An vương phi nghe hạ nhân hồi bẩm nói Đại Đô Đốc đã trở về phủ, nhưng cũng không có qua vấn an nàng, mà là trực tiếp trở về Thanh Ngọc hiên, mặc dù đã từ nương bán lão nhưng bộ dáng của Lâm trắc phi vẫn rất thướt tha, đang hầu hạ nàng ăn cơm tối, An vương phi bởi vì chuyện này, tâm tình vốn đang rất tốt lại bị phá hư hầu như không còn, nhạt như nước ốc, bây giờ khó có thể nuốt xuống, nhớ tới buổi sáng hai mẹ con tranh chấp, nàng hạ đũa ngọc trong tay, phất tay để cho người đem thức ăn lui xuống.
Lâm trắc phi giỏi nhất là thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, thấy An vương phi khóa chân mày, có vẻ tâm tình không tốt, ân cần đem ly trà ngon hai tay bưng qua cho nàng, cười tủm tỉm hỏi "Vương phi tỷ tỷ vì sao lại khó chịu? Đừng ngại nói cho thiếp thân nghe một chút, nếu tỷ tỷ không ngại muội muội ngu dốt, cũng có thể giúp đỡ xem xét cặn kẽ một hai.” Bình thường Lâm trắc phi ăn nói khéo léo, đã quen ở trước mặt Đinh vương phi khuất phục nịnh hót, cho nên cùng vương phi quan hệ rất tốt, hai người cũng không có bởi vì một là chánh thất cùng thân phận vợ lẽ mà nhìn đối phương không vừa mắt.
An vương phi tâm phiền ý loạn nhấp một ngụm trà, không khỏi cùng Lâm trắc phi khạc ra một bụng đầy khổ tâm: "Còn không phải là Húc nhi, người làm mẹ như ta đây cũng vì hắn mà nhọc lòng! Sau khi hắn trở về vương phủ trong phòng vẫn trống vắng lạnh lẽo, ngay cả biết thương yêu biết nồng nàn với mọi người cũng không có, vì hắn tỉ mỉ lựa chọn thế tử phi, ta làm mặt dày tổ chức hội thưởng mai, mời tới các vị tiểu thư có thân phận, đến tuổi lấy chồng để cho hắn chọn, hắn chẳng những không cảm kích ta còn cùng ta nổi lên tranh chấp! Muội muội ngươi nói ta đây là vì ai mà khổ cực, vì ai mà vội vàng?”
Ánh mắt rất phong tình của Lâm trắc phi lóe lóe, cùng với Đinh vương phi thở dài một cái, mới nhỏ nhẹ nói: "Nói đi nói lại tỷ tỷ lao tâm lao lực tổ chức lễ hội thưởng hoa còn không phải vì thế tử, muốn cho hắn tự mình lựa chọn người vợ vừa ý, nhất định thế tử gia sẽ hiểu được ý tốt của tỷ tỷ.” Vừa vội vàng biểu hiện lòng trung thành với An vương phi: “Sau này nếu như thiếp thân nhìn thấy thế tử chắc chắn sẽ khuyên nhủ giúp vương phi.”
An vương phi nghe lời của nàng sắc mặt thoáng thư giãn một chút, dường như mới nhớ tới cháu gái Lâm Phương Nương của nàng, vỗ nhè nhẹ tay ngọc của Lâm trắc phi: "Ngươi cũng yên tâm đi! Trong lòng ta đây hiểu rõ, Phương Nương đứa nhỏ này từ khi ta gặp qua, diện mạo tính tình đều không thể soi mói, sáng mai ngươi đón nó tới vương phủ chơi, ta cũng lâu ngày không thấy nó, rất nhớ nó!”
Lâm trắc phi vui vẻ không thôi cười duyên nói: "Vậy thiếp thân liền thay nó tạ ơn tỷ tỷ, nó luôn là đứa hiếu thuận nhất, không phải thiếp thân khoe khoang, Phương Nương bên nhà thiếp giống như Trương Phi —— người cứng rắn lời nói ra cũng cứng rắn! Hiện tại người cầu xin muốn cưới nó gần như đã đạp lan can phá cửa phủ, chỉ là đứa bé kia rất cố chấp, vẫn luôn nhớ Húc ca ca của nó.” Nói xong nàng lại che miệng mà cười.
