Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 56.4

Khi đó bọn họ đang nghỉ ngơi ở một gian khách điếm, Thẩm Y Nhân đột nhiên tra được chút dấu vết phụ mẫu thân của nàng để lại. Vì vậy bọn họ tìm hiểu cội nguồn, tìm kiếm thẳng đến Tây Nam Bình Thương Sơn này, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Làm cho Sính Đình và Thính Vũ thất vọng không thôi, trong lòng âm thầm buồn bã dùm Thẩm Y Nhân, ngược lại Thẩm Y Nhân biểu hiện nhàn nhạt, giống như trong dự liệu. Từ trước đến giờ nàng không ôm ấp hy vọng gì cho nên cũng không tồn tại cái gọi là thất vọng

Thẩm Y Nhân kéo bàn tay nhỏ của nàng, mới phát hiện bàn tay nàng vô cùng lạnh lẽo, vội vàng cầm chặt tay nàng, thay nàng sưởi ấm, nhẹ giọng trách cứ: "Tại sao ra ngoài không mặc nhiều một chút? Ta chỉ ra ngoài xem xét một tý! Tại sao muội thức dậy?”

“Ta mặc rất nhiều mà! Tỉnh lại phát hiện tỷ đi vắng, lo lắng tỷ gặp chuyện không may.” Sính Đình cười trả lời nàng ta, ngay sau đó lại lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Tỷ có sao không?"

Thẩm Y Nhân mềm giọng an ủi nàng: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe được một người kêu cứu mạng, ta tốt bụng ra đây xem một chút.” Nàng bị trọng thương được Sính Đình cứu ở Bạch Vân am, từ đó về sau, Sính Đình thường xuyên lo lắng sẽ có người gây bất lợi với nàng. Điều này làm cho một sát thủ được người ta bồi dưỡng từ nhỏ, luôn luôn độc lai độc vãng như nàng cảm thấy ấm áp lạ thường

Nàng không biết cha mẹ của mình là ai, cũng chưa từng hưởng thụ qua khoảnh khắc Thiên Luân Chi Nhạc, bất luận là đối mặt với hình thức huấn luyện tàn nhẫn gì, cửa ải khó khăn tàn khốc hoặc là rơi vào khốn cảnh đường cùng gì, nàng luôn luôn một mình hăng hái chiến đấu, khổ sở vùng vẫy. Nếu không phải nàng thiên tư thông minh, cốt cách thanh kỳ, là một kỳ tài luyện võ hiếm thấy, nói không chừng đã đầu thai chuyển thế mấy lần rồi. Nghĩ tới Sính Đình tay trói gà không chặt, quan tâm nàng không một chút giả tạo, nàng sẽ cảm thấy trên thế gian này dù sao cũng còn một người luôn luôn nhớ thương lo lắng cho nàng, nàng cũng không phải là người không biết đau không biết thương, luôn luôn bị người khác tiện tay vứt bỏ như một quân cờ.

Nhìn bề ngoài Sính Đình có vẻ nhu nhược nhưng nội tâm cũng rất kiên cường, làm cho nàng luôn luôn thờ ơ với thế giới này cảm nhận được nhân thế phồn hoa, bốn mùa phong tình. Trước kia nàng cảm thấy cuộc sống quá đơn điệu, đời người quá nhàm chán té ra lại có thể muôn màu muôn vẻ như vậy, làm cho người ta không biết nên khóc hay cười. Nàng đã nhìn quen sinh tử vô thường, trong lòng luôn luôn lãnh ngạnh vô tình, đã sớm xem Sính Đình là người thân nhất của mình rồi.

Từ trước đến giờ nàng không hề cảm thấy Sính Đình không biết võ công là gánh nặng, vả lại nàng thích hưởng thụ cảm giác có thể bảo vệ Sính Đình. Có vài người thân thủ bất phàm nhưng nội tâm lại hoang vu, chẳng hạn như nàng vậy, có thể đứng hàng đệ nhất sát thủ. Có vài người nhìn như không chịu nổi một kích, lại tràn đầy nhiệt tình đối với thế giới này, quý trọng cuộc sống mỗi ngày, có thể đạt được tâm nguyện nho nhỏ trong đáy lòng nàng sẽ vô cùng thỏa mãn, như Sính Đình vậy, bất luận cuộc sống hành hạ nàng ta như thế nào, trước sau nàng ta vẫn nhìn đến mặt ánh sáng tích cực.

