Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 12

Sính Đình sắc mặt ngưng trọng, lập tức đứng lên, giọng nói hơi tái đi vì giận: “Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, kính xin nhị tỷ cẩn trọng!”

"Hừ! Ta nói như thế nào? Ta sẽ nói. Bằng không ngươi cho là vì sao ngươi có thể từ trong am trở về? Còn không phải Chung phu nhân của Tần gia nói giúp cho ngươi?" Chương Minh Châu vò đã mẻ lại sứt, dù sao đã nói ra, tiểu tiện nhân kia còn có thể làm gì nàng?

Sính Đình đầu óc vang lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, nàng đã nói Triệu thị làm sao có thể hảo tâm đón nàng trở về, phá lệ may đồ mới cho nàng, còn có Tần Giác quan tâm quá đáng, nguyên lai mọi người đều biết, chỉ một mình nàng chẳng hay biết gì. Nàng không dám tin dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tần Uyển Uyển, đây không phải là sự thật phải không?

Tần Uyển Uyển quay mặt đi chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt của nàng. Trong lòng nàng trầm xuống, hy vọng cuối cùng rốt cuộc tan biến. Thân thể của nàng lảo đảo muốn ngã, hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng, nàng cố gắng hít một hơi thẳng tắp sống lưng, ngăn chặn phẫn nộ trong lòng muốn trào ra, hồi lâu mới dùng âm thanh run nhè nhẹ trước mặt mọi người gằn từng chữ: "Di nương của ai ta cũng không làm, ta cái gì cũng không có, chỉ có một cái mạng." Giọng nói chưa rơi, liền không để ý chân đau lôi kéo Thính Vũ liều mạng hướng dưới chân núi chạy đi, gió núi vén lên góc váy của nàng, tầng tầng lớp lớp gợn sóng, mái tóc dài ở sau lưng nàng hứng gió tung bay giống như sa tanh đen lấp lánh, vẽ ra đường cong duyên dáng.

Trong lòng nàng tràn ngập tức giận, bất đắc dĩ cùng tuyệt vọng, những người này vì sao tùy tiện quyết định cuộc đời của nàng, nàng dù sao vẫn là một con người sống sờ sờ ra đây.

Nàng không nghĩ tới chuyện lập gia đình, nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý đi làm vợ bé của người khác? Chẳng thà an ổn làm vợ người nghèo, cũng không làm thê thiếp của người giàu có. Triệu thị đây là muốn nàng đi tìm chết sao? Nàng cắn chặt môi nhẫn nại chịu đựng, nước mắt rốt cục vỡ đê, đổ rào rào lăn xuống.

Hiên Viên Húc con ngươi trong suốt, lạnh lùng nhìn Chương Minh Châu, miệng không chút lưu tình nói: "Đây là đích nữ của Chương phủ? Diện mạo so Vô Diệm, tính cách như Dạ Xoa, thực làm cho gia mở rộng tầm mắt." Nói xong không chút do dự sải bước rời đi.

Lời này hắn vừa nói ra, Chương Mỹ Ngọc dĩ nhiên hoa dung thất sắc, Chương Minh Châu cũng hận không thể tìm một cái kẽ đất chui vào. Ngay cả những người khác cũng đều là sắc mặt khác nhau.

Hàn Tư Luật tao nhã hướng chúng nữ gật đầu một cái, ung dung nhã nhặn theo sát xuống núi.

Sính Đình chỉ cảm thấy trong lòng mình giống như có một cái gì đó muốn nổ tung, chỉ muốn không ngừng chạy về phía trước, chạy đến nơi nào đó không có ai làm tổn thương nàng. Chỗ mắt cá chân đau tan lòng nát dạ, ngược lại càng làm cho nàng kích động muốn hành hạ bản thân mình, đau như vậy tốt hơn! Còn muốn đau hơn! Đau hơn! Thính Vũ muốn giữ chặt nàng, không để cho nàng hành hạ bản thân mình như thế, nhưng mấy lần theo quán tính bị nàng kéo xuống dưới chân núi.

Đột nhiên Sính Đình bị một người ôm lên trên không trung, Thính Vũ sợ hết hồn, thấy là Hiên Viên Húc mới thở dài nhẹ nhõm. Sính Đình kịch liệt đánh đấm hắn, giãy dụa muốn xuống dưới, nhưng sức lực của nàng sao có thể rung chuyển được Hiên Viên Húc, thấy nàng một bộ dạng liều mạng chống đỡ, Hiên Viên Húc không muốn nàng thương tổn đến bản thân, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, Sính Đình thân thể tê rần, không thể nhúc nhích.

Bọn họ mới lên núi mới không bao lâu, xe ngựa liền đứng ở dưới chân núi. Tiểu Tả cùng Tiểu Hữu nhìn thấy Hiên Viên Húc ôm một cô cái trong ngực đi xuống, hai người đều ngẩn ra, bọn họ cho tới bây giờ còn không thấy gia ôm qua nữ nhân đâu? Mặt trời mọc ở hướng Tây à?