An vương phi không khỏi thở dài một hơi, tiếp tục kể khổ: "Lần này không biết hắn ở đâu đã nhận thức một vị tiểu thư, lại còn nói muốn kết hôn với nàng, ngươi nói chuyện này có buồn cười hay không? Thân là con cháu hoàng thất chính thê có thể tùy tiện lấy sao? Hôm kia hoàng hậu nương nương còn trêu ghẹo ta đi hỏi hôn sự cho hắn đấy!”
Gương mặt trang điểm tinh xảo của Lâm trắc phi hơi cứng đờ, chuyện khi nào? Nàng cẩn thận nhẹ nhàng thăm dò nói: "Vậy tỷ tỷ có biết là tiểu thư nhà nào không? Diện mạo tính tình như thế nào?" Lâm trắc phi cũng không ỷ vào mình cùng vương phi có quan hệ tốt liền vượt quá phép tắc, cũng không có bởi vì ca ca của nàng vinh dự trở thành sử Bộ thượng thư liền sau nhếch cái đuôi lên, ở trong vương phủ luôn luôn thuận lợi mọi bề, xử sự cũng khôn khéo, rất biết làm người.
“Là con gái của Chương Thám Hoa đã qua đời, lúc Đỗ ma ma tới đưa thiệp có gặp qua, sau khi trở về phủ nói giật nảy mình, bẩm sinh thật sự không thể chê, rõ ràng so với các quý phi mỹ lệ trong cung còn đẹp hơn mấy phần.” An vương phi nhức đầu vuốt cái trán, cô gái như vậy tựa như Quan Vân Trường bán đậu hũ, người cứng rắn lời nói ra không cứng rắn a! Như Phương Nương vậy cũng không tệ, có gia thế tài mạo lẫn tính tình dịu dàng, Đỗ ma ma trở lại nói đến tính tình của Chương tam tiểu thư, không có một câu khen ngợi, chỉ nói tiểu thư kia là chó cắn Lữ Động Tân —— không biết phân biệt tốt xấu!
(Lâm trắc phi nói Lâm Phương Nương giống Trương Phi, Đinh vương phi nói Sính Đình giống Quan Vân Trường=Quan Vũ=Quan Công, ai rành tính cách hai người này thì sẽ hiểu, chứ ta là ta hơi mơ hồ, chỉ biết Quan Công mặt đỏ, Trương Phi ngủ mở mắt thì phải)
Mắt phượng của Lâm trắc phi thoáng qua một tia sắc bén, rất nhanh, nàng che giấu khẽ cười nói: "Nhớ năm đó Chương Thám Hoa tài hoa hơn người, dung mạo có thể so với Phan An, nữ nhi của hắn chắc cũng không tồi." Nàng siết chặt trong tay khăn, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Có phải Chương đại tiểu thư tài danh mới nổi lên gần đây không? Chẳng qua là Chương Thám Hoa đã chết, gia thế nhà này cũng không xứng với gia thế của thế tử gia chúng ta, làm thiếp còn không xứng.”
(Phan An là một trong tứ đại mỹ nam của Trung Hoa cổ đại, ba người còn lại là Lan Lăng Vương, Vệ Vương Giới và Tống Ngọc. Trong dân gian có câu: “mặt tựa Phan An” để miểu tả những người đàn ông đẹp.)
“Ai mà không biết như vậy! Vả lại còn không phải là đại tiểu thư dòng chính kia, là cái thứ nữ nhỏ nhất.” An vương phi đưa tay xoa huyệt thái dương, quý nữ tốt trong kinh thành có rất nhiều để cho hắn lựa chọn, hắn lại lệch mắt dại gái, “Chẳng trách người ta đều nói hồng nhan họa thủy…Thậm chí ta phát thiệp mời, còn nói ta không cần mở hội thưởng hoa, hắn thật sự là bị sắc đẹp làm cho đầu óc mê muội rồi.”