Thẩm Y Nhân đã sớm âm thầm thề, chỉ cần Thẩm Y Nhân nàng còn sống trên cõi đời này một ngày, ai cũng đừng nghĩ tổn thương thân thể của Sính Đình

Sính Đình không biết suy nghĩ phức tạp của Thẩm Y Nhân trong thời gian ngắn này, chỉ vội vàng hỏi: “Có cứu được người kia không?” Sau đó kéo mũ che khuất mặt ra một chút, lộ ra gương mặt tuyệt sắc không gì sánh kịp, chuyển ánh mắt trong màn tuyết mỏng đánh giá người đáng thương kia, lại bất ngờ đụng vào một đôi mắt đen dài thanh nhuận

Đôi môi đông lạnh có chút xanh tím của nàng khẽ nhếch, trợn to hai mắt nhìn đối phương một hồi lâu, mới khẽ kinh ngạc nói: "Minh Công tử?"

"Đúng! Người kêu cứu mạng chính là ta, đa tạ Thẩm đại hiệp ra tay cứu giúp." Ánh mắt Thượng Quan Vân mang theo kinh ngạc và si mê nhìn Sính Đình không rời mắt trong chốc lát, ngoài cười nhưng trong không cười, cười như không cười nhìn Thẩm Y Nhân

Lúc này Sính Đình một thân áo choàng đỏ tươi đẹp, gương mặt bị mũ che cũng không mang mặt nạ, khôi phục dung mạo xinh đẹp làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Ở trong bóng đêm, nàng nhìn sự vật gì cũng chỉ cố gằng nhìn đại khái, tất nhiên không biết con ngươi sáng loáng của Thượng Quan Vân đã sớm in sâu dung mạo động phách của nàng vào đáy lòng. Ban đầu trong lòng không ngừng ái mộ nàng, bây giờ càng thêm khẳng định quyết tâm tuyên thệ chắc nịch đối với nàng

Thẩm Y Nhân hai tay ôm quyền trả lễ, mặt mày cong cong, lúm đồng tiền như hoa. Nàng ý vị sâu xa nhìn hắn một chút, có thâm ý khác nói móc: "Không dám! Thượng Quan công tử hay là Minh Công tử? Hay là Thanh Diên công tử nổi danh thiên hạ?” Trong lòng nàng lại cảm khái vạn phần, thật là hình ảnh khiến người ta kinh hỉ! Một là nhân vật tiêu biểu của võ lâm chính phái, Thượng Quan Vân con trai của minh chủ Thượng Quan Mộc; một là đệ nhất sát thủ của tổ chức ngầm ‘Phiêu Hương Các’, bộ dáng hai người trò chuyện với nhau thật vui, không thể không khiến cho người ta thổn thức cảm thán, trong chốn giang hồ quả nhiên là vĩnh viễn không có địch nhân!

Thượng Quan Vân sờ sờ bút Lương cao thẳng, vô cùng hối tiếc nói với Sính Đình: "Thật xin lỗi, tại hạ Thượng Quan Vân, lúc trước đi làm chút chuyện quan trọng, cho nên giấu giếm tên thật với mọi người, ta ở chỗ này bồi tội với mọi người, kính xin các vị tiểu thư đại nhân đại lượng, không so đo chấp nhất việc này của ta.”

"Ồ!" Sính Đình có cũng được không có cũng được gật đầu một cái, thản nhiên cười với Thẩm Y Nhân bên cạnh, hoàn toàn không thèm để ý hắn là cái gì Minh công tử Ám công tử, cái gì tên giả tên thật.

Bộ dạng giống như không có chuyện gì xảy ra của nàng làm cho trong lòng Thượng Quan Vân nãy giờ vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm nàng rất không có tư vị, nàng cũng không tức giận hắn dùng tên giả để lừa nàng sao? Hay là trước giờ nàng không thèm để ý hắn? Nhưng ý cười trên mặt hắn vẫn như cũ, cử chỉ ưu nhã không giảm

Thẩm Y Nhân đỡ Sính Đình, xoay người đi đến xe ngựa đậu trước mặt

Thượng Quan Vân bình thản ung dung đi theo các nàng, trong lòng lại hâm mộ đối kỵ oán hận Thẩm Y Nhân, chỉ có thể âm thầm tưởng tượng người đỡ Sính Đình là hắn! Hai tay chắp sau lưng liên tục tỏa nhiệt ngứa ngáy, hắn cũng muốn đỡ giai nhân có được hay không? Hắn còn có thể vô cùng dễ dàng ôm nàng, cõng nàng, không để cho chân nhỏ đáng yêu của nàng dính một chút băng tuyết, đi bao xa đều được, hắn rất dễ nói chuyện, không xoi mói!