Hiên Viên Húc trực tiếp đem Sính Đình ôm lên xe ngựa của vương phủ, cũng không chờ Hàn Tư Luật, trực tiếp phân phó: "Đến biệt viện của vương phủ."

Trong phòng khách biệt viện Lưu Hương của vương phủ, Sính Đình thân thể căng thẳng ngồi ở trên ghế, ngước đầu trợn hai mắt to cảnh giác nhìn nam tử trước mặt. Tròng mắt của Hiên Viên Húc mở ra nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trước mặt, da trắng nõn nà, dung nhan như ngọc, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, từng phát từng phát giống như sợi dây đàn lay động trong lòng hắn, ánh mắt nàng đen óng ánh, dường như có nước mắt sắp chảy xuống hốc mắt, lại mang theo vẻ đáng thương cùng quật cường của một con thú nhỏ bị thương, mơ hồ làm cho hắn mềm lòng, đối với nàng thương tiếc không dứt, hắn trầm mặt không nói chậm rãi quỳ gối ngồi xổm người xuống.

Sính Đình đã sớm có thể cử động, nhưng cũng không dám phản kháng, đối thủ so với mình mạnh hơn nhiều lắm, phản kháng cũng vô ích, mắt thấy Hiên Viên Húc muốn cầm một chân của nàng lên, mới suy nghĩ muốn chạy ra, lại bị hắn nhanh như chớp vững vàng cầm lấy cái chân kia của nàng. Không khỏi đau, co rúm lại một cái.

Hiên Viên Húc khóe miệng khẽ cong, cúi đầu thế nhưng trong con ngươi còn mang theo ý cười không phát hiện được: "Đừng nhúc nhích, một hồi thì tốt rồi."

Sính Đình hôm nay tâm tình hư tới cực điểm, không có tình huống nào có thể bết bát hơn, dứt khoát không trốn tránh nữa, cúi đầu mở to hai mắt xem động tác của Hiên Viên Húc. Tay hắn dù cách lớp vải cũng nóng đốt người, chậm rãi xoa bóp chỗ đau nhức của nàng, xoa nhẹ một lát sau, cổ tay hắn đột nhiên cấp tốc khẽ động. Sính Đình cảm giác được đau đớn trong nháy mắt mà qua, còn chưa kịp kêu thành tiếng, hắn liền buông tay ra, ngẩng đầu dịu dàng nói với nàng: “Tốt rồi! Chẳng qua là trẹo chân, cũng may không tổn thương đến gân cốt, nàng đứng lên đi thử một chút!”

Hắn đứng lên, vẫn tao nhã như cũ. Đối với Thính Vũ một bên cẩn thận giao phó: "Đợi lát nữa Tiểu Tả sẽ lấy chút thuốc cho ngươi. Mang về nhớ cho tiểu thư nhà ngươi lau mỗi ngày, mỗi buổi tối dùng nước nóng ngâm chân khoảng nửa canh giờ. Nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe!" Thính Vũ chuyên tâm ghi nhớ, liên tục gật đầu.

Sính Đình từ trên ghế đứng lên rồi đi thử vài bước, quả nhiên không hề đau, cảm thấy ngạc nhiên, không khỏi chỉnh đốn trang phục vén áo thi lễ, trịnh trọng hướng về phía Hiên Viên húc nói vài tiếng cám ơn.

Hiên Viên Húc mỉm cười nhìn chăm chú thiếu nữ trước mắt, cơ thể như xuân liễu, mười móng tay màu hồng phấn, thắt lưng màu lam đem eo nhỏ của nàng thắt lại không đầy nắm tay, màu thủy lam giao nhau với màu trắng của váy dài rũ xuống tận mặt đất. Mới vừa rồi tay nắm mắt cá chân của nàng tinh tế nhu nhược như vậy, khiến cho hắn có cảm giác nàng thật là yếu ớt, Sính Đình cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, giả vờ quan sát bài biện bên trong phòng khách, xoay người tránh đi ánh mắt của hắn.

Hiên Viên Húc thấy giai nhân quay đầu, chỉ cảm thấy thất vọng vô cùng! Một cỗ tư vị xông lên ở ngực lúc này không giải thích được, dĩ nhiên không thấy Hàn Tư Luật đang thở hồng hộc vọt vào nhà.

Hàn Tư Luật giống như oán phụ, dùng ánh mắt oán hận nhìn Hiên Viên Húc, chỉ kém cắn khăn tay tiếc hận, cái tên không có nhân tính, cũng không chờ hắn, nên nhớ hắn Hàn Đại công tử cho tới bây giờ ra cửa là ngồi kiệu, đường xa cưỡi ngựa, có khi nào lao động hai cái chân quý giá như vậy, may mắn là biệt viện này cách chân núi chỉ vài bước đường.

Chương Minh Châu mặt xám mày tro sau khi trở lại Chương phủ, ghé vào trên người Triệu thị gào khóc lớn tiếng. Triệu thị lại không rõ nguyên nhân, dỗ không được.

