Thẩm Y Nhân nghe xong cũng dở khóc dở cười, sớm biết hắn rất khó đối phó.
Vậy nên, bọn họ mới vội vã rời khỏi thành Cổ Ngọc, không kịp cáo biệt
với hắn, hắn lại thiên nam địa bắc tìm các nàng nhanh chóng trong hai
tháng, sau khi tìm được các nàng, lại vụng trộm theo phía sau xe ngựa
gần hai tháng nữa. Sau khi bị phát hiện, hắn tỉnh bơ tặng Sính Đình cái
vòng tay tháo như thế nào cũng không ra, sau đó không nóng không lạnh
khuyên bọn họ tới Thanh Diên sơn trang. Cho dù có Hiên Viên Húc đứng ở
chỗ này, Thẩm Y Nhân nàng vẫn muốn nói như cũ: nam nhân này thật đúng là nhậu nhẹt y chang Hiên Viên Húc
Sính Đình bực mình ngồi xuống
bên cạnh bàn, che cái trán nhắm mắt không nói một hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Nếu không, Y Nhân đi khuyên hắn trở về, dù sao cũng không nên để
hắn say khướt! Người khác nhìn sẽ nói như thế nào? Nếu như hắn không trở về liền đánh hắn bất tỉnh!”
“Hắn rất minh mẫn, mới không có
say, lão già ta đây muốn đánh hắn bất tỉnh, nhưng hắn mặc kệ, trực tiếp
động tay động chân với ta, ngươi nói xem mặt ta có đỏ lắm không? Đã bao
lâu rồi ta không động thủ với tiểu bối?” Đồng Thông nhìn trời xa xa, cực kỳ phiền muộn, thật có thể nói là Trường Giang sóng sau xô sóng trước,
sóng trước chết trên bờ cát, lúc hắn bằng tuổi Thượng Quan Vân, thân thủ cũng không giỏi như vậy!
Thẩm Y Nhân cũng thở dài một cái,
nghiêm nghị nói “Nếu không ta và muội cùng đi! Đau dài không bằng đau
ngắn, muội nói rõ ràng với hắn, bây giờ hắn bi thương đau xót, về sau
thì tốt rồi, ta thật sự không có kinh nghiệm đối phó với con ma men!”
Giết người thì nàng khá lành nghề, khuyên người….Còn cần phải nghiên cứu
Sính Đình đã sớm muốn nói rõ với Thượng Quan Vân, nhưng nàng biết Yến Viên
thủ vệ đông đảo, Hiên Viên Húc cũng sẽ không cho phép nàng đi gặp Thượng Quan Vân. Nàng có chút phát sầu hỏi bọn họ: "Làm thế nào để đi ra
ngoài?”
"Lão già ta đây đi dẫn thủ vệ ra, chúng ta cùng đi." Đồng Thông hủy đi cái đài của đồ nhi mình, rõ ràng quyết đoán, tận hết sức
lực
Đồng lão gia tử quả nhiên dẫn thủ vệ ra, Thẩm Y Nhân và Sính
Đình rất thuận lợi leo ra khỏi tường Yến Viên, chỉ chừa Thính Vũ ở trong phòng
Họ đứng ở ngoài tường, vừa lúc mới chuẩn bị rời đi, cửa
chính Yến Viên ầm ầm mở ra, một chiếc xe ngựa tinh xảo chạy ra, Thính Vũ ở trong xe ngựa vén rèm xe lên, không ngừng ngoắc bọn họ
Phu xe chạy xe ngựa tới bên cạnh các nàng, cung kính chào một cái liền lui về, để lại ba người đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ: Hiên Viên Húc này,
thật là, để cho ngươi nói hắn có cái gì tốt!
Thính Vũ có chút lo
lắng, cắn cắn môi, nói: "Tiểu thư, lên đây đi! Thế tử nói canh thâm
đường dài, để cho người đi sớm về sớm." Sau khi nàng tiễn bước tiểu thư
và Y Nhân, chuẩn bị xoay người trở về phòng, thế tử cùng với thị vệ mặt
băng đó lại đột nhiên xuất hiện, dọa nàng giật mình. Vẻ mặt thế tử gia
không chút thay đổi, bảo thị vệ mặt băng đó đưa nàng đến cửa chính, dặn
dò nàng chăm sóc tiểu thư thật tốt
"Đi thôi! Đợi lát nữa trở lại
hẳng nói." Thẩm Y Nhân đỡ Sính Đình vào trong, sau đó nhảy lên xe ngựa,
điều khiển xe ngựa lộc cộc liền đi. L3 quý đôn Dù sao cũng đưa tới,
không cần uổng phí.
