Khí trời tháng hai cỏ dài chim bay, không có ánh mặt trời ấm áp và gió xuân ấm áp, thời tiết
âm u giống một cái đáy nồi. Một đám người khoác áo khoác dài cưỡi trên
lưng ngựa một đường bay như tên bắn về hướng kinh thành, rất là oai
phong. Chạy băng băng dẫn đầu ở phía trước là một vị nam tử tuấn mỹ khác thường mặc tử y hoa phục, mày kiếm hắn tung bay ẩn vào tóc mây, mắt
sáng ngời như sao, dưới sống mũi cao thẳng là hình dáng môi mỏng đẹp đẽ
hơi mím chặt, áo khoác màu đen phía sau lưng hắn giống như đôi cánh đang kịch liệt tung bay theo gió.
Hiên Viên Húc nóng lòng trở về,
một người một ngựa dẫn đầu, hắn vội vã chạy trở về gặp Sính Đình. Vốn
tưởng rằng còn phải ở biên cảnh Tây La đóng giữ một đoạn thời gian,
không ngờ Tây La quốc chủ chuẩn bị một nhóm người ngựa khác, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai diệt trừ thế lực nhị hoàng tử, vả lại sai
sứ giả ngoại giao đến Thanh Long quốc, muốn chuộc tù binh về, từ đó hai
nước giao hảo, vĩnh viễn không chiến tranh.
Gắt gao theo sát hắn, Đồng Hoa giơ roi phóng ngựa chạy đến bên cạnh hắn, rơi ở phía sau hắn
một cái đầu ngựa, lo lắng hỏi "Gia! Vài ngày rồi ngài không nghỉ ngơi
tốt, nếu không nghỉ ngơi một chút được không?” Hắn cũng là một trong
những Viêm Dương Hộ Vệ, bởi vì thông minh tỉ mỉ, năng lực xuất chúng,
bình thường giúp đỡ Hiên Viên Húc chỉnh lý công vụ rất nhiều, xử lý
chuyện vụn vặt, hắn cùng bọn Tiểu Nam và Hiên Viên Húc có tình cảm thân
thiết mà người khác không có được.
"Không được! Cũng không có bao nhiêu lộ trình, ta muốn nhìn thấy nàng sớm một chút.” Hai tròng mắt
xanh đen của Hiên Viên Húc hơi nheo lại, nhìn chăm chú vào phía trước,
không có nửa phần nhăn nhó, thẳng thắn nói.
Len lén đánh giá hắn
không biết tại sao trong lòng Đồng Hoa cảm thấy chua xót khó tả, cúi đầu trầm mặc một hồi lâu mới gượng cười nói: "Nhất định tam tiểu thư sẽ rất cao hứng khi nhìn thấy gia!"
Hắn nói xong câu này, trên gương
mặt đóng băng của Hiên Viên Húc bỗng nhiên kìm lòng không được lộ ra một nụ cười, trong mắt cũng hơi hiện lên vẻ vui thích, làm cho khuôn mặt
như ngọc động lòng người của hắn tuấn mỹ khác thường. Nhớ tới nàng,
trong lòng hắn liền tràn đầy mật ngọt, từng giọt từng giọt, liên tục cãi nhau bây giờ nhớ lại trong lòng cũng có một tư vị đặc biệt. Hiện tại
hắn muốn nhìn thấy nàng, muốn ôm nàng trong ngực, muốn hung hăng hôn,
gặm, cắn nàng, lúc này tương tư thực cốt từng khúc thành tro, cái loại
nhớ nhung sâu sắc tận xương tủy đã xâm nhập vào linh hồn của hắn.
Hắn ở trên ngựa khẽ mỉm cười, âm thanh dịu dàng oán trách không hiểu phong
tình người trong lòng: "Nàng ấy là người không có lương tâm! Đời này gia coi như đã thua ở trong tay nàng ấy rồi…” Ngoài miệng nói tâm bất cam
tình bất nguyện, cho dù ai cũng nghe ra hắn có bao nhiêu cam chịu giống
như thích mật ngọt.
Đồng Hoa thấy hắn vừa nhắc tới Chương tam
tiểu thư chính là một bộ dáng vui vẻ ra mặt, cùng vẻ buồn bực tưởng niệm lúc trước quả thật giống như hai người khác nhau, ngay cả những người
bên cạnh dường như cũng lây đến mấy phần vui sướng, nhưng mà hắn ngẫm
nghĩ lại, trái tim lại âm thầm buông tiếng thở dài: thế tử còn không
biết người nọ đã. . . . . . .
