữa... Anh ấy cũng không muốn gặp lại anh."

Nghe lời này một cái, Thi Vinh bùng nổ ngay: "Anh ta không muốn thấy anh?! Lẽ nào anh muốn thấy anh ta sao?!"

"... Em không có ý này, anh nhìn xem sao anh lại lên cơn?"

Thi Vinh ngoan ngoãn câm miệng nghiền ngẫm, không nói lời nào.

Mạnh Ninh bị anh hỉ nộ vô thường khiến cho sức cùng lực kiệt rồi. "Không thể để cho ba em biết chuyện này, để ba em lại bắt đầu cho là em chỉ là bỏ nhà ra đi! Em không thể để cho anh ấy trước khi chết bên cạnh cũng chỉ có người xa lạ, Thi Vinh, em không từ bỏ được anh ấy."

Cô thành thành khẩn khẩn mà phân tích tâm tình của mình cho Thi Vinh nghe, nhưng Thi Vinh chỉ cảm thấy trong lòng chua xót cùng tuyệt vọng. Em không từ bỏ được anh ta, cho nên lại muốn dễ dàng từ bỏ anh sao?

Tại sao phải sợ Mạnh Ninh đi đâu? Tại sao phải không muốn để cho cô gặp mặt Hàn Ngộ Chi? Sau đó Thi Vinh cũng nghĩ tới, nếu như năm đó anh không xuất hiện gấp như vậy, hoặc chờ mấy năm nữa, đến khi Mạnh Ninh và Hàn Ngộ Chi đều lên đại học, đi vào xã hội, khi đó, tình yêu giữa bọn họ sẽ phải gánh chịu thử thách đến. Khi đó bản thân sẽ làm đủ, nói không chừng hôm nay cũng sẽ không phải là cục diện như vậy. Nhưng anh không kịp đợi lâu như vậy, cho nên trực tiếp động thủ, dẫn đến đưa tình cảm đang chân thành đơn thuần của bọn họ rời xa nhau -- quyết định này sẽ ghi sâu trong lòng cả đời, không cách nào quên.

Mạnh Ninh vừa đến, đến không phải con người của cô. Cho dù cô biết trở về bên cạnh mình, trong lòng cũng đều in lên vết tích của Hàn Ngộ Chi, trước đây anh cũng rất khó chiếm được cô, nếu để cho cô rời khỏi đi gặp Hàn Ngộ Chi, sẽ chỉ làm cô xa cách hơn.

E rằng đời này, cũng không chiếm được sự đáp lại của cô.

Cho tới bây giờ ý chí Thi Vinh bừng bừng không được rời đi, cuộc đời lần đầu nếm được mùi vị tuyệt vọng. Chưa bao giờ có một giây phút nào làm cho anh giống như như bây giờ vậy, không rõ ràng được tất cả mọi chuyện, e rằng Mạnh Ninh vĩnh viễn sẽ không yêu anh.

"Anh thì sao?" Anh hỏi. Chỉ có tự mình biết, trong giọng nói run rẩy cái gì. “Anh thì làm như thế nào bây giờ?"

"Em sẽ quay về." Mạnh Ninh lại đút cho anh một hớp cháo. "Em sẽ không rời khỏi anh, chúng ta sống chung mấy chục năm, Anh thật sự cho rằng em không có tình cảm gì với anh sao?"

Thi Vinh nghe cô nói như thế cũng không vui vẻ, bởi vì tình cảm cô dành cho anh không phải thứ anh mong muốn. "Anh... Anh đối xử với em có phải không tốt không? Cho nên em không thể yêu anh sao?"

Nghe vậy, ánh mắt Mạnh Ninh phức tạp nhìn anh một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Sao anh không biết chứ. Anh không thể nào phai mờ những thương tổn của em, cơ thể của em, tôn nghiêm của em, mối tình đầu cùng giấc mộng của em... Đều là anh hủy diệt. Nhưng những năm gần đây, anh đối xử với em như thế nào, em cũng đều biết. Nhưng mà, Thi Vinh, anh hãy để tay lên ngực tự hỏi, ah đã từng có một giây phút nào, cho dù là một giây, đã đặt vị trí đối xử giữa anh và em ngang bằng chưa?"

Thi Vinh lặng im không nói.

"Anh yêu em, nhưng loại tình yêu này, không có tôn trọng cùng bình đẳng, em cảm thấy tình cảm ấy không khác gì dành cho Bánh Ú, nhưng mà em có thể nói, nó sẽ không, còn em có thể lên giường làm tình với anh, mà nó không thể. "

"Các người không giống!" Thi Vinh cúi đầu gào thét.

"Em biết, nhưng em cảm nhận được, chính xác là như vậy!" Mạnh Ninh rút khăn tay ra lau miệng cho anh. "Hai người chúng ta, giá trị nhân sinh quan, thế giới quan cũng không giống, chúa đã định không cách nào làm người yêu của nhau."

"Anh không tin!" Thi Vinh kích động. "Anh không tin! Không có chuyện gì anh không thể là được!"

