Thượng Quan Vân cũng buồn cười, khóe môi gợi lên đường cong xinh đẹp, mắt phượng sâu thẳm mê người có sự nổi bật lóe lên, hắn vô cùng cảm kích "Lão bà" của Thẩm Y Nhân, nếu như không nhờ nàng ấy, sao hắn có thể gặp được Sính Đình! Hắn miễn cưỡng mở túi điểm tâm, lấy ra mấy quả trứng gà, nói với các nàng: "Tới đây, ăn mấy quả trứng gà này, rửa tay trước!”Hắn tỉ mỉ dặn dò.
"Hả?" Thẩm Y Nhân không hiểu, hồ nghi hỏi: "Vì sao phải ăn trứng gà, ta không ăn, các ngươi ăn đi!"
"Không được, tỷ cũng phải ăn." Sính Đình rửa tay, cầm một quả trứng gà, dạy dỗ nàng ta: "Năm ngoái tỷ quên ăn! Ba tháng ba ăn trứng gà luộc.”
"Ồ!" Thẩm Y Nhân dường như nhớ tới, liền gật đầu không kháng nghị nữa. Thì ra truyền thuyết ngày âm lịch mùng ba tháng ba này, Vương Mẫu nương nương tốt bụng, để người trong thiên hạ ít chịu bệnh tật đau khổ, mệnh Quan Âm nương nương phổ giáng Thánh Thủy. Vì vậy món ăn có linh khí nhất, liền giữ chức đồng sứ giả ái tâm, tập tục ăn trứng gà luộc liền truyền xuống.
Sau khi sửa sang xong ba người ra khỏi khách điếm Phong Vân, đi ra một đoạn đường liền thấy Thượng Quan Vân ở phía trước đợi các nàng. Hắn ngọc thụ lâm phong đứng chắp tay ở dưới một cây đại thụ, mắt nhìn chăm chú vào phong cảnh chân núi, gió núi ấm áp nhẹ nhàng thổi bay góc áo và tóc dài đen tuyền của hắn, làm cho hắn nhìn như tán tiên, muốn cưỡi gió về trời.
Hắn xoay người lại, mắt phượng nhếch lên, dưới ánh mặt trời khẽ mỉm cười với bọn họ, gương mặt anh tuấn tà mị càng thêm lóa mắt, làm người ta không dám nhìn thẳng. Ánh mắt của hắn quang minh chánh đại rơi vào trên người Sính Đính đang đeo mặt nạ, thấy nàng vậy mà dẫn theo Tiểu hồ ly kia, mặt mày hắn càng thêm tươi cười hớn hở: “ Để ta xách cho! Ở chân núi không xa.” Âm thanh của hắn êm ái mà tự nhiên, từ tính mười phần.
Cùng lúc đó, dáng vẻ hắn tự nhiên đi theo xách tiểu hồ ly trên tay Sính Đình, cố ý coi thường kháng cự nhỏ bé như con kiến của nàng, ung dung thong dong bầu bạn bên cạnh nàng, tay thon dài như ngọc chỉ về nơi không xa dưới chân núi, ý bảo chỗ bọn họ phải đi chính là chỗ đó
Sính Đình lại muốn vê vành tai, nhưng cố nén, ngươi nói một công tử tuấn mỹ không có thiên lý, trên tay xách một cái rổ đắp bông vải, bộ dáng như vậy nhìn thế nào cũng thấy không ổn!
Sau khi bọn họ đi ra ngoài thật lâu, một nữ tử mảnh khảnh cao đào mới chậm rãi đi về hướng khách điếm Phong Vân, đứng dưới cây đại thụ mà Thượng Quan Vân vừa đứng, chán nản trầm mặc không nói. Nàng mười sáu mười bảy tuổi, một thân quần áo xanh mộc mạc, ngũ quan tầm thường không có gì lạ, chỉ có một mái tóc dài đen bóng đáng giá, làm cho dung mạo trung bình của nàng rạng rỡ không ít. Nàng đứng ở nơi đó giống như một pho tượng, thật lâu không nhúc nhích chút nào, nàng bình tĩnh nhìn Thượng Quan Vân đi xuống chân núi, trong ánh mắt có quá nhiều tuyệt vọng và đau lòng, hắn chói mắt như vậy, đối với nàng mà nói là muốn mà vĩnh viễn không thể chạm tới.
Ít nhất, hắn chưa bao giờ cười dịu dàng trìu mến với nàng, hơn nữa hắn đã bao giờ làm chuyện không xứng với thân phận như vậy, lại giúp một nữ nhân xách rổ vải bông! Chỉ nhìn liền hận không thể làm cho người ta tự đâm hai mắt. Vài giọt nước mắt trong suốtchậm rãi từ khóe mắt của nàng chảy xuống, theo hai gò má hơi vàng của nàng chảy xuống
Đã tới mồng ba tháng ba
Diều ngũ sắc bay trên trời
Trời xanh nước biếc núi thanh thanh
Cả vùng đất hồi xuân chim yến bay nhẹ nhàng……
Nơi xa truyền đến tiếng hát vang dội tuyệt đẹp.