Đang lúc ấy thì, phía trước có bốn
bóng người cưỡi ngựa nhanh như bay chạy đến, thấy bọn họ lập tức tung
người xuống ngựa, "Phốc oành" một tiếng, cung kính quỳ rạp xuống ven
đường.
Ánh mắt chim ưng sắc bén của Hiên Viên Húc quét đến bốn
người đang quỳ gối, lập tức ghì cương dừng ngựa, uy nghiêm lớn tiếng hỏi "Mấy người các ngươi không phải đi theo bên cạnh tiểu thư sao? Tại sao
tới nơi này?"
"Bái kiến tướng quân, đều do thuộc hạ vô năng,
không thể bảo vệ tiểu thư chu toàn, thỉnh tướng quân giáng tội!" Mấy thị vệ quỳ dưới đất bộ mặt xấu hổ, tự trách mình không còn mặt mũi nào, đầu càng cúi thấp hơn.
Trong lòng hắn"Lộp bộp" một cái, tay nắm dây
cương trơn tuột xuống: "Các ngươi nói cái gì?" Đám Viêm Dương Hộ Vệ sau
lưng hắn lặng ngắt như tờ, chỉ yên lặng nhìn, bọn họ lấy làm lạ nhìn vị
Thanh Long Chiến Thần khiến cho người ta kính ngưỡng đang thay đổi sắc
mặt, chư bao giờ nhìn thấy hắn luống cuống kinh hoàng như vậy..
“Thuộc hạ bảo vệ không tốt, khiến người xấu được như ý, tam tiểu thư nàng. . . . Đều là lỗi của thuộc hạ, tướng quân muốn chém giết muốn róc thịt,
thuộc hạ không một câu oán hận." Dung Sa *d.đ.l.q.đ* Mấy hộ vệ xấu hổ
không dứt, suy nghĩ mặc dù bọn họ không phải là Viêm Dương Hộ Vệ, nhưng
cũng là người trên chiến trường, võ công cao cường bách chiến bách
thắng, lại bị một Chưởng Nhãn Pháp nho nhỏ mê hoặc, rốt cuộc theo sai
người, để cho người xấu có cơ hội tổn hại tới tam tiểu thư. Nếu không
phải đến thỉnh tội với tướng quân, bọn họ cũng không có mặt mũi gặp
người.
Hiên Viên Húc như bị sét đánh, thân thể ở trên ngựa quơ
quơ "Các ngươi đang gạt ta có phải hay không. . . . . ." Hắn lấy tay
nâng trán cúi đầu tự lẩm bẩm, cảm giác trong cổ họng có một cỗ ngai ngái muốn trào ra, cắn răng gắt gao ngăn chặn nuốt trở về.
Đồng Hoa
chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của thế tử gia, trong
lòng cũng vô cùng khẩn trương khó chịu, hắn liếc mắt nhìn Tiểu Nam,
người sau cắn răng gật đầu một cái. Hắn lấy hết dũng khí từ trong lòng
ngực móc ra một phong thư, đối mặt với Hiên Viên Húc cúi đầu cung kính
đem thư giơ cao khỏi đỉnh đầu, trầm giọng nói: "Gia, đây là thư lúc
trước Hàn thế tử gửi cho ngài, bọn thuộc hạ sợ ngài lo lắng, tự mình che giấu, mong gia thứ tội!"
Tất cả mọi người nín thở yên lặng chờ,
trong lúc này tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Hiên Viên Húc mở thư
ra, tay mở thư run nhè nhẹ, hắn tỉ mỉ nhìn qua một lần, bỗng nhiên sắc
mặt đại biến, một búng máu liền từ trong miệng phun ra ngoài. Bọn người
Tiểu Nam Tiểu Bắc hoảng sợ kêu lên: "Gia! Ngài làm sao rồi!"
"Gia, ngài phải bảo trọng a!" Đồng Hoa vội vàng ngẩng đầu lên, sắc mặt xám xịt nhìn hắn.
