Editor: Dung Sa
Liên tiếp mấy ngày trong An vương phủ cao quý trang nghiêm đều là không khí
nặng nề, nội thất Thanh Ngọc hiên càng thêm yên tĩnh như chết, Hiên Viên Húc mặt không chút biểu cảm đứng trước cửa sổ, đầu tóc giống như đã rất lâu không được chải chuốc, có chút lộn xộn. Tiểu Nam mang theo Hàn Tư
Luật và Quận Vương thế tử Hiên Viên Đường tiến vào, đi lên phía trước
nhẹ giọng kêu: “Gia, Hàn thế từ và Quận Vương thế tử đến thăm ngài!”
Mặt ngọc của Hiên Viên Húc cũng không có một tia dao động, đứng như cũ,
không nhúc nhích, giống như âm thanh bên ngoài không vào được lỗ tai của hắn.
Tiểu Nam có chút khó xử quay đầu lại nhìn bọn họ một cái,
Hiên Viên Đường không để ý lắm cười cười: "Ngươi đi xuống đi, chúng ta ở chỗ này ngồi một chút, không sao." Tổ phụ Hiên Viên Đường là đường
huynh của tiên hoàng, phụ thân của hắn Hiền Quận Vương là đường huynh
duy nhất của hoàng đế Vũ Đức và An Thân vương. Huyết mạch hoàng tộc Hiên Viên khan hiếm, ngược lại rất ít lục đục đấu đá, mấy vị hoàng tộc thân
thuộc đều thân mật tới lui.
Tiểu Nam bất đắc dĩ âm thầm thở dài một tiếng, đi phân phó hạ nhân bưng trà vào.
Hàn Tư Luật và Hiên Viên Đường ngồi xuống vị trí cách Hiên Viên Húc gần
nhất, cũng không mở miệng nói chuyện. Hạ nhân bưng trà lên, Hàn Tư Luật
và Hiên Viên Đường nhận lấy đã uống vài ngụm.
Hiên Viên Húc trầm
mặc một hồi, xoay đầu lại, trong con ngươi tất cả đều là tơ máu đỏ,
không còn sức sống, làm cho bọn họ cảm thấy ngay cả sinh mạng cũng từng
chút từng chút từ trên thân hắn trôi mất .
Hàn Tư Luật yên lặng
nhìn chăm chú vào hắn, chần chờ một chút mới nhỏ giọng mở miệng nói:
"Ngươi không muốn nói chuyện, chúng ta cũng không nói."
Tiểu Nam
và Tiểu Bắc thông minh lanh lợi đã khẩn trương bảo gã sai vặt mang thật
nhiều món ăn rau thịt qua đây, lặng lẽ hướng hai vị thế tử chỉ chỉ vào
thức ăn, lại nhìn Hiên Viên Húc một chút, thấy hai vị thế tử hiểu rõ gật đầu, Tiểu Nam và Tiểu Bắc mới phóng tâm ra đi ngoài. Hai ngày nay gia
đều không ăn không uống, đau lòng lại thương thân! An vương phi và đám
Tiểu Nam Tiểu Bắc cũng cực kỳ sốt ruột, bây giờ có hai vị thế tử đến
khuyên giải nói không chừng có lẽ sẽ ăn một chút đồ ăn nóng, nhưng bọn
hắn cũng không dám bày rượu lên, sợ thế tử mượn rượu tiêu sầu, sầu càng
sầu.
"Đường đệ, chúng ta còn chưa có ăn cơm, thuận đường tới quấy rầy ngươi một phen, ngươi cũng tới đây cùng chúng ta ăn một chút!" Hiên Viên Đường có khí phách sáng sủa cố làm ra vẻ nhẹ nhõm cười trêu ghẹo
nói.
Hiên Viên Húc đưa tay làm một tư thế thỉnh, lặng lẽ ngồi
xuống, cầm đũa lên cùng ăn với bọn họ. Hai người thấy mặt hắn không chút thay đổi đem đồ ăn lấp vào miệng, mỗi một miếng đều nhai gần nửa ngày,
không khác gì ăn vỏ cây rễ cây. Làm cho bọn họ cảm thấy những thức ăn
này nhạt như nước ốc, thật sự khó có thể nuốt xuống.