Tại một tửu lâu cao lớn khí phái ở thành Cổ Ngọc, trong một gian phòng trang nhã trên lâu hai, có một vị công tử mặc đồ đen diện mạo tuấn mỹ khoảng hai mươi tuổi ngồi gần cửa sổ, chính là Hiên Viên Húc. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, cũng đã làm những khách nhân khác ở tửu lâu ảm đạm phai mờ. Nghe được tiếng hát, tay đang bưng ly trà của hắn dừng lại, hơi ngẩn ra, một mùa xuân nữa lại đến, Sính Đình rời khỏi hắn đã hơn một năm. Mỗi ngày hắn đều tưởng niệm nàng đi vào giấc ngủ, nghĩ tới nàng nghênh đón bình minh, hắn một mực sống trong hồi ức, thời gian quen biết với Sính Đình là những trải nghiệm tốt đẹp nhất cuộc đời của hắn, là những tình cảm tinh khiết nhất của hắn trong thế giới không lẫn tạp chất đất bụi
Hắn lấy tay đỡ trán, để mình hoàn toàn sa vào trong hồi ức tốt đẹp của quá khứ
Trong một căn phòng trang nhã ở lầu hai còn có mấy bàn khách, đa số đều rất an tĩnh, nhưng trong đó có một bàn vừa lên lầu ngồi xuống đã cực kỳ náo nhiệt, đó là mấy thanh niên nam nữ ăn mặc đẹp đẽ quý giá, đều là áo gấm thắt lưng, phục sức lộng lẫy, đi đi lại lại tỏ ra khí phách.
Động tác của tiểu nhị đến hầu hạ bọn họ cũng đặc biệt cẩn thận, rất sợ chậm trễ đắc tội khách quý.
Trong bàn này có một cô gái mặc quần áo trắng vừa lên lầu đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, chỉ thấy gò má nàng như hoa, sóng mắt như nước, xinh đẹp chói lọi, minh diễm không gì sánh được, không nói hết thanh lệ đoan trang tao nhã, kiều diễm bất tận
Khách trong tửu lâu cũng bởi vì mấy thanh niên nam nữ này mà bắt đầu gợn sóng lăn tăn. Một vị trung niên nói: "Oa! Dáng dấp cô nương mặc đồ trắng thật là xinh đẹp!”
"Thiên nữ hạ phàm cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!" Một vị công tử gầy tán thưởng
Một vị khách nhân có chút hào khí thu hồi ánh mắt kinh diễm, nói với bạn bè ngồi cùng bàn giống như thuộc trong lòng bàn tay: “Là võ lâm đệ nhất mỹ nhân Liêu Tiếu Yên, còn có hai huynh đệ của nàng ta, ngoài ra còn có nam tử mặc đồ đỏ thẫm cao lớn, sợ là ‘Vũ công tử’ Tống Kiện Vũ”
"Ừ, đoán chừng đều là đi tham gia đại hội võ lâm, danh hiệu võ lâm đệ nhất mỹ nhân này quả thật không sai, không trách được có nhiều thanh niên hiệp sĩ quỳ gối dưới váy thạch lựu của nàng ta như vậy, Vũ công tử kia chính là học trò cưng của Võ Lâm minh chủ.”
Mấy thanh niên kia nam nữ hoàn toàn không để ý tới lời bàn luận xôn xao của mọi người trong tửu lâu, hình như có cảm giác rất hưởng thụ khi bị mọi người nhìn chăm chú, trong mắt mang theo một chút đắc ý cao ngạo khó có thể phát giác, hành sự càng tung bay tùy hứng, thiết nghĩ có lẽ đã thành thói quen rồi.
"Tiếu tỷ tỷ, lần này tỷ sẽ cùng chúng ta đi Thanh Diên sơn trang sao?” Sau khi ngồi xuống, nữ tử toàn thân áo vàng tại bàn kia liền vội vàng hỏi nữ tử áo trắng. Mặc dù không chói lọi bằng nữ tử áo trắng, nhưng cũng là một cô nương xinh đẹp, chỉ là mi tâm lờ mờ hiện ra vẻ ngang ngược kiêu ngạo. Nhưng nàng lại phát hiện ánh mắt Liêu Tiếu Yên hoàn toàn không ở trên người nàng, cũng không trả lời nàng….chính là thẳng tắp rơi vào người ngồi gần cửa sổ, một công tử tuấn mỹ lấy tay đỡ trán đang chợp mắt.