Lâm trắc phi vuốt ve Kim Lưu Tô trên đầu, nũng nịu quở trách: "Tỷ tỷ cũng thiệt là, bởi vì chút chuyện nhỏ này mà rầu rỉ à? Việc hôn nhân đại sự sao có thể để cho thế tử tùy tiện làm càng đây! Còn không phải là do tỷ tỷ và vương gia định đoạt sao, hơn nữa nam nhân tam thê tứ thiếp, chính thê của thế tử phải tỉ mỉ cân nhắc lựa chọn một phen.”
An vương phi khổ não lắc đầu một cái: "Tại ngươi không biết, bây giờ hắn đã lớn, có chủ ý của mình…, vương gia, ngươi cũng không phải không biết, mọi sự bỏ liều.”
Lâm trắc phi cúi đầu suy nghĩ một chút, nói nhỏ: "Tỷ tỷ không nghĩ tới sẽ gặp mặt vị tiểu thư kia sao? Tuy rằng Đỗ ma ma đã gặp qua nàng, nhưng bà ta là một nô tài, rất nhiều lời không tốt không thể nói thẳng ra! Tỷ tỷ gặp nàng, cũng nhân cơ hội này hảo hảo mỉa mai nàng một phen, nói không chừng nàng còn vô cùng cảm kích ân huệ này!”
An vương phi do dự một chút, đối với đề nghị của Lâm trắc phi cũng hơi động lòng, nàng tự giữ thân phận cao quý, cho rằng phái ma ma bên người đi khuyên nhủ vị tiểu thư kia là tốt rồi, vậy mà Húc nhi lại gay gắt lên, đúng là đáng thương cho tấm lòng của người làm cha làm mẹ trong thiên hạ, tất cả những gì nàng làm còn không phải vì tốt cho hắn sao.
Gương mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Húc lạnh như băng, vẻ mặt người lạ chứ tới gần, ngẩng mặt bước dài vào Thanh Ngọc hiên, sau đó mấy bước liền nhảy vào phòng, "Pằng" một tiếng đóng cửa lại, rất nhanh liền chán nản hạ mặt, một mình ủ rũ cúi đầu ở bên trong buồn bực, căn bản không nghĩ tới đi Cẩm Sắt viện chào hỏi An vương phi.
Lúc này trong lòng hắn đang chịu đựng ấm ức, giống như có trăm con mèo cào ở ngực, từ khi hắn ra chiến trường cho đến sau này, lúc nào cũng sợ người trong quân đội bởi vì hắn nhỏ tuổi mà xem thường hắn, vẫn luôn biểu hiện thành thục chững chạc, thoải mái tự nhiên, giờ phút này đôi mày kiếm của hắn gắt gao vặn chung một chỗ, môi mỏng cũng mím chặt, lệ khí trong mắt càng ngày càng đậm, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, như cuồng phong đi qua cái bàn, phất tay một cái đem đồ đạc trong phòng đập nát bấy.
“Bùm, lốp bốp, bịch, ầm, rầm, xoảng” tiếng vỡ vụn tung tóe của bình hoa xa xỉ và đủ loại đồ sứ hoàn mỹ đắt tiền từ trong phòng truyền ra, Tiểu Nam và Tiểu Bắc ở bên ngoài tận trung tận chức coi chừng, nơm nớp lo sợ bịt lấy lỗ tai nhắm mắt, tưởng tượng ra cái loại hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn đó.
