Trong nháy mắt Sính Đình sợ hãi ngây người, cũng không khóc thút thít nữa, nàng kinh hoàng luống cuống vội vàng kẹp chặt hai chân, tim đập như sấm. Nàng bắt đầu mạnh mẽ giãy giụa đứng dậy, con ngươi trong vắt như nước oán hận theo dõi hắn: “Nếu như ngài dám động, ta sẽ chết cho ngài xem!”
Hiên Viên Húc không ngừng thở dốc, chiếc áo duy nhất trên người cũng tuột xuống, lộ ra thắt lưng mạnh gầy cùng cơ bụng rắn chắc, bụng của hắn có một ít lông nhạt màu, dọc theo người thẳng đến nơi bị chiếc áo che khuất, dưới ánh lửa bập bùng tỏa sáng lấp lánh, trên làn da trắng bóng của hắn hiện đầy mồ hôi trong suốt.
Hắn có chút nôn nóng ngẩng đầu lên nhìn ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, ngưng mắt nhìn gương mặt đầy nước mắt trong suốt của Sính Đình, thấy nàng một bộ dáng xem thường cái chết, một bộ dáng quyết không tuân theo, hắn một phen kéo tay của nàng xuống, nhanh chóng đặt vào bộ phận nóng rực muốn phun trào của hắn. Sính Đình liều mạng muốn rút tay bị nắm ra, thà chết không theo, nhưng vẫn bị ép cầm lấy vật nóng rực, sợ hãi nhảy bật lên.
Hắn thoải mái thở một hơi, gắt gao đè lại tay của nàng để ở phía trên, âm thanh tràn đầy thống khổ và uất ức: “Nếu nàng không để cho ta động, ta chết ngay bây giờ!” Nói xong dứt khoát lôi kéo tay Sính Đình vỗ về nhào nặn đứng lên, trong miệng trầm thấp "Ừ" một tiếng, cho thấy nội tâm được hết sức hưởng thụ.
Huyết sắc trên gương mặt xinh đẹp động lòng người của Sính Đình càng ngày càng đỏ, lúc này thật muốn té xỉu cho qua, tức giận trợn to đôi mắt đẫm lệ giống như không dám tin nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn thật sự là không biết thẹn, da mặt dày, lại thấy được chân mày hắn nhíu lại thật chặt, bộ dạng vô cùng khổ sở không giống như đang nói láo. Mồ hôi trên gương mặt bạch ngọc của hắn chảy lộp độp, gân xanh trên trán nổi lên, cắn răng nghiến lợi nhìn nàng, rõ ràng là tình trạng thà chết không ngừng. Nhất thời nàng không khỏi tâm loạn như ma, cũng có chút mềm lòng.
Hiên Viên Húc thấy thái độ của nàng có chút dao động, trong lòng âm thầm vui mừng. Vì vậy tới gần phía trước hôn lên vành tai mềm nhũn của nàng, dụ dỗ: "Sính nhi, bảo bối! Ta chỉ đụng một cái, chịu đựng một lần là tốt rồi."
Thấy Sính Đình nhắm hai mắt ngó mặt đi chỗ khác, lông mi thật dài sợ hãi rung nhè nhẹ. Hơi thở hắn dồn dập nhỏ giọng cầu xin: "Ta thật sự chỉ đụng một cái, sẽ không làm tổn thương nàng! Nếu không chỉ cho ta nhìn. . . . . ."
Lúc này dù cho khả năng chịu đựng của hắn cao đến mức nào thì hắn cũng không thể nhịn được nữa, lập tức hạ thân xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, đồng thời tay đang giữ chặt cổ tay của Sính Đình cũng buông ra, từ dưới áo khoác chui vào, đẩy hai chân trắng noãn như ngọc của nàng ra, không để ý cặn kẽ, một phen vén áo mỏng lên, liền nắm lấy hỏa long đang căng đau kêu gào công kích đẩy tới, phân thân vừa đụng vào nơi ẩm ướt mềm mại giữa hai đùi, cả người hắn tê rần, thoải mái run lên, từ trong cổ họng phát ra một tiếng tựa như khổ sở tựa như vui vẻ tựa như kinh ngạc hít một ngụm khí.
"Không được, không cần!" Sính Đình sợ hãi vạn phần hô lên, thân thể mềm mại rụt lại lui về phía sau, đồng thời hai chân thon dài khép lại muốn ngăn cản hắn.
Trong phút chốc, hắn theo bản năng liều mạng cọ xát lên nơi đó, lại không bắt được trọng điểm, Sính Đình cảm thấy đau đớn sinh sôi, nhịn không được hu hu khóc ồ lên.
Lúc này hắn ý loạn tình mê, nảy sinh độc ác ngậm chặt cái lưỡi của nàng, sau một hồi, hắn hừ một tiếng thật dài ngay tại răng môi của Sính Đình, thân mình gắt gao đè nàng lại, cái gì đó đang làm loạn phun ra một cỗ nóng rực như dòng nước ấm, nóng bỏng làm cho Sính Đình run run một trận. Sau đó hắn liền thở hổn hển nặng nề nằm ở trên người Sính Đình, an tĩnh lại.
