Hiên Viên Húc mặt không chút biểu cảm liếc mắt nhìn Thính Vũ, soái khí hướng Tiểu Bắc gật đầu một cái, chân nhẹ nhàng điểm xuống đất tung người nhảy lên xe ngựa.
Tiểu Bắc lập tức tiến lên kéo Thính Vũ xuống xe, mang theo nàng đi tới bên cạnh.
"Cái tên đầu gỗ này, ngươi muốn làm gì? Tiểu thư, tiểu thư!" Thính Vũ không ngừng giãy giụa, cái tên đầu gỗ này mỗi lần đối với nàng đều không chút khách khí, tức chết nàng!
Ngón tay Tiểu Bắc khẽ động, ngay tức khắc Thính Vũ chỉ có thể mở rộng miệng, lại không phát ra được âm thanh nào, không khỏi vừa tức giận vừa hoảng sợ trợn tròn mắt nhìn Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc một vẻ mặt thanh tuấn hiền lành, liếc xéo nàng, khoa tay múa chân một cái làm động tác chém người, lạnh lùng nói: "Không được ầm ĩ! Tam Tiểu Thư không có việc gì." Nói xong thuận tay giúp nàng giải huyệt.
Thính Vũ bưng chặt miệng, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa muốn đứng không vững. Lần trước người này ở quán rượu dùng nước lạnh dội vào mặt nàng, lần này lại muốn giết nàng, thật là xấu!
Sính Đình vốn muốn xuống xe sau khi thấy Hiên Viên Húc đi lên, nhẹ nhàng ngó mặt đi chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ trầm mặc không nói, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm gì.
"Nàng không sao chớ?" Hiên Viên Húc lo lắng đưa tay phủ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Sính Đình lại đem mặt nghiêng nghiêng.
Tay Hiên Viên Húc dừng lại, cứng ở không trung, nhớ tới lúc trước hai người ở Bạch Vân Sơn cãi vã, hắn không khỏi hạ gương mặt tuấn tú xuống, con ngươi đen nhánh ủy khuất lo lắng nhìn nàng.
Trong mắt Sính Đình ẩn sâu oán hận buồn bực, trong giọng nói cũng là sóng nước chẳng xao, mở miệng chỉ nói ra hai chữ: "Vô sự." Nàng đã sớm nói bọn họ là người của hai thế giới, căn bản là vô duyên vô phận, nếu như không phải hắn một mực cưỡng cầu, cũng sẽ không làm cho An vương phi cảm thấy nàng không biết điều, cũng sẽ không để cho Lâm Phương Nương gọi nàng là muội muội, nói cái gì về sau là tỷ muội tốt, tỷ muội tốt của nàng xéo đi!
Nàng không có gia thế hiển hách, không có cha mẹ phú quý làm đại thần, nhưng cũng không phải để cho người ta có thể tùy ý nhục nhã! Nàng đã nói là không mơ tưởng Hiên Viên Húc rồi, tại sao những người này một hai đều cho rằng nàng nghĩ một đằng nói một nẻo! Chẵng lẽ muốn nàng khắc mấy chữ “Tuyệt đối không mơ tưởng Hiên Viên Húc” thật to trên mặt thì mới được sao? Nghĩ tới những thứ này, trong lòng nàng uất ức tột đỉnh, trong mắt không khỏi lại có lệ tính dâng trào.
Trong lòng Hiên Viên Húc vui mừng, mắt sáng lóe ra kích động, cuối cùng nàng cũng chịu để ý hắn! Nhưng thấy khí sắc nàng sa sút, không khỏi lo lắng trùng trùng hỏi: "Sính nhi? Rốt cuộc nàng làm sao vậy?” Hắn không khỏi nhỏ giọng gọi ra tên mà thường ngày lúc riêng tư của hai người hắn vẫn gọi. Hắn lặng lẽ đi qua Bạch Vân Sơn mấy lần, nghĩ tới nàng hết giận nói không chừng sẽ chịu gặp hắn, nhưng nàng vẫn nhẫn tâm cự tuyệt gặp hắn.
Sính Đình lại thủy chung khẽ rũ mắt xuống, ánh mắt nhìn chính là thảm lót dưới chân trong xe ngựa, từ đầu đến cuối cũng không từng cùng hắn hai mắt nhìn nhau.
Lần đầu tiên Hiên Viên Húc thấy cô nương trong lòng phờ phạc rũ rượi như thế, bộ dáng không còn hy vọng, hắn cảm thấy hôm nay Sính Đình dường như yếu ớt hơn ngày thường, giống như vừa đụng sẽ bể. Không khỏi có chút đau lòng cực kỳ: "Có phải mẫu phi ta làm khó dễ nàng không?"