Hàn Tư Luật
thật sự nhịn không được nữa dừng đũa ngọc lại: "Ngươi đừng có giống như
đang ăn độc được có được hay không?” Lúc hắn nghe được tin tức Sính Đình nhảy núi bỏ mạng vô cùng khiếp sợ, một thiếu nữ xinh đẹp không gì sánh
bằng như vậy lại hương tiêu ngọc vẫn! Từ xưa hồng nhan đều bạc mệnh, cổ
nhân thật không lừa mình! Nghĩ tới Hien Viên Húc đối với nàng nóng ruột
nóng gan không giống với người thường, lúc này hắn làm sao có thể mở
miệng nói với Hiên Viên Húc? Bây giờ Hiên Viên Húc chỉ huy quân đội tiến đến biên cảnh Tây La, để tránh ảnh hưởng tâm tình của hắn, Hàn Tư Luật
âm thầm ngẫm nghĩ mấy ngày mới viết một phong thơ đến biên cảnh, bảo bọn người Đồng Hoa nhất định phải lấy quốc sự làm trọng, trễ một chút hãy
nói cho hắn biết tình hình thực tế.
Môi mỏng của Hiên Viên Húc gảy nhẹ, thản nhiên nói: "Không cần ép buộc làm khó người khác."
Thấy tinh thần hắn sa sút, Hiên Viên Đường không ngừng lắc đầu thở dài, một
hồi lâu sau ý vị sâu xa nói: "Hiện tại phụ vương của ngươi không có ở
trong phủ, vương phi thẩm thẩm rất lo lắng cho ngươi...ngươi sa sút như
vậy cũng vô ích! Phải giữ vững tinh thần mới đúng.”
Trên mặt Hiên Viên Húc không hề phản ứng, chỉ hơi gật đầu, "Ta cũng chỉ có thể tận lực."
Tiểu Bắc vội vàng đi vào, bẩm báo Đồng Hoa trở lại. Tinh thần Hiên Viên húc bỗng chốc chấn động: "Mau truyền hắn !"
Đồng Hoa cả người phong trần mệt mỏi đi vào, vội vàng chạy vội tới trước
người của Hiên Viên Húc, "Phù phù" một tiếng quỳ trên mặt đất ôm quyền
cung kính nói: "Khởi bẩm gia, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh, toàn bộ những ác nhân bị bắt lại đã nhận tội…..” Hắn bởi vì chuyện giấu thư
rất tự trách, trong lòng đối với Hiên Viên Húc vẫn rất áy náy. Bốn hộ vệ không bảo vệ tam tiểu thư chu toàn không đợi gia xử phạt, bọn họ liền
tự đi lĩnh 100 quân côn. Mặc dù Hiên Viên húc không có trách mắng hắn
một câu, nhưng trong lòng hắn càng khó chịu, cho nên không quan tâm nghỉ ngơi, mang theo thuộc hạ triệt đầu triệt đuôi toàn lực làm rõ chuyện
này, cũng coi như cho hắn cơ hội lập công chuộc tội, Viêm Dương hộ vệ
làm việc luôn luôn mạnh mẽ vang dội, mới vài ngày đều làm rõ ràng chân
tướng, nhưng kết quả này chỉ sợ Thế tử gia cũng khó có thể tiếp nhận !
Trong lòng Hiên Viên Húc bỗng nhiên co rút đau đớn, rũ mắt trầm tĩnh chốc
lát, mới chậm rãi giương mắt, âm thanh mang chút khàn khàn: "Nói!"
Nghe Đồng Hoa hồi bẩm chuyện mà mấy tên ác đồ kia nhận tội, lòng Hiên Viên
Húc đau như cắt, đều tại hắn! Mới khiến cho nàng chịu khổ. Chuyện này
chẳng những mẹ con Triệu thị có phần, ngay cả Triệu thượng thư phu nhân
ác độc cũng tham dự trong đó, khó trách sau khi Sính Đình gặp chuyện
không may bốn hộ vệ đã từng tận tâm tận lực điều tra kỹ càng, nhưng
chứng cớ gì cũng không tìm được. Nghĩ đến hắn làm cho nàng sung sướng ít như vậy, nhưng nhục nhã và khổ nạn thì từng cơn sóng liên tiếp, khí
huyết trong lồng ngực hắn sôi trào, dường như lại muốn hộc máu, lại bị
hắn cố nén.