Nàng theo ánh mắt của Tiếu tỷ tỷ liếc nhìn qua, trong lòng không khỏi len lén khen ngợi: một vị công tử đẹp, chỉ là không biết vương tôn công tử nhà nào. Nhưng mà trong lòng nàng đã có Vân ca ca giống trích tiên rồi, cũng không thể lại do dự động tâm với nam nhân khác.
Sau lưng vị công tử kia có hai thị vệ diện mạo anh tuấn đứng cách đó không xa, thấy các nữ nhân trong tửu lâu đều len lén quan sát chủ tử, khóe môi của một thị vệ trong đó khẽ nhếch, nụ cười thoáng qua. Người còn lại vẫn là gương mặt tuấn tú chất phác, giống như tất cả mọi người đều thiếu hắn nhị ngũ bát vạn bạc!
Liêu Tiếu Yên cảm giác có người kéo ngược ống tay áo của nàng, trong nháy mắt gương mặt trái xoan thanh tú tuyệt tục trở nên lạnh lẽo, không kiên nhẫn tranh thủ quay đầu, lại thấy khuôn mặt tươi cười trêu tức của Tống Thải Nhi. Gương mặt trắng tuyết của nàng đỏ ửng, vội vàng thu hồi ánh mắt cúi đầu xuống, chút không kiên nhẫn trong đáy lòng vừa nãy cũng bị cắt đứt không cánh mà bay
Tống Thải Nhi kề tai Liêu Tiếu Yên nói nhỏ: "Ta có Vân ca ca rồi, người này tặng cho tỷ cũng được! Hi! Tiếu tỷ tỷ là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, công tử như vậy mới xứng với tỷ.”
“A! Muội, nha đầu chết tiệt này!” Mặt Liêu Tiếu Yên càng phát đỏ, ngón tay nhỏ nhắn vòng quanh khăn nhỏ giọng nói: "Cũng không biết là công tử nhà nào, không quen.” Từ nhỏ nàng sinh ra đã xinh đẹp hơn người, sau khi lớn lên càng làm cho người xem không khỏi kinh ngạc, bị sắc đẹp của nàng làm cho chấn động, diễm danh lan xa sau đó được mọi người phong làm võ lâm đệ nhất mỹ nhân. Mặc dù trong chốn võ lâm vô số người ái mộ, nhưng nàng tự phụ rất cao, đối với bât kỳ người đàn ông nào cũng lãnh nhược băng sương, không có chút biểu cảm. Ở đáy lòng của nàng và cha mẹ, những nam tử lấy lòng nàng, vây quanh nàng cũng không có tư cách tiến đến với nàng
"Ai nha, cái này có quan hệ gì, để cho ta ca ca ra tay, người nào có thể không cho ca ca ta vài phần mặt mũi chứ!” Tống Thải Nhi không khỏi kiêu ngạo, hả hê nói. Chợt ánh mắt của nàng vòng quanh vị công tử anh tuấn kia tỉ mỉ quan sát một vòng. Nàng là nhi nữ của Tống Đô Úy, bình thường mẫu thân cũng thường xuyên lui tới xã giao với những quan gia phu nhân kia, sớm luyện thành một đôi sắc bén mắt. Nàng cảm giác đối phương vô luận là từ nhân phẩm, ăn mặc, khí chất đều không thể bắt bẻ, vả lại khẳng định xuất thân bất phàm, không giàu cũng quý.
"Như vậy không được tốt lắm?" Liêu Tiếu Yên có chút do dự, hai thị vệ bên cạnh vị công tử kia trầm ổn đại khí, ăn mặc đặc biệt, cả người khí thế, không giống hạ nhân bình thường, ngược lại giống như công tử thế gia vọng tộc. Như vậy có thể thấy được lai lịch của vị công tử này nhất định không nhỏ, nàng cũng không muốn lưu lại cho vị công tử kia một ấn tượng không tốt, chỉ muốn có lần gặp đầu hoàn mỹ.
“Ai! Tỷ chỉ cần nói rốt cuộc tỷ có nguyện ý nhận thức hắn hay không, những thứ khác đều giao cho ta được rồi!" Tống Thải Nhi cũng tràn đầy lòng tin, có chút cơ hội là phải dựa vào chính mình đi tranh thủ, không chừng người ta sẽ rất hân hạnh khi quen biết bọn họ
Thường ngày Liêu Tiếu Yên cực kỳ kiêu căng ỷ lại, trước giờ không chủ động quan tâm nam tử nào, nhưng mới vừa rồi vô ý nhìn thoáng qua, dung nhan ngủ mà không ngủ của nam tử kia trong nháy mắt đã cướp lấy hô hấp của nàng, nàng muốn biết, lúc hai tròng mắt khép hờ kia mở to sẽ là bộ dáng phong tình cực hạn như thế nào! Nàng không đè nén được nguyện vọng khẩn cấp trong đáy lòng, quyết đánh đến cùng khẽ gật đầu với Tống Thải Nhi, sau đó khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng không thể xâm phạm.