Hiên Viên Húc chắp tay đứng ở nóc nhà, áo gấm giống như thiên thần. Hắn nhìn xe ngựa dần dần đi xa, ảm đạm không nói
gì, một hồi lâu mới sâu kín thở dài một tiếng. Gió thổi áo bào rộng rãi
của hắn tung bay, có vẻ phiêu dật thoát tục
Không bao lâu, xe
ngựa đi tới nửa đường. Đột nhiên, trước mặt cách đó không xa truyền đến
âm thanh người lớn tiếng kêu cứu mạng, Thẩm Y Nhân vỗn muốn không để ý
tới, nhưng trong âm thanh kia lại xen lẫn tiếng khóc của phụ nữ và trẻ
con
Sính Đình nghe âm thanh cứu mạng càng ngày càng gần, tiếng
khóc của phụ nữ và trẻ con cũng càng ngày càng thê thảm, khiến người
nghe không khỏi nổi lên lòng trắc ẩn, liền vén rèm xe lên do dự nói với
Thẩm Y Nhân: “Tỷ mau đi đi! Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa
tháp, ta và Thính Vũ chờ tỷ ở chỗ này.” Nàng chỉ chỉ vòng tay trên tay
mình, cười cười với Thẩm Y Nhân. Chủy thủ bất ly thân của nàng đã bị
tịch thu lúc bắt cóc, còn chưa kịp đi mua.
Thẩm Y Nhân vểnh tai,
tỉ mỉ dò xét bốn phía, sau đó gật đầu với bọn họ một cái, như mũi tên
nhọn bắn ra phía trước, trong nháy mắt không thấy bóng dáng
Sính Đình và Thính Vũ an tĩnh ngồi ở trong xe chờ đợi, loại thời điểm này
hai nàng đi theo cũng chỉ làm cho Y Nhân thêm phiền toái, không bằng bảo vệ tốt bản thân để cho nàng ta tập trung cứu người là được
"Cạch oành!" Ngoài xe đột nhiên truyền đến một tiếng vang kỳ quái, giống như là tiếng vật nặng rơi trên mặt đất
Thính Vũ có chút kỳ quái, vén rèm xe lên nhìn một chút, bên ngoài chỉ có ánh
trăng nhàn nhạt và bóng núi mơ hồ, rừng cây. Nàng suy nghĩ một chút,
nhảy xuống xe ngựa, vừa đi về phía trước, vừa quay đầu nói với Sính
Đình: “Tiểu thư, người đừng di chuyển, ta đi xem một chút sẽ về.” Lời
còn chưa dứt, nàng bị thứ gì đó ngăn cản, thân thể đột ngột nhào đầu về
phía trước."A!"
"Thế nào?" Sính Đình vội vàng hỏi nàng.
"A!" Thính Vũ đột nhiên thét chói tai bò dậy, bổ nhào về Sính Đình ngồi
trong xe, thân thể run lẩy bẩy: "Tiểu thư! Ở đây có một người chết! Làm
ta sợ muốn chết!"
Sính Đình "Vụt!" từ trong xe chui ra, khuôn
mặt nhỏ nhắn cũng sợ hãi tái nhợt, ổn định tinh thần an ủi nàng: “Đừng
sợ! Đừng sợ! Ngươi nhất định nhìn lầm rồi."
"Tiểu thư, vậy bây
giờ phải làm sao? Y Nhân còn chưa có trở về !" Thính Vũ quay đầu quan
sát người chết đó, gấp đến độ sắp khóc rồi.
Sính Đình trái lo
phải nghĩ một hồi, bình tĩnh lấy trên xe một côn gỗ đưa cho Thính Vũ,
khẽ cắn răng lấy dũng khí: "Chúng ta xem trước một chút?" Nếu không ổn,
nàng có thể dùng vòng tay!
Hai người dìu nhau, nơm nớp lo sợ đi
về phía trước, dựa vào ánh trăng, quả nhiên thấy có một người nằm trên
mặt đất bên cạnh xe ngựa, không nhúc nhích
Sính Đình đánh lửa
lên. Tay Thính Vũ run run, dùng côn gỗ chọc chọc bả vai người nằm trên
đất, ai ