Giữa trưa, lúc Sính
Đình tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân mệt lả vô lực, cả người mềm nhũn,
đầu vừa cử động liền cảm giác choáng váng hoa mắt, ngay cả đứng dậy cũng rất khó khăn, miễn cưỡng nhúc nhích cổ tay, lại phát hiện phía trên có
thêm một đồ vật. Nàng cố sức ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lại phát hiện là
lắc tay Mục thần châu của Hiên Viên Húc. Trong lòng nàng tràn đầy nghi
hoặc khó hiểu, không phải nàng đã nhờ người trả lại cho hắn rồi sao? Tại sao lại chạy đến trên cổ tay của nàng? Chẳng lẽ tối hôm qua thật sự là
hắn ở bên cạnh nàng? Nàng mơ hồ trong mơ hồ, không phân biệt được còn
tưởng đó chỉ là cảnh trong giấc mộng mà thôi.
"Thính Vũ!" Nàng yểu điệu vô lực hướng bên ngoài nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi? Thật tốt quá!" Thính Vũ nghe được âm thanh của
nàng, vui mừng chạy vào, mấy bước đã đến bên người nàng. Sau đó sờ sờ
cái trán của nàng, cảm giác đã không nóng, không nhịn được xấu hổ nói
với nàng: "Đều tại hôm qua ta ngủ như chết, người bệnh nặng như vậy ta
cũng không phát hiện, người nên nằm nghỉ thật nhiều, ta đi bưng cháo
lại.” Nói xong lại vội vã chạy ra ngoài.
Đợi khi tinh thần nàng
thanh tỉnh một chút, Thính Vũ không đợi nàng hỏi liền trúc thùng đổ
đậu—— một cốc một thực nói cho nàng biết, tối hôm qua Hiên Viên Húc thật sự đã tới, nhờ có hắn phát hiện nàng sốt cao hôn mê bất tỉnh, sau đó
lại vội vàng mang nàng đi xuống chân núi tìm đại phu, nếu không bệnh của nàng làm sao tốt nhanh như vậy a!
Nàng nghiêng người dựa vào gối rũ mắt xuống nghe, trầm mặc không nói, rất lâu mới nhẹ nhàng thở dài
một tiếng, chợt cực kỳ mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Nàng không phải
người có tâm địa sắt đá, cũng hi vọng lấy được nam tử thương yêu cô gái
bình thường, nội tâm cũng rung động và mềm lòng! Nhưng bọn họ căn bản là không thể nào ở cùng nhau, xuất thân của hắn quyết định thê tử của hắn
phải là nữ tử có thân phận xứng với hắn, dòng dõi gia thế tương xứng mới không bôi nhọ địa vị của hắn. Không chưng bánh màn
thầu chưng giọng điệu, đánh chết nàng cũng phải không nguyện ý làm thiếp của hắn. Có lẽ đúng như An vương phi từng nói, đáy lòng nàng cũng mơ
tưởng thứ không thuộc về mình, cho nên đáng bị người khác xem thường và
khi dễ!
Hiên Viên Húc đối với nàng rất tốt, chăm sóc nàng rất
tốt, nàng rất sợ mình không kháng cự được dịu dàng của hắn, đắm chìm
trong tình cảm nóng bỏng của hắn, sau đó chạy về phía lồng ngực ấm áp
của hắn như là lao đầu vào chỗ chết. Nhưng nàng lại vô cùng tự ti, sợ ở
bên nhau không lâu, sau này hắn lại trái ôm phải ấp, nàng chỉ có thể bất lực đứng ở một bên đau lòng buồn bã rơi lệ, đến mức cả trái tim chết
lặng một chỗ. Có lẽ bởi vì nàng ích kỷ, cho nên nàng chỉ có thể thừa dịp bây giờ còn có thể cự tuyệt hắn thì cứng rắn bảo vệ mình, ít nhiều lưu
lại một con đường lui, không đến nỗi về sau phải thua cả ván bài! Trong
lúc miên man suy nghĩ nàng lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sau
khi Hiên Viên húc rời khỏi Bạch Vân am thì gấp rút chạy tới hoàng cung,
liên tục bận rộn đến xế chiều mới trở lại An Vương phủ, bước vào Thanh
Ngọc hiên đã thấy An vương phi lẳng lặng ngồi ở bên trong chờ của hắn.
Bà nhìn vẻ mặt trầm lặng của Hiên Viên húc, nhẹ giọng mỉm cười không hài
lòng: "Tại sao trễ như vậy mới trở về? Muốn con bồi mẫu phi ăn một bữa
cơm cũng không thấy bóng dáng đâu.”
