Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 22

Tất cả mọi người tranh cãi ầm ĩ không ai phát hiện ra trên một cây đại thụ trong sân gió thổi nhẹ nhàng tung bay những chiếc là màu vàng, Tiểu Bắc ngồi trên đó miệng mở rộng sợ đến ngây người! Cho rằng nàng sẽ bị người ta khi dễ, đang suy nghĩ biện pháp để giúp nàng, cũng chuẩn bị ra tay, ai ngờ người này căn bản không phải là tiểu bạch thỏ, mà là tiểu lão hổ…Lực bộc phát kinh người! Tiểu lão hổ! Ôi! Thế tử gia đã bị bề ngoài tươi ngọt, vô tội giống như tiên nữ của nàng lừa rồi.

"Các ngươi đang làm cái gì?" Một tiếng quát chói tai truyền tới, Hồ lão phu nhân cùng Triệu thị, xung quanh còn có nha đầu ma ma cấp tốc chạy tới.

“Ngoại tổ mẫu! Mẫu thân! Mau cứu con! Nó muốn giết con, hu hu…” Chương Minh Châu thường ngày thổ bá vương uy phong bây giờ trâm cài rơi rớt, nhếch nhác không chịu nổi, nước mắt trên gương mặt sưng tím chảy tứ tung. Ả cũng chỉ có cái vẻ hung ác bên ngoài, gặp được người lợi hại hơn mình thì cũng chỉ biết khóc!

"Sính Đình, ngươi điên rồi! Mau buông Minh Châu ra." Triệu thị nhìn thấy mặt Chương Minh Châu sưng lên giống như đầu heo, không khỏi đau lòng vạn phần, đợi lát nữa Sính Đình buông Minh Châu ra, nàng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nó.

Sính Đình hướng về Triệu thị lạnh lùng cười một tiếng, xinh đẹp như vậy làm cho người ta hít thở không thông, trên gương mặt đều là vẻ khinh thường: “Có phải hay không ta vừa buông nàng ra, bà liền kêu nô tài đánh chết ta? Không phải bà giỏi nhất là dùng roi đánh người khác sao?

"Tiểu tiện nhân đừng vội làm càn!" Hồ lão phu nhân lớn tiếng quát mắng: "Lại dám cư xử với mẹ cả và tỷ tỷ như vậy, rõ ràng là thô bỉ đê tiện!”

“Nói đến đê tiện, người nào có thể sánh bằng Hồ lão phu nhân? Lão độc phu như bà mới là kẻ đê tiện nhất!” Sính Đình tức giận khó có thể đè nén, hung hăng hướng về phía bọn họ trách mắng: “Bọn người các ngươi trên mặt ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại trộm cắp đàn ông của nữ nhân khác, đê tiện vô sỉ! Người không biết xấu hổ nhất thế gian chính là lão đầu heo như bà, Triệu Nguyệt Nga không có ai thèm lấy sao? Năm đó bà cậy thế cưỡng ép cha ta cưới nàng, bày ra âm mưu hại mẹ ta phải làm thiếp. Lương tâm bà cũng chưa từng cắn rứt sao? Người đang làm, trời đang nhìn, bà không sợ thiên lôi đánh xuống sao?

Hiện tại nàng không ngại đem cái chuỗi tức giận này hỏa thiêu thật lớn. Khi dễ nàng còn nhỏ tuổi không biết gì sao? Năm đó Hồ thị sai người trộm quần áo lót để làm ô nhục danh dự của mẫu thân nàng, lấy lý do này buộc phụ thân phải cưới Triệu Nguyệt Nga, nếu không liền báo cho thiên hạ biết, đòi đem mẫu thân nàng dìm xuống sông. Bọn họ tự cho là không chê vào đâu được, không nghĩ tới Chương Ngọc Long cùng Thanh Mặc hai nhỏ vô tư cùng nhau lớn lên, kiên quyết không tin người mình yêu làm ra chuyện như vậy. Sau khi kết hôn hắn âm thầm điều tra bằng mọi cách, rốt cục làm cho nam nhân năm đó trộm cái yếm của Thanh Mặc ói ra lời nói thật, nguyên lai là bị Hồ thị sai khiến. Bởi vì Triệu Thượng Thư quyền cao chức trọng, hắn không thể thôi Triệu thị, cho nên luôn buồn bực trong lòng, cuối cùng qua đời ở tuổi tráng niên.

Hồ lão phu nhân cùng Triệu thị đã nhanh chóng bất tỉnh, chuyện xấu của bọn họ làm lại bị Sính Đình vạch trần ra. Chương Minh Châu cũng rõ ràng ngơ ngẩn! Nha đầu ma ma xung quanh đều cúi đầu thật thấp, bọn họ nghe được những bí mật không thể để cho ai biết, sau này phu nhân có phải hay không sẽ tính sổ với bọn họ a? Hơn nữa bình thường tam tiểu thư là người yếu đuối nhu nhược như vậy, tại sao hôm nay giống như biến thành một người hoàn toàn khác? Ngay cả Hồ lão phu nhân cũng đối với nàng có điều kiêng kỵ Tục ngữ nói con thỏ nóng nảy cũng cắn người, người đàng hoàng khi nổi nóng cũng làm cho người khác khóc không ra tiếng.