Sính Đình đóng chặt hai mắt thẹn đến mức muốn chui xuống đất, có thứ gì đó giống như hồ dán chậm chạp theo thân thể nàng chảy xuống. Nàng thực sự không nhịn được nữa, nhéo lỗ tai của hắn muốn hắn đi xuống. Hiện tại cả người nàng vô lực, trong lòng vừa tức vừa hận, tự trách mình cho dù nhìn thấy hắn đáng thương cũng không nên mềm lòng, để cho hắn được như ý. Chỗ nào của hắn đáng thương, quả thực là đáng giận! Sau này nàng nên làm cái gì? Đi con đường nào? Bây giờ có phải nàng đã thất thân với hắn rồi không? Nàng cũng u mê không rõ, cũng không có ai dạy nàng những chuyện này!
Hiên Viên Húc lật người nằm ở một bên, tiện tay ôm nàng đặt lên trên ngực của mình, bàn tay lưu luyến nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng bóng loáng như ngọc của nàng. Trên mặt của hắn tràn đầy ảo não không cam lòng, mặc dù hưởng thụ rất là thoải mái, nhưng hắn cảm giác cũng không có đi vào. . . . . . .
Cho dù hắn thật sự không có kinh nghiệm đi nữa, có ngu ngốc đi nữa, cũng biết được hắn chưa có chân chính đoạt lấy Sính Đình. Chưa từng ăn qua thịt heo chẳng lẽ còn không thấy qua heo chạy sao? Những năm kia ở biên cảnh, tại doanh trại như vậy, các nam nhân khi nói đến nữ nhân đều không kiêng kỵ gì, không chút kiêng kỵ. Đồng Thông đề phòng chặt chẽ thế nào đi nữa, cũng có lúc không quản được một chút tò mò của hắn. Bởi vì tò mò đã từng cùng người khác so sánh qua chỗ kín, chỉ biết so với người khác lớn hơn chứ không nhỏ hơn, nhưng chuyện nghiêm trọng lúc này hắn không cam lòng, cảm giác mất đi uy phong nam tử hán, trong lòng âm thầm cắn răng không dứt.
Sính Đình bị hắn ấn trước ngực không cách nào nhúc nhích, dưới mặt là lồng ngực tinh tráng của hắn, cảm giác hô hấp kịch liệt của hắn dần dần bình tĩnh lại. Thừa dịp hắn không có phòng bị, một phen đẩy cánh tay của hắn ra, từ trên người hắn trượt xuống, nhanh chóng đem áo choàng kéo lên che kín thân thể, chạy đến một góc hang động cách xa hắn, dừng lại cúi đầu, thấp giọng kêu: “Ngài mau mặc quần áo tử tế.”
Hiên Viên húc nhíu mày, thong thả ung dung ngồi dậy, nhìn nàng mỉm cười. Áo mỏng màu trắng mặc cũng như không mặc giắt ở trên người tinh tráng bền chắc của hắn. Sính Đình vô cùng sợ đau mắt hột, không thể làm gì khác hơn là đưa tay che mắt, càng đi lui về phía sau.
"Đừng động!" Hắn đột nhiên nhíu lại chân mày đẹp, chắm chú nhìn chân ngọc của nàng không có mang giày thêu, mặc xong áo mỏng đứng dậy.
"A!" Nàng nhẹ giọng hô đau, thân thể hơi cứng ngắc, chân trần của nàng đạp một cục đá rồi. Hiên Viên Húc nhanh như tia chớp xông lên đem nàng ôm ngang vào trong ngực, Sính Đình liên tục giãy giụa không ngớt, hiện tại nàng rất chống đối hắn đến gần.
“Ta chỉ xem chân của nàng, không động vào nàng!” Hiên Viên Húc thấy nàng giãy giụa lợi hại, không thể làm gì khác hơn là trấn an nàng. Hôm nay hắn làm có phần hơi quá, chỉ sợ đã hù dọa người đẹp rồi.
“Có quỷ mới tin ngài! Mới vừa rồi không phải ngài đã nói chỉ…” Khuôn mặt Sính Đình một mảnh đỏ rực không nói được nữa.
“Mới vừa rồi ta nói cái gì? Hửm!” Hắn cau mày, bộ dạng vô lại tỏ vẻ không hiểu. “Sớm muộn gì nàng cũng là người của ta, ta cũng chỉ là lấy trước một chút lợi tức.” Hắn nói mặt không đỏ tim không đập, "Bảo nàng đừng động! Còn động ta sẽ không khách khí." Trong miệng nhẹ giọng quát nàng, tay lại dịu dàng cầm kim liên tinh xảo của nàng, may mắn là lòng bàn chân chỉ bị đỏ, không có rách ra chảy máu. Hắn yêu thương xoa kim liên trắng nõn như trẻ con của nàng, chỉ cảm thấy nàng không có chỗ nào mà không đẹp đến tận cùng, toàn thân cao thấp đều làm cho hắn mê muội không dứt.