Cuối cùng không còn gì cho hắn đập nữa, lửa giận trong lòng còn chưa phát tiết hết, thậm chí từng đợt kéo dài tràn lan, liếc mắt một cái liền lướt qua cái bàn bằng gỗ lim dát vàng đang tỏ vẻ ngớ ngẩn tại chỗ, sáng long lanh giống như là đang vô cùng hả hê cười nhạo hắn bị người yêu vứt bỏ, đây không khác gì là thêm dầu vào lửa, hắn giận không kiềm được một phen khiêng bàn lớn lên, điên cuồng ném trên mặt đất, một tiếng vang dội thật lớn, khối đá xanh trên mặt đất bóng loáng mà bằng phẳng cũng bị đập bể một lỗ, cái bàn bền chắc lại không có bể chia năm xẻ bảy như ý của hắn, hắn vẫn còn chưa hết giận lại hung hăng đạp cho mấy đá.
Mặc dù bề ngoài hắn tuấn lãng ưu nhã, dịu dàng lễ độ, nhưng rốt cuộc vẫn là Đại Thiếu Gia từ nhỏ được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, thực chất bên trong cũng rất ngang ngược, khí phách vô cùng, đã khi nào hắn chịu qua bực bội như vậy, vả lại cả cuộc đời này cũng vô vọng báo thù, chủ yếu nhất là hắn còn muốn cầu xin người kia cứ làm cho hắn bực bội nhiều hơn nữa, chỉ cần đừng bỏ mặc hắn, không muốn nhìn thấy hắn, không cần trốn tránh len lén đau lòng rơi lệ! Tới hôm nay hắn mới phát giác hắn có khuynh hướng thích ngược, chỉ cần người ngược hắn là Sính Đình, giày vò hắn thế nào, đánh hắn như thế nào, hắn chẳng những không một câu oán hận mà còn thích như mật ngọt.
Hiện tại trong lòng hắn giận dữ bất an, chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất để phá hủy tất cả mọi thứ trước mắt, không cam lòng chịu đựng tức giận, phải trút hết ra ngoài, hắn cau mày giống như nhớ lại chuyện gì đó quan trọng, bước một bước dài vượt đến cửa, mở cửa sải bước chạy thẳng tới hướng thư phòng, đem mấy quyển Chí Tôn Bảo Điển hắn cần học hỏi nhiều hơn ra ngoài, tỉ mỉ lật nhiều lần, cuối cùng hắn lười biếng tựa vào bàn đọc sách bên cạnh, yên lòng thở phào một cái, đã nói hắn đường đường là nam tử hán làm sao có thể có vấn đề đây? Quả thực là lần đầu quá khẩn trương kích động, cũng tại Sính Đình quá mức tốt đẹp mê người, cho nên hắn mới không khống chế được! Lần sau. . . . . .
Hắn chậm rãi đưa bàn tay vào trong ngực, khóe miệng lộ ra ý cười y chang hồ ly xảo trá đang cười trộm, lấy ra một miếng vải mềm màu tím nhẹ pha một chút hồng phấn, sau đó vô sỉ đem mặt vùi vào trong đó, vô cùng say mê hít một hơi thật sâu, sau đó gương mặt tuấn tú dán vào miếng vải mềm bắt đầu vòng vo nhẹ nhàng ma sát, trong lòng nhất thời mềm thành một đoàn nước.
Âm thanh của Tiểu Bắc cẩn thận từng li từng tí vang lên ở ngoài thư phòng: "Gia, người trong cung tới, hoàng thượng cùng thái tử cho đòi gia gấp." NGAO...OOO! Tại sao lại là hắn đi qua bẩm báo? Hắn và Tiểu Nam ra kéo búa bao, Tiểu Nam ra tảng đá, hắn ra cây kéo. . . . . .
"Ừ, biết, chuẩn bị ngựa." Hiên Viên Húc cẩn thận vo tròn miếng vải trên tay, cẩn thận đặt kề sát vào trong ngực, đi ra khỏi thư phòng lại là một bộ dáng tuấn mỹ lạnh lùng, cao quý bất khả xâm phạm
P/s: Hết Đỗ ma ma bây giờ lại thêm bà Lâm trắc phi đâm thọt nữa..nhưng không sao, cuối cùng anh chị cũng hạnh phúc bên nhau à. Hihi ta đố mọi người miếng vải mà Húc ca mân mê là cái gì?