Ánh mắt Mạnh Ninh mang theo sự thương xót, e rằng mấy năm nay, kiềm nén cùng chịu hành hạ không chỉ là cô, Thi Vinh cũng giống vậy. Hai người bọn họ dè dặt mà duy trì lấy một cuộc hôn nhân lâu như vậy, nhưng kỳ thật ai cũng không sung sướng. Cô ngẩng đầu khẽ hôn lên cánh môi của Thi Vinh, bờ môi của anh vô cùng mềm mại lại lạnh lẽo, một chút cũng nhìn không ra bản thân anh là một người mạnh mẽ cứng rắn nhường nào: "E rằng cuộc đời quay lại, em có thể sẽ thích anh." Nhưng đời này, không thể nào.

Thi Vinh nghe được ý tứ trong lời nói của Mạnh Ninh, anh chợt cảm thấy lạnh cả người, như rơi vào hầm băng. Có thời gian một cái chớp mắt như vậy, lại hận không thể chết đi coi như xong rồi. Bọn họ kết hôn vài chục năm, cho tới bây giờ cũng không có sự lãnh tĩnh mà công khai nói chuyện với nhau như vậy, bây giờ có thể bình tĩnh hoà nhã như vậy, có lẽ thật sự vì tuổi tác cao! Nhưng anh vẫn muốn hỏi: "Có thực sự Hàn Ngộ Chi tốt như vậy, tốt hơn sơ với anh?"

"Em không biết." Mạnh Ninh mờ mịt. "Nếu như anh không xuất hiện, biết đâu em theo anh ấy có thể chung sống hoà hợp, cũng có thể sẽ xa nhau, thế nhưng... Anh ấy là người rất dịu dàng rất hiền lành lại rất kiên định, em không thể không bỏ mặc anh ấy." Cho dù cuối cùng cô vẫn làm tổn thương Hàn Ngộ Chi.

"Mấy chục năm nay, trong lòng em có thực sự có anh trong lòng, cho dù có một vị trí nhỏ nhất?" Đôi mắt Thi Vinh trông mong hỏi. "Liên quan đến tình yêu?"

Mạnh Ninh do dự thật lâu, tình cảm cô đối với Thi Vinh xen lẫn quá nhiều đồ vật. Hai người bắt đầu tràn ngập gượng gạo cùng ti tiện, anh đã từng đạp lên tôn nghiêm của cô, cô sợ hãi đến đã từng ngày, cả đêm tối đều sợ hãi. Nhưng cái này không thể xóa bỏ chuyện Thi Vinh đối với cô tốt. Huyết áp của ba ba trong mỡ máu đều rất cao, Thi Vinh không biết giữ bao nhiêu tâm tư, ngoài rời khỏi anh, trên cơ bản cô muốn làm cái gì anh đều cho phép. Mạnh Ninh biết Thi Vinh có tật xấu về phương diện tinh thần, cô đã sớm nhìn ra. Nhưng dạng đàn ông nguy hiểm này, vì cô, đau khổ khắc chế đè nén chính mình. Những thứ này cô thực sự đều thấy ở trong mắt, ghi ở trong lòng.

Thế nhưng... Đó cũng không phải là tình yêu.

Không được Mạnh Ninh trả lời, Thi Vinh hiểu rõ trong giây lát. Anh lặng lẽ buông lỏng cái nắm tay với Mạnh Ninh, cúi đầu hỏi: "... Emmuốn đi bao lâu?"

Dưới chuyện Hàn Ngộ Chi phía trên, lần đầu tiên Thi Vinh sau vài chục năm cúi đầu đối với Mạnh Ninh.

Mạnh Ninh nói: "Em không biết, nhưng em sẽ nhanh chóng chạy về." Nói xong cô khẽ hôn khóe môi của Thi Vinh. "Sau khi trở về sẽ làm canh giò heo đậu phụ cho anh."

Thi Vinh suy nghĩ một chút, nói ra điều kiện: "... Nếu được thì phải dầu mỡ."

Mạnh Ninh nói xong.

Sau khi đút để Thi Vinh ăn xong, nhìn anh ngủ, Mạnh Ninh chuẩn bị đi siêu thị ngoài bệnh viện mua chút đồ rửa mặt. Tuy ở trong bệnh viện có một lần duy nhất, nhưng cô bị Thi Vinh lây nhiễm bệnh sạch sẽ, luôn cảm thấy đồ đạc một lần duy nhất không sạch sẽ -- tuy là trải qua khử trùng hết sức sạch sẽ, thực ra sạch sẽ muốn chết.

Vừa ra phòng bệnh, lại thấy một bóng người cao to dựa ở trên tường, hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt bị bao phủ ở trong bóng tối. Mạnh Ninh lại càng hoảng sợ, tập trung nhìn vào, mới phát hiện là Thi Huân: "Ninh Ninh?!"

"... Mẹ." Tiếng mẹ này gọi vô cùng phức tạp. "Mẹ muốn đi đâu?"

"Đi mua một ít đồ rửa mặt, làm sao vậy, làm sao chưa tiến vào? Ba ba con vừa mới ngủ mà." Hoàn toàn không có suy nghĩ Thi Huân có thể nghe được cuộc nói chuyện của mình với Thi Vinh hay không, Mạnh Ninh rất tự nhiên ôm cánh tay của con trai, nói: "Đi, cùng mẹ đi mua ít đồ."

Thi Huân ngoan ngoãn bị cô kéo đi, một người to cao 1m85 bị một người phụ nữ mảnh mai xinh xắn kéo đi, dáng vẻ có chút hài hước, nhưng sự ấm áp lại càng nhiều hơn.
Bình Luận (0)
Comment