Những lời này rốt cuộc làm cho Sính Đình không nhịn được nữa ngẩng đầu lên, trong lúc vô tình ánh mắt nàng và ánh mắt Hiên Viên Húc chạm vào nhau. Hắn nhìn thấy trên gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của nàng tất cả đều là ẩn nhẫn, đôi mắt khẽ ửng hồng không mảy may ảnh hưởng đến dung nhan minh diễm của nàng, ngược lại càng làm cho nàng có vẻ đẹp động lòng người, nàng nén lệ, ánh mắt vừa quật cường vừa yếu ớt, khắc thật sâu vào trong lòng của hắn, trái tim vì nàng mà rung động nóng bỏng. Hắn không khỏi cũng có chút xúc động, thậm chí không nhịn được muốn vươn tay ôm nàng vào trong ngực.
Sính Đình nhẹ nhàng cười một tiếng, con ngươi trong suốt như mặt nước nhìn thẳng hắn, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc không chút nào giấu giếm: "An vương phi cao quý tự hạ thấp địa vị bằng lòng gặp mặt tiểu nữ, tiểu nữ thụ sủng nhược kinh còn không kịp! Làm sao sẽ làm khó với ta?”
Hiên Viên Húc nghe vậy cứng lại, trong lòng giống như bị tảng đá lớn ngăn chặn, một dạng rầu rĩ, tràn đầy áy náy. Giây lát, hắn nghiêm túc mở miệng nói: "Ta thật sự thích nàng! Nàng phải tin tưởng ta, ta sẽ thuyết phục mẫu phi, chắc chắn sẽ phong quang cưới nàng làm vợ.”
Sính Đình cười lạnh, thích? Một người con trai thích một cô gái, là một chuyện dễ dàng cỡ nào. Hắn cũng thật sự thích Lâm Phương Nương kia đi! Hai người là thanh mai trúc mã nhất định có rất nhiều chuyện xưa và tình cảm mà người khác không bì kịp. Nàng kia vừa nhắc tới Húc ca ca, trên gương mặt động lòng người vừa tươi cười vừa ngượng ngùng, có biết bao nhiêu ngọt ngào nha! Đó mới đúng là tình yêu mưa móc dễ chịu, hạnh phúc tươi cười, bản thân mình cũng vĩnh viễn không thể có được! Cô gái như vậy mới thích hợp ở bên cạnh hắn.
"Thế tử gia nói đùa." Sính Đình nhìn chiếc khăn trong tay một chút, giống như có thể nhìn ra một đóa hoa, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ: "Ngài là thân phận gì, ta là thân phận gì? Làm sao có tư cách để cho ngài thích, thế tử, ngài hãy tìm nữ tử môn đăng hộ đối để thích đi! Ta không muốn trở thành gánh nặng của thế tử, cũng không muốn bị người khác nói ta là cô gái có thân phận thấp hèn cũng dám mơ tưởng thế tử gia.”
Hiên Viên Húc cặp mắt thâm trầm tối đen vẫn chăm chú nhìn nàng, cau mày nói: “Ta chỉ thích nàng, mắc mớ gì đến thân phận? Vì sao nàng vẫn không tin ta? Vì sao luôn muốn xuyên tạc ý tốt của ta? Nàng biết rõ ràng ta không phải ý này.”
Sính Đình sắc mặt bỗng chốc nghiêm, giọng nói thương cảm lại vô tội: “Ta không biết thế tử có ý gì, ta cũng không muốn biết! Ngài là hậu duệ của thiên hoàng quý tộc, thân phận quá mức cao quý, tiểu nữ chỉ là bụi trên mặt đất, hai người chúng ta là trời đất khác biệt, thế tử gia cứ gọi ta Chương tam tiểu thư là được rồi, đừng làm cho người ta hiểu lầm.”
Hiên Viên Húc và nàng quen biết nhau mấy tháng, cũng thăm dò tính tình của nàng, xem ra mặc dù nhu nhược, nhưng mà quật khởi tới mức ai cũng không rõ mãi trướng, vì vậy mềm giọng lên tiếng: "Chúng ta không nên như vậy có được hay không? Lòng của nàng tàn nhẫn, nhất định phải nói chuyện với ta như vậy sao?"
Sính Đình cũng nhìn hắn, ánh mắt chịu đựng đau khổ và thất vọng, giọng nói đều mang theo khẩn cầu: “Ta chỉ là muốn tự do tự tại sống an ổn qua ngày thôi, hiện tại ngay cả Chương phủ ta cũng không thể trở về, thế tử ngài đừng dây dưa mãi như vậy có được hay không? Ngài cũng phải nghĩ cho thể diện của vương phủ một chút, ta muốn cư trú ở Bạch Vân am mà cũng không yên, thiên hạ rộng lớn, rốt cuộc ta phải dung thân ở chỗ nào chứ?”
Hiên Viên Húc vẻ mặt chăm chú, trong phút chốc ánh mắt thay đổi vô cùng nghiêm túc: "Ta đã nói với nàng rất nhiều lần, nàng là người ta yêu, ta sẽ che chở nàng!”