Hiên Viên Húc đau triệt nội tâm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, siết thật
chặt lá thư trong tay, không đợi bọn họ nói xong, không có chút do dự,
chợt lắc mạnh, phóng ngựa chạy nhanh như chớp hướng về phía Lưu Tuyền
Sơn mà chạy. Dung Sa *d.đ.l.q.đ* Trong lòng hắn tất cả đều là khủng
hoảng và không tin, nàng đã nói sẽ chờ hắn trở về, làm sao có thể lừa
hắn. . . . . . Đây nhất định không phải là sự thật! Tiểu Nam và đám hộ
vệ sau lưng thấy vậy, cũng đều vội vàng cầm cương giục ngựa theo sát
phía sau hắn.
Trên đỉnh núi Lưu Tuyền Sơn, thời tiết âm trầm có
thể chảy ra nước, một nam tử toàn thân tử y hoa phục lẳng lặng đứng ở
trên đỉnh núi, đối với mọi thứ xung quanh đều ngoảnh mặt làm ngơ, không
người nào nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cũng không có ai biết hắn đang suy
nghĩ cái gì. Phía sau hắn đều là Viêm Dương Hộ Vệ toàn thân hắc y, cuồng phong thổi trúng mọi người áo bay phất phới.
Hàn Tư Luật nhận
được tin vội vàng cùng Đồng Hoa chạy đến bên cạnh hắn, thấy bộ mặt hắn
tiêu điều thê lương trong lòng có sự cảm thông, chợt thở dài nói: "Ngươi nén bi thương đi! Nguyện tam tiểu thư đi đường bình an, kiếp sau cả đời trôi chảy!" Khi hắn nghe được Hiên Viên Húc thổ một búng máu, cũng giật mình, đây là chuyện chưa từng có a!
Hắn không mở miệng thì thôi, vừa nghe đến âm thanh của hắn Hiên Viên Húc giống như tràn đầy phẫn hận tìm được đột phá miệng, chợt xoay đầu lại. Chỉ thấy hắn nắm chặt hai
quả đấm, cặp mắt sung huyết nét mặt cực kỳ phức tạp, hắn ngửa đầu giận
kêu gầm thét: "Ông trời, ngươi đúng là Lão Tặc Thiên! Tại sao lại đối
với nàng như vậy! Ngươi muốn báo ứng thì báo ứng trên người ta này!
Ngươi tới đây! Tới đây!. . . . . ." Hắn vĩnh viễn mất đi nàng! Đây không khác nào khoét tim xé phổi của hắn, hắn vĩnh viễn cũng không thể thừa
nhận sinh mệnh của nàng đã tiêu tan. Có phải hay không bởi vì hắn ở trên chiến trường giết người như ngóe, nên ông trời mới báo ứng hắn nặng như vậy?
Bầu trời đột nhiên thoáng qua một tia chớp trắng bạc, theo
sát là một tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếng sấm giống như là đánh vào lòng người. Thấy hắn giống như điên cuồng, trong lòng Hàn Tư Luật cũng
cực kỳ khó chịu, không thể làm gì khác hơn là tiến lên mềm giọng khuyên
lơn: "Trời sắp mưa rồi, trở về đi thôi! Ngươi như vậy sẽ hù dọa tam tiểu thư, ngươi muốn nàng thanh thản thì đừng làm cho nàng ra đi cũng không
yên lòng…!”
Con mắt Hiên Viên Húc tối tăm, tinh thần đều tổn
thương, biểu hiện vô cùng thê thảm cười một tiếng: "Nàng còn có thể cảm
giác được ta sao? Nếu như nàng không yên lòng vậy tới tìm ta đi! Dung Sa *d.đ.l.q.đ* Nhất định nàng rât vui mừng vì có thể thoát khỏi ta!” Sau
khi nói xong, hắn thất hồn lạc phách đi tới vách đá, vậy mà bước chân
vừa động, cả người liền bốp một tiếng ngồi dưới đất, tâm lực hắn quá mệt mỏi, khí lực cả người dường như đã tiêu hao hết.
Sắc mặt mọi
người trắng bệch, lại không dám tiến lên dìu hắn. Lúc này lại một đạo
tia chớp, chợt mưa xối xả như trút nước tưới đi xuống, trong chốc lát
mọi người cũng dầm mưa ướt sũng. Tiểu Bắc lấy áo che mưa ra muốn giúp
hắn mặc vào, bị hắn mạnh mẽ gạt ra. Hắn ngồi ở chỗ đó, mặt không chút
thay đổi, thật lâu không có nhúc nhích.