Chỉ cần nghĩ tới Sính Đình đã từng bị tổn thương,
trong lòng hắn liền dấy lên lửa giận hừng hực, hiện tại hắn chỉ muốn đem những tên đầu sỏ gây tội kia chặt làm trăm mảnh, nghiền xương thành
tro. Hắn lạnh lùng thốt: "Đem bọn họ bắt tới đây cho gia, gia muốn cho
họ biết muốn chết cũng không phải là dễ dàng như vậy, đem bọn họ róc
xương lóc thịt cũng không giải hết mối hận trong lòng của gia!” Từ trong kẽ răng phun ra giọng nói tràn đầy độc ác và tàn nhẫn, làm cho mọi
người nghe được sợ run lên
Lời còn chưa dứt, Tiểu Nam vẻ mặt lúng túng không đành lòng đi vào, hắn gãi gãi đầu, ấp a ấp úng nói: "Chương
đại tiểu thư hẹn gia ra rừng đào ở Phi Phượng Sơn một chút, có một số di vật của tam tiểu thư nàng ấy muốn tự mình giao cho thế tử gia.”
"Ha ha! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại
xông vào!" Hiên Viên húc tràn đầy châm chọc cười lạnh hai tiếng, sắc mặt hắn âm trầm Như Sương, cả người giống như Atula, lửa giận tràn đầy dẫn
đến hành động báo thù, hiện tại đây là động lực duy nhất để hắn sống
sót.
Hoa đào được trồng ở Phi Phượng Sơn vừa mới đâm chồi, không
nói hoa đào, Diệp Tử lớn một chút cũng không thấy một mảnh. Chương Mỹ
Ngọc một thân váy áo đỏ tươi, váy áo thật mỏng gắt gao bao lấy dáng
người thành thục của ả, ả chân thành động lòng vui mừng tản bộ trong
rừng hoa đào, vẻ mặt hết sức phấn khởi làm cho người ta cảm giác như ả
đang du ngoạn cảnh tiên Dao Trì
Hai nha đầu bên ngoài rừng bẩm
báo thế tử đã đến đây, trên gương mặt động lòng người của ả bỗng chốc
thoáng một mảnh mây hồng, trên mắt cũng động tình. Ả dừng chân suy nghĩ
một chút, ngẩng cao cằm nhắc nhở nói: "Các ngươi đều đi xa một chút, chớ không biết điều ở đây chướng mắt!" Nói xong đưa tay thon ra sửa lại tóc một chút, hơi khẩn trương lo lắng đi nghênh đón Hiên Viên Húc.
Hiên Viên Húc mặt như ngọc, toàn thân áo đen, dáng người cao ngất, bước chân trầm ổn, sắc mặt lạnh lẽo mang theo một cỗ sát khí mạnh mẽ, gió thổi
lật phật tóc đen của hắn buộc trên đỉnh đầu, sợi tóc theo gió phiêu lãng lại làm cho quanh người hắn càng thêm một cỗ âm ngoan lệ khí. Hắn miễn
cưỡng đứng chắp tay, nhíu mày dáng vẻ tự nhiên mà cao quý nhìn Chương Mỹ ngọc.
Trong mắt Chương Mỹ ngọc sáng lên, mê muội nhìn hắn, nghĩ
đến về sau nàng mà có thể làm bạn với nam nhân này, tâm tâm niệm niệm ở
bên người hắn, không khỏi mỉm cười càng phát ra quyến rũ động lòng
người.
Hiên Viên húc liếc xéo khuôn mặt đắc ý tươi cười của ả,
bên trong đôi mắt không có chút nhiệt độ nào, chỉ cảm thấy một cỗ bực
bội lan truyền ở ngực, làm cho dạ dày hắn không ngừng sôi trào, chán
ghét muốn phun ra. Chính là nữ nhân này chỉ vì đố kỵ với mỹ mạo của Sính Đình và vì Sính Đình có được trái tim của hắn, cuối cùng kích động Hồ
thị và Triệu thị tàn nhẫn mua chuộc một đám lưu manh tới tổn thương
nàng. Những người này, một người hắn cũng không bỏ qua! Lúc Sính Đình
thanh tú xinh xắn hắn không thể bảo vệ tốt, mối thù của nàng hắn nhất
định phải thay nàng báo! Cho dù đem những người này nghiền xương thành
tro hắn cũng không xóa bỏ thù hận trong lòng! Nghĩ đến những thứ này,
tàn bạo trên người của hắn càng phát ra nồng nặc.