Sính Đình khiêu khích cười cười: "Thế tử gia mới vừa nói sẽ che chở ta, cho dù có một ngày, thê tử ngài làm khó ta, ngài cũng sẽ che chở ta. . . . . ."
Hiên Viên Húc nhíu chặt đầu mày, không hiểu nàng đang nói cái gì, cái gì thê tử của hắn? : "Sẽ không xuất hiện loại tình huống đó!"
Sẽ không? Là cái gì sẽ không? Là thê tử của hắn sẽ không làm khó nàng? Hay là nói. . . . . . , cả trái tim Sính Đình trì hoãn, chậm rãi chìm đến đáy cốc. Tay của nàng nắm thành quyền, nắm quá chặt, móng tay ngắt vào lòng bàn tay thật sâu.
Ý lạnh trong con ngươi của nàng càng ngày càng sâu, yên lặng nhìn hắn: “Ngài nên đi tìm biểu muội biểu tỷ gì đó của ngài đi? Ta vĩnh viễn cũng sẽ không cùng nữ nhân khác giành một người đàn ông!” Lúc trước khi mẫu thân qua đời, nàng mới chín tuổi, trước khi chết mẫu thân đã bắt nàng thề sau này tuyệt đối không làm thiếp cho người ta, tìm một nam nhân trung hậu hiền lành để nương tựa suốt đời, cho dù cuộc sống khổ sở một chút cũng tốt hơn ngâm trái tim mình trong nước đắng. Mẫu thân thấp giọng thì thào nói mấy người phụ nữ vây quanh một người đàn ông ngày qua ngày rất khổ sở, bảo nàng tuyệt đối không được dẫm vào vết xe cũ.
Hiên Viên Húc không chớp mắt nhìn nàng, khóe môi hơi nhếch lên, có chút mừng rỡ hỏi: “Bởi vì chuyện này mà nàng mất hứng? Cái gì biểu tỷ biểu muội! Nàng hiểu lầm rồi, nàng ta chỉ là cháu gái của Lâm trắc phi, thường tới vương phủ làm bạn với mẫu phi, hạ nhân liền gọi nàng ta là biểu tiểu thư, cùng ta một chút quan hệ cũng không có.”
"Nàng ấy có phải hay không đều không liên quan gì đến ta, ta và các người là người của hai thế giới.” Sính Đình lạnh nhạt nói: "Ta cũng không làm thiếp của ai hết, các người đều chết tâm hết đi!”
Hiên Viên Húc ôn nhu kiên trì nói: "Không có người nào nói nàng phải làm thiếp, nàng sẽ chỉ là thê tử của ta.”
"Thê tử của ngài sẽ có rất nhiều, nhưng sẽ không có ta!” Sính Đình không chút để ý tiếp lời, sau đó nàng khẽ cười nhìn Hiên Viên Húc "Cám ơn Thế tử gia thương hại, đáng tiếc ta vô phúc hưởng thụ."
Hiên Viên Húc nắm chặt quả đấm, dốc hết toàn lực mới chịu đựng được không nhúc nhích, lạnh giọng hỏi "Người nào có phúc? Lâm Phương Nương sao? Nàng định nói rõ ràng với ta rồi ra đi có phải hay không?”
Sính Đình mặt không chút thay đổi gật đầu một cái, "Dạ, ta muốn đi về, kính xin Thế tử gia xuống xe."
Hiên Viên Húc vẫn không nhúc nhích, một phen kéo cổ tay của nàng qua, đem bàn tay mảnh khảnh đến trước mắt mở ra, nhìn lòng bàn tay mềm mại có bốn dấu móng tay hình bán nguyệt màu xanh tím, hận không thể để những tổn thương này ở trên người mình. Hắn không ngừng vuốt ve bàn tay của nàng, nhẹ giọng nói: “Tội tình gì nàng phải như vậy?”
Sính Đình dùng lực rút tay của mình về, đem bàn tay khẽ khép lại, che lại vết thương, trong phút chốc ánh mắt của nàng thay đổi, đóng băng mà kiên định, giống như quyết định cái gì: “Lần trước ta đã nói qua ta không muốn gặp lại ngài, bây giờ cũng vậy, ngài không xuống xe, ta xuống.” Nói xong nàng liền đứng dậy muốn xuống xe.
Hiên Viên Húc nhìn đôi môi đỏ mọng, kiều diễm ướt át của nàng nói ra những lời đả thương người khác, lại cảm giác được nàng ngượng nghịu cầm một dao găm cùn ra sức đặt ở tim của hắn. Hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nàng, rất nhanh giữ chặt cổ tay trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng kéo tay nàng xuống, ôm nàng vào trong lòng thật chặt.
Sính Đình mạnh mẽ giằng co, Hiên Viên Húc cũng không để ý trái lại tiếp tục hôn nàng, Sính Đình hạ quyết tâm, cái tay không kia đột nhiên rút ra một thanh chủy thủ từ trong tay áo để ngang trước ngực hắn.