Chân mày xinh đẹp của Hiên Viên Húc khóa thật chặt, nhưng vẫn cung kính hướng vương phi chào một cái.
An vương phi cố tình bình yên vô sự nói: "Phương Nương tới vương phủ cũng
lâu rồi…, khi còn bé các con thường hay gặp mặt, lát nữa con hãy tới
trong viện của mẫu phi ăn cơm, như vậy con có thể gặp mặt nàng một chút, còn mấy ngày nữa là yến hội hoa mai tới rồi, con cũng phải kiềm chế tâm tư thật tốt, đến lúc đó vì phụ vương và mẫu phi mà chọn một nàng dâu
hiền! Trừ chính thê ra, con cũng phải chọn thêm mấy nữ tử vì vương phủ
khai chi tán diệp mới hợp lẽ.”
Hiên Viên Húc tự tay đem ly trà
bưng cho An vương phi, chính mình cũng uống vài ngụm, nhàn nhạt nói:
"Nhi tử vừa mới ăn rồi! Mấy ngày nay trong triều quá nhiều chuyện, chắc
hẳn mẫu phi đã nghe nói qua, nhi tử cũng không có biện pháp phân chia
thân thể, mong mẫu phi thông cảm!”
An vương phi xuyên qua hơi
nước mờ mịt trên ly trà, nhìn hắn chằm chằm: "Thật sự là vì chuyện trong triều? Tại sao đêm qua ta nghe nói thái tử ca ca của con phái người đến tìm con nhưng con cũng không có ở đây?”
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng đậy ly trà lại, cúi thấp đầu không chút
để ý nói: “Đêm qua có chút chuyện ngoài ý muốn phải xử lý, hôm nay nhi
tử và thái tử ca ca đã ăn cơm ở Đông cung.”
An vương phi rũ mắt
xuống, nhất thời giọng nói có chút cứng rắn: "Nói như vậy, ở trong yến
hội mẫu phi sẽ tùy ý giúp con chọn thế tử phi, chọn thêm một trắc phi
nữa, con thấy như thế nào?”
"Mẫu phi thích chọn bao nhiêu thì cứ chọn bấy nhiêu đi?” Hiên Viên Húc giống như không hề thắc mắc nhẹ nhàng nở một nụ cười.
An vương phi không khỏi vui mừng ra mặt: "Nói vậy là con đồng ý? Mẫu phi
giúp con lựa chọn xong rồi, nhân tiện đi xem ngày tốt để con kết hôn,
con thấy như thế nào?”
Khóe miệng hắn nhẹ nhàng cong lên một nụ
cười lạnh, chợt ngẩng đầu nhìn thẳng An vương phi không khách khí nói:
"Nếu mẫu phi cảm thấy tốt thì mẫu phi tự mình cưới đi! Con chỉ cưới một
người mà con thích.”
"Cái gì! Lời nói đại nghịch bất đạo như vậy
mà con cũng có thể nói ra?” An vương phi cũng tức giận, đẩy ngã ly trà
trên bàn, có chút tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Hiên Viên Húc lạnh nhạt buông mắt nhìn xuống đất nói: “Nếu như không phải là con thích,
cưới về không phải lãng phí gạo của vương phủ sao? Người con xem trọng
mẫu phi thấy chướng mắt, người mẫu phi xem trọng con nhìn không vừa
mắt!”
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên "Bốp" một tiếng, trên mặt
một trận đau rát, thì ra là vương phi đứng dậy giơ tay, hung hăng tát
một chưởng tới đây. Mặt hắn bị đánh nghiêng về một bên, rồi từ từ xoay lại, ánh mắt hắn vẫn như cũ, sau đó lại nhìn mặt
đất lần nữa, yên lặng nhẫn nại.
An vương phi giống như không dám
tin nhìn cái tay phải đã tát hắn, lại nhìn năm dấu tay đỏ hồng trên
gương mặt trắng sáng của con trai. Bà nắm thật chặt cái tay không ngừng
run rẩy, mắt nhanh chóng đỏ lên. Đánh vào thân con, thương tâm ở mẹ! Từ
nhỏ đến lớn ngay cả đầu ngón tay nàng cũng không nỡ đánh hắn, vậy mà nữ
tử kia lại phá hư tình cảm mẹ con mười chín năm của bọn họ.
"Bởi
vì nữ nhân kia sao? Bị ma quỷ ám ảnh nên ngay cả mẫu phi nói mà con cũng không nghe sao? Cả gan làm loạn bất chấp mọi thứ sao?” An vương phi
hung hăng quát lớn, đau lòng chất vấn, lã chã chực khóc. Bà nhọc lòng
như vậy là vì ai, còn không phải vì hắn, vì vương phủ, có khi nào bà vì
lợi ích của bản thân mình?