Chương Mỹ Ngọc theo phía sau nàng vào, lúc này quát lớn: "Khóc, ngươi chỉ biết khóc! Ở trên Phi Phượng Sơn hung ác mạnh mẽ lắm mà! Ở trước mặt hai vị thế tử lại dám nói hươu nói vượn, bị chửi một trận cũng đáng đời! Đem thanh danh của ta phá hư, cũng chưa tính sổ với ngươi đâu!”

"Mẫu thân, người nghe một chút, người xem nàng!" Chương Minh Châu nguyên bản chính là tính tình kiêu căng nóng nảy, vừa nghe đến lời này lập tức khóc không thành tiếng, ngẩng đầu nhìn Triệu Nguyệt Nga liền thét lên, "Thế tử ở trước mặt mọi người mắng ta, làm cho ta bị bẽ mặt, nàng còn không giúp ta!” Nàng có xấu như vậy sao? Lại còn nói là diện mạo so Vô Diệm. Nếu như biểu ca nghe nói như thế nhất định là nhìn nàng càng chướng mắt rồi.

“Muội muội của con đã ủy khuất thành như vậy, con ít nói vài câu đi.” Triệu thị chỉ biết Chương Minh Châu khóc thương tâm như vậy nhất định là chịu đại ủy khuất rồi.

Chương Mỹ Ngọc cao giọng nói: "Mẫu thân, người liền như vậy che chở cho nó, người biết hôm nay nó nói cái gì sao? Nó nói Sính Đình muốn đi Tần gia làm di nương!”

Triệu thị hơi có chút chột dạ ánh mắt lóe lóe, không có mở miệng phản bác. Chương Minh Châu nỉ non một tiếng: “Là mẫu thân nói cho ta biết, còn giả à? Bằng không vì sao chúng ta lại đón tiểu yêu tinh kia trở về, Chung phu nhân vì sao phải giúp chúng ta?”

Chương Mỹ Ngọc nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt: “Tốt, con nghĩ nó làm sao sẽ nói hươu nói vượn, hóa ra là mẫu thân nói!”

Triệu thị nhức đầu vỗ trán, đành phải gật đầu một cái: “Ta cũng vì lo lắng cho hôn sự của tỷ muội các con, vừa là Tần gia cũng coi trọng tiểu yêu tinh kia, nghĩ Chung phu nhân có quan hệ rộng rãi với các quý phu nhân, ta dứt khoát làm thân, nàng chỉ là một thứ nữ lót đường cho tỷ muội các con, như vậy coi như cũng xứng đáng với nàng rồi.” Nàng cũng bằng mọi cách không muốn nhìn thấy Sính Đình, vẫn là Hồ lão phu nhân khuyên bảo một phen nàng mới đáp ứng đón người trở về, sau lưng nàng mặc dù có nhà mẹ đẻ là phủ Thượng Thư, nhưng nàng dù sao cũng là một quả phụ trong gia đình chồng, những dòng dõi thế gia khác cũng nhìn chướng mắt Chương phủ, vì để hai nữ nhi lấy chồng như ý nguyện nàng không thể không vắt óc tìm mưu kế.

"Ai nói hưu nói vượn, Tần tiểu thư hôm nay cũng chấp nhận, nhưng lại hại ta bị thế tử mắng, còn mắng ta. . . . . ." Chương Minh Châu bỗng chốc thẳng lưng lên, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc, "Ta xem nàng chính là cái tai họa! Chờ tiểu tiện nhân kia trở về, ta nhất định phải làm nàng đẹp mặt." Từ khi họa thủy trở lại nơi này, nàng không có chuyện gì là hài lòng, thù này hôm nay nàng nhất định phải báo.

Chương Mỹ Ngọc rất xem thường Chương Minh Châu giương nanh múa vuốt, cái gì cũng đều lộ rõ trên mặt, nàng hôm nay cũng hận chết Sính Đình, không ngừng làm rối loạn kế hoạch của nàng, hơn nữa xem ra Hiên Viên Húc cũng rất khẩn trương nàng, đối với nàng để ý như vậy, cư nhiên mang nàng đến việt viện của vương phủ, đây là chuyện Chương Mỹ Ngọc không thể nhịn được, Hiên Viên Húc là của nàng, nam nhân nàng xem trọng ai cũng đừng nghĩ cướp đi! Đặc biệt là Sính Đình!

Chương Mỹ Ngọc tức giận liếc xéo Chương Minh Châu một cái. Lúc này mới cắn răng nghiến lợi nói với Triệu thị: “Mẫu thân, muội muội. Làm di nương cũng quá tiện nghi cho nàng, trở về ta nhất định sẽ làm nàng thân bại danh liệt!”

"Ngươi thực sự có biện pháp?" Chương Minh Châu bán tín bán nghi.

Chương Mỹ Ngọc gật đầu một cái, đôi mắt đẹp âm trầm đáng sợ, nàng nâng mắt lên, ngạo mạn nhìn Chương Minh Châu nói: "Để cho ngươi mở mang kiến thức, nhìn xem hậu quả kẻ dám phá hỏng chuyện tốt của ta!"
Bình Luận (0)
Comment