"Ngươi! Ngươi. . . . . ." Hồ lão phu nhân tức giận mặt xanh môi trắng, run rẩy chỉ tay vào Sính Đình: “Tiểu tiện nhân ngươi càng ngày càng hỗn xược! Thật là ngang ngạnh, người là kẻ điên!” Bà đã sớm quên mất việc hại Thanh Mặc năm đó, mỗi ngày trôi qua yên tâm thoải mái, vô cùng dễ chịu.

Sính Đình không khỏi nở nụ cười, tiếng cười thế nào cũng không ngừng được. "Ta điên rồi! Chính là bị các ngươi bức điên." Nàng không chút nào để ý tới những người này: "Cho nên hiện tại các ngươi không nên ép ta, bất kể chuyện gì ta cũng dám làm.” Nàng hận không thể kéo tay Hồ thị và Triệu thị, đi giải oan cho mẫu thân đã chết của mình.

“Rốt cục ngươi muốn như thế nào? Mau thả Minh Châu ra, bằng không ta nhất định cho ngươi đẹp mặt!” Triệu thị oán hận nhìn chằm chằm Sính Đình, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Môi anh đào của Sính Đình hơi cong lên, tròng mắt đen kịt lóe lên tia hủy diệt: “Bà làm ta sợ a? Ta nhát gan lắm đấy! Nếu tay run lên thì con mắt của đầu heo này sẽ không giữ được nữa.” Âm thanh cuối cùng mang theo chút ý cười. Nàng ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, không muốn tỏ ra lương thiện nữa!

“A! Tay ngươi cần phải vững a!” Chương Minh Châu sợ hãi hét rầm lên, thiếu chút nữa không khống chế được tiểu tiện ra quần. Nàng cảm giác như cây trâm nhanh chóng chui vào trong mắt, nói năng lộn xộn: “Mẫu thân, các người không cần đả kích nó nữa, mau kêu nó thả con ra…Hu…!”

"Được, được, ngươi đừng kích động! Chuyện gì cũng có thể thương lượng, ngươi muốn thế nào mới chịu buông Minh Châu ra?" Triệu thị vì trấn an nàng đành phải tạm thời thỏa hiệp.

Sính Đình cúi đầu cân nhắc một chút, quyết đoán ngẩng đầu nói: "Chuẩn bị cho ta chuẩn bị một chiếc xe ngựa, ta muốn đi ra ngoài." Chương phủ này ở không được nữa, bọn họ không biết sẽ trừng trị nàng như thế nào đây! Thiên hạ rộng lớn thế nhưng không có chỗ cho nàng dung thân. Nhưng mặc kệ trước tiên phải xuất phủ đã, dù sao cũng đỡ hơn ở nơi đây bị bọn họ hãm hại.

Triệu thị cùng Hồ lão phu nhân liếc mắt nhìn nhau, Hồ lão phu nhân ánh mắt lóe lên, ho khan vài tiếng nói: "Ngươi nói muốn đi là đi, cũng phải cho chúng ta thời gian chúng ta chuẩn bị xe ngựa chứ?"

Thính Vũ ở bên cạnh nho nhỏ nói thầm: "Ai biết được có phải chuẩn bị xe ngựa bị hư giống như trên đường lần trước hay không?”

Sính Đình dùng sức níu chặt tóc Chương Minh Châu trong tay, Chương Minh Châu liên tục kêu đau thảm thiết, nàng không chút nào sợ hãi, ngạo nghễ cười: “Các ngươi không nên có ý định làm hư xe ngựa! Ta sẽ dẫn nàng theo, cùng ngồi lên xe, nghe nói đường xuống hoàng tuyền rất xa lại lạnh lẽo, có nàng đi cùng ta sẽ không tịch mịch.”

Trong ánh mắt Triệu thị vừa oán hận vừa sợ hãi, lúc này có người lôi kéo ống tay áo của nàng, chính là Chương Mỹ Ngọc nghe được tin tức chạy tới. Chương Mỹ Ngọc tránh mặt ở phía sau vài ma ma to khỏe, lặng lẽ hướng Triệu thị gật đầu một cái, ý bảo Triệu thị đáp ứng điều kiện của Sính Đình.

Triệu thị lấy tay chấm lên khóe mắt, một bộ dáng bất lực, nức nở oán trách nói: “Chân thành nuôi ngươi lại nuôi ra một kẻ thù, bây giờ không đáp ứng ngươi cũng không được. Tốt! Những gì ngươi yêu cầu ta sẽ đáp ứng, ngươi đi đâu chúng ta cũng phải biết, bắng không ai biết được ngươi sẽ đem Minh Châu đến nơi nào?”

“Đến chỗ của ta thì ta sẽ thả nàng, bà có thể phái xe chạy theo phía sau.” Sính Đình lúc này cũng không có sách lược gì vẹn toàn, chỉ muốn trước tiên cùng Thính Vũ ra khỏi Chương phủ! Đi một bước liệu một bước. Sau đó nàng cảnh cáo Triệu thị: “Muốn đầu heo này bình an thì đừng có giở trò!” Nàng ra hiệu cho Thính Vũ dùng đai lưng trói tay Chương Minh Châu lại, kéo ả: “Đứng lên, đi theo ta! Bằng không đừng trách ta không khách khí.” Chương Minh Châu tuy rằng lớn hơn Sính Đình nửa tuổi, nhưng thân thể Sính Đinh thon dài thanh mảnh, đối mặt với ả cũng không cần phải cố hết sức.

Chương Minh Châu bị trói tay, không thể làm gì khác hơn là phải đi theo. Ba người ngồi lên chiếc xe ngựa mà Triệu thị đã chuẩn bị, Thính Vũ vừa ra lệnh cho phu xe chạy đi, nha đầu Tiểu Nhân khóc sướt mướt chạy vội ra: “Tam tiểu thư, người không thể bỏ lại nô tì a?”

Sính Đình nhíu mày nhìn nàng, nghi hoặc không hiểu nói: "Tiểu Nhân ngươi vốn không phải nha đầu của ta, không cần đi theo ta."

Tiểu Nhân cúi đầu khóc thút thít, con ngươi sắc bén: “Tam tiểu thư, nô tì hầu hạ người thời gian dài như vậy, đã sớm là người của tam tiểu thư. Nếu như tam tiểu thư không mang nô tì theo, phu nhân tức giận lên nhất định sẽ lột da của nô tì, nói không chừng còn đem nô tì bán vào làng chơi, tam tiểu thư coi như thương xót nô tì đi!” Tiểu Tâm nửa thật nửa giả vừa khóc vừa nói, bộ dáng đáng thương biết bao.

Sính Đình nhìn ra ngoài xe một chút, trong lòng hơi sốt ruột, đành phải nói: “Vậy ngươi lên đây trước đi.” Hiện tại nàng và Thính Vũ dự định về Bạch Vân am tránh nạn một thời gian, sau đó từ từ nghĩ biện pháp. Bạch Vân am nằm ở bên ngoài thành Bạch Vân Sơn, nơi hẻo lánh, hương khói cũng không dồi dào, đây là nguyên nhân mà nàng bị Triệu thị tống vào trong đó. Hơn nữa ở am ni cô Triệu thị sẽ không tiện gây khó dễ, đều có chủ trì sư thái ngăn cản.

Tiểu Bắc ở một nơi bí mật nhìn xe ngựa đi xa, trong lòng không khỏi sốt ruột, mấy ngày nay thế tử gia bận rộn chân không chạm đất, ra lệnh cho hắn bảo vệ an toàn của tam tiểu thư. Nhưng dù sao hắn cũng là một đại nam nhân, không tiện kề cận bảo vệ một cô gái. Hôm nay tam tiểu thư xinh đẹp biến hóa lớn, lại có thể bắt cóc Chương Minh Châu ra khỏi phủ. Hắn suy nghĩ một chút, vẫn lặng lẽ đuổi theo phía sau xe ngựa.

Mấy ngày nay Hiên Viên Húc liên tục bận rộn, một khắc không ngừng, sau khi Tây La quốc dâng thư xin hàng, muốn chuộc tù binh về, việc nhân đức không nhường ai này toàn bộ đều do hắn trông nom. Khoảng thời gian trước Trần Quốc Công ở biên cảnh Uyển Nam bị kẻ địch đánh lén, bị trúng tên. Năm nay tuổi tác của hắn đã lớn, hoàng thượng thương cảm muốn gọi hắn về triều dưỡng thương, Hiên Viên Húc lập tức điều động võ tướng trong triều tiến đến tiếp nhận quân vụ của Trần Quốc Công.

Quốc gia đại sự, không thể vô tình. Mỗi ngày hắn phong trần mệt mỏi chạy ngược chạy xuôi, thấy trong khoảng thời gian này mẹ con Triệu thị cũng thành thật, không có tìm Sính Đình gây phiền toái, hắn cũng âm thầm yên lòng, còn có tiểu Bắc bí mật bảo vệ nàng, có lẽ cũng không có chuyện gì. Thật ra hắn đã truyền tin về Viêm Dương cốc, nhờ sư thúc chọn giúp hai cao thủ là hai cô gái vừa nhanh nhẹn vừa thông minh đến bảo vệ nàng.

Buổi tối hắn nhận được tin tức của Tiểu bắc truyền tới, cả đêm lẻn vào Thái Vi viện của Chương phủ, đã không nhìn thấy bóng dáng của người yêu đâu nữa. Phòng của Sính Đình đã sớm bị Chương Minh Châu sau khi trở về đập ngỗn ngang, một mảng bừa bãi.

Hắn lập tức vọt ra khỏi phòng, Tiểu Nam bẩm báo nói không có một người, bất quá Tiểu Bắc đi theo phía sau bảo vệ tam tiểu thư, chắc là không xảy ra chuyện gì.

Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Húc ẩn trong bóng tối làm cho người ta không thấy được biểu cảm của hắn, âm thanh trong trẻo lạnh lùng nói: “Gọi Tiểu Bắc trở về!”
Bình Luận (0)
Comment