Hiên Viên Húc nhấc vạt áo lên quỳ xuống, cúi đầu không nói một lời.
An vương phi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, không để cho nước mắt cay nóng rớt
xuống. Mặt bà không chút thay đổi lạnh lùng nói: "Con đã bận rộn như
vậy, mẫu phi sẽ tự giúp con chọn nàng dâu, con cứ an tâm chờ ngày làm
tân lang đi!” Nói xong không đành lòng lại nhìn Hiên Viên Húc một cái,
đem khăn gấm bưng bít ở trên mặt lảo đảo vọt ra Thanh Ngọc hiên.
Sính Đình ở trong phòng ngủ cả ngày, uống mấy phần thuốc, trong miệng tất cả đều là cay đắng, lúc trời sắp tối, nàng đứng dậy mặc y phục thật dày
ngồi bên cửa sổ hít một luồng không khí tươi mới. Đột nhiên nàng có cảm
giác nhìn về hướng cửa viện, nơi ấy có một nữ tử đang đứng, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, áo trắng bồng bềnh xinh đẹp tuyệt luân, nàng
kia vô cùng lười biếng dựa nghiêng ở dưới tàng cây, hết sức thanh thản
nhìn Sính Đình chăm chú, cảnh vật xung quanh viện lập tức trở thành phụ
gia của nàng, rót thành một bức họa duy mỹ. Thấy Sính Đình nhìn sang
nàng kia khẽ mỉm cười, lại làm tất cả phong cảnh tốt đẹp trong thiên địa đều có chút ảm đạm phai mờ.
Ánh mắt Sính Đình lấp lánh, nước mắt chậm rãi chảy qua gò má, lộ ra nụ cười. Nàng giống như một đứa trẻ đi
lạc không tìm thấy đường về nhà, đột nhiên nhìn thấy mẫu thân, lập tức
kích động đứng lên muốn chạy như bay qua đó, mà toàn thân lại vô lực ngã xuống.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh! Nữ tử áo trắng vạt áo
tung bay, tóc đen nhảy múa, trong nháy mắt liền bay vút đến bên người
nàng, vội vàng đỡ lấy nàng: "Quá tổn thương tự tôn của ta rồi! Dáng dấp
ta dọa người như vậy sao?” Nàng kia bất mãn oán trách, khóe miệng cũng
vẽ ra nụ cười, âm thanh kia êm ái dễ nghe, giống như nước chảy nhỏ giọt
nhuận lòng người.
"Thẩm Y Nhân! Tỷ đúng là hù dọa ta rồi! Tỷ nói
sẽ trở về tìm ta, tại sao không tới sớm một chút chứ?” Sính Đình nũng
nịu oán trách, ngay sau đó ôm nàng kia một cái, nằm ở trong ngực nàng
kia thất thanh khóc ồ lên, đem một đoạn thời gian đau khổ bi thương và
bất lực này hóa thành nước mắt thương tâm toàn bộ vùi vào trong y phục
của nàng kia.
"Xin lỗi!" Thẩm Y Nhân thương tiếc nhìn Sính Đình, đưa tay vuốt ve tóc mái của nàng.
"Tỷ còn sống, thật tốt!" Sính Đình mặt đầy nước mắt, vừa khóc vừa cười ở trong ngực nàng kia cọ tới cọ lui
"Trời ơi! Muội không phải đang trả đũa ta đó chứ?” Thẩm Y Nhân có chút bất
đắc dĩ vỗ nhẹ lưng của nàng, giống như dụ dỗ đứa bé: "Tổ tông ơi! Y phục này là màu trắng, còn rất mới đó! Không phải tiểu nhân đã đến tìm ngài
rồi sao?”
Sính Đình"Hì hì" một tiếng, mỉm cười rách gáy, cúi đầu thẹn thùng lau nước mắt trên mặt.
Thẩm Y Nhân ôm lấy nàng vội vàng giải thích: "Thật ra thì ngày hôm qua ta đã đến kinh thành, nhưng muội ở nơi này có hai hộ vệ bản lĩnh không tệ, ta không muốn kinh động bọn họ! Không thể làm gì khác hơn là giả dạng làm
khách hành hương nghênh ngang đi vào." Ngày hôm qua nàng đến Chương phủ
tìm Sính Đình trước, lại biết được Sính Đình đã trở về trong am. Bất quá cũng thật may mắn là nàng đã đến Chương phủ, rốt cuộc để cho nàng phát
hiện mẹ con Triệu thị đang giận dữ, đây thật sự là một chuyện chơi đùa
thú vị!