Sính Đình bị bàn tay nóng rực của hắn xoa nắn đến đỏ mặt tim đập dồn dập, không nhịn được đập hắn hai cái: "Khốn kiếp! Thả ta xuống, ta muốn trở về trong am." Đậu hũ cũng bị hắn ăn hết rồi, ngay cả xương cũng bị hắn gặm không còn.
Hắn hơi nhíu mày kiếm lại, có chút không cam lòng, hắn còn chưa có ăn được thịt mà? Chỉ uống một chút canh, lúc này hắn làm sao chịu buông tay? Thân thể hắn ôm nàng một cái liền ồn ào xao động, giống như không thỏa mãn kêu gào. Sính Đình thấy hắn cau mày liền biết là không phải chuyện tốt, ôm cánh tay của hắn hung hăng cắn một cái, Hiên Viên Húc không ngờ con thỏ nhỏ như nàng lại có thể cắn người, cũng không phải đau chỉ là ngây ngẩn cả người.
Sính Đình thừa dịp hắn đang lúc mất hồn nhanh chóng nhảy ra khỏi ngực của hắn, chạy tới lấy y phục đã hong khô xuống ôm vào trong ngực, đứng ở bên đống lửa cảnh giác nhìn hắn, bộ dáng kia hẳn là nếu như hắn dám đi qua nàng liền định nhảy vào đống lửa.
Ngón tay thon dài của Hiên Viên Húc vuốt ve cái trán, cười khổ một cái “Đến đây đi! Nàng không có mang giày, ta thật sự không động tới nàng, nàng cũng không cần làm ta sợ nữa, hôm nay nàng đã hù dọa ta rồi!”
"Thật?" Sính Đình vẫn còn hoài nghi nhìn hắn, người này còn có thể nói chữ tín sao?
"So với trân châu còn thật hơn!" Hiên Viên Húc chân thành khẳng định, dù sao nàng sớm muộn cũng là người của gia, gia cũng không cần nóng lòng nhất thời. Lúc này mặc dù hắn rất muốn có nàng, nhưng mà rất sợ xúc phạm tới nàng, vả lại nàng còn nhỏ, chút thời gian này hắn vẫn chờ được.
"Vậy ngài đi ra ngoài!" Sính Đình ý bảo hắn rời hang động, y phục đã được hong khô rồi, còn ở chỗ này quá nguy hiểm. Thấy Hiên Viên Húc hơi động đậy, nàng liền đến gần bên đống lửa hai bước.
“Đừng động nữa! Dù sao ta cũng phải thay xong y phục mới đi được chứ?” Hiên Viên Húc vội vàng quát bảo nàng ngừng lại, thật sự sợ nàng! Cầm lấy y phục trên giá, bình tĩnh ở trước mặt nàng thay quần áo. Sính Đình quýnh lên, vội vàng xoay người đưa lưng về phía hắn, nghe được sau lưng một hồi sột sột soạt soạt tiếng vật liệu may mặc ma sát, sau đó là tiếng đẩy ra hòn đá cùng tiếng bước chân người đi ra ngoài
Hiên Viên Húc ngọc thụ lâm phong chắp tay sau lưng đứng ở trên một tảng đá lớn, bọn người Tiểu Nam Tiểu Bắc phân tán ở bốn phía. Hắn ngẩng đầu nhìn chân trời xa xa, áo dài xanh thẫm theo gió nhẹ nhàng tung bay, xoay người nhìn thấy Sính Đình chậm rãi đi ra ngoài động, tròng mắt đen của hắn phát ra vẻ dịu dàng say lòng người, mỉm cười nhảy xuống tảng đá lớn bước nhanh đi về phía nàng, vươn cánh tay định sẽ tới ôm nàng. Sính Đình linh hoạt hơi thấp người trốn tránh, từ dưới nách hắn chui ra, để cho hắn chụp hụt, thừa dịp hắn xoay người lại bắt nàng, như một làn khói hướng Bạch Vân am chạy tới.
Từng người trong đám Tiểu Nam không khỏi che mặt cười khẽ, khi nào đã nhìn thấy gia ăn xong rồi lại bị lép vế như vậy? Bờ môi Hiên Viên Húc nhẹ nhàng gợi lên, con ngươi đen nhánh tràn đầy ánh sang lung linh. "Chạy? Xem nàng có thể chạy đi đâu!" Hắn nhàn nhã giống như dạo chơi, không nhanh không chậm đi theo, tầm mắt nóng rực khóa thật chặt người phía trước .
Sính Đình chạy yêu kiều, thở hổn hển, cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại, thấy hắn cũng không có đuổi theo, mà là vô cùng nhàn nhã đi theo phía sau nàng không gần cũng không xa, lúc này mới dừng lại thoải mái thở mấy hơi, bước chậm lại hướng Bạch Vân am đi tới.