Lúc này bọn họ đang ở sườn núi Bình Thương, Thẩm Y Nhân ngừng xe ngựa ở nơi tránh gió. Cái này đương nhiên không phải chiếc xe ngựa nhỏ trước kia. Bởi vì nhất định phải tới Tây Nam xa xôi điều tra tình hình, nàng cố ý tìm người giỏi tay nghề tỉ mỉ chế tạo một chiếc xe ngựa đặc biệt một chút. Bên trong xe có thể nằm có thể ngủ, còn có một lò than nhỏ, cấu tạo chi tiết đều là nàng và Sính Đình tự mình thiết kế, dĩ nhiên Thính Vũ cũng phát biểu không ít cao kiến. Mặc dù xe này tốn hao bạc làm cho Thình Vũ thịt đau không dứt, hô to quá mắc! Nhưng Thẩm Y Nhân không quan tâm, nếu nhưnàng một thân một mình lênh đênh, xan phong lộ túc, ăn không no cũng không quan trọng, nhưng nàng không muốn Sính Đình đi theo chịu khổ. Trước kia lúc nàng còn là đệ nhất sát thủ, chẳng những giết người tốc hành, nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc sòng phẳng, kiếm bạc cũng kiếm rất nhiều, đang lo không có chỗ xài đây!

Nữ nhân giang hồ đều không câu nệ tiểu tiết, chờ sau khi Sính Đình đánh thức Thính Vũ, ba người sửa sang lại một chút, Thẩm Y Nhân vén rèm xe lên, ý bảo Thượng Quan Vân ở bên ngoài đang ngửa đầu nhìn trời cũng lên xe ngựa

Bên ngoài trời băng đất tuyết, trong xe ấm áp như xuân, một cái bàn đất nhỏ phía trên có đốt đèn, còn có một lò than có mùi thực vật cháy khét.

Sính Đình đã cởi áo choàng lớn xuống, đem chủy thủ xinh xắn giấu kỹ, thân thể nàng lúc nãy bị mất đi nhiệt độ cũng dần dần trở lại, sắc mặt từ từ hồng nhuận, môi như hoa cũng khôi phục lại màu đỏ tươi ướt át mê người. Nàng cũng không lôi thôi đeo mặt nạ nữa, kể từ khi bọn họ đến Tây Nam thưa thớt người qua lại, nàng cũng rất ít che dung mạo. Dù sao cũng biết Minh công tử kia còn là Thượng Quan công tử, nàng cũng không cần thiết lén lén lút lút, che che giấu giấu.

Nàng khẽ nhíu lại chân mày tinh xảo, ngồi chồm hổm, ảo nảo nhìn mấy viên hạt dẻ tròn bị khét đen trên lò than, cắn cắn môi, nàng rất không cam lòng đưa tay ngọc xuân thông trắng như tuyết ra, thử thâm dò muốn đâm hạt dẻ khét.

Thính Vũ vội vàng ngăn lại nàng, lôi kéo nàng đứng dậy, giúp nàng sửa sang lại váy, nhẹ giọng an ủi nàng, đợi lát nữa lại nướng, mấy cái này ném thôi.

Lên xe ngựa Thượng Quan Vân liền nhìn nàng không rời mắt, hình dáng người đẹp như Hành Vân, nhẹ như phi yến, dung mạo như ngọc, yêu kiều như hoa Giải Ngữ. Lông mày không phải là oán mà thường nhăn mày, eo không phải là gầy mà bản mảnh. Hàn Mai đầu cành chưa nở không lộ xuân sắc; Lá cây đậu khấu ngậm hương thơm tho ngoài dự đoán.

"Khụ! Khụ" Thẩm Y Nhân kinh thiên động địa ho hai tiếng, đáy mắt hàm chứa ý cười trêu tức

Thượng Quan Vân từ trong ảo mộng giật mình tỉnh lại, thật nhanh quay đầu, trên gương mặt tuấn tú thoáng hiện lên đỏ ửng khả nghi

Sính Đình quan tâm nhìn Thẩm Y Nhân, nhẹ giọng quở trách: "Nhìn, đông lạnh rồi! Đợi lát nữa nấu chút canh gừng cho tỷ."

"Không cần, không cần." Thẩm YNhân khoác tay áo, nụ cười bên môi cũng không kềm được nữa: "Hừ, ngược lại Thượng Quan công tử nên uống một chút canh gừng mới được, bằng không sẽ lỡ dịp mất!”

Màu đỏ khả nghi trên mặt Thượng Quan Vân lại sâu hơn một chút, hắn nghiêng đầu không dám nhìn các nàng, vân đạm phong khinh nói: "Cái này ngược lại không cần phiền toái, chỉ là vì báo đáp ân cứu mạng của Thẩm đại hiệp, ta có một món quà nho nhỏ muốn tặng cho ân nhân, tạm thời biểu lộ tâm ý." Nói xong móc ra một hà bao, từ trong đó lấy ra một thứ gì đó vàng không phải vàng, ngọc cũng không phải ngọc đưa tới trước mặt Thẩm Y Nhân.
Bình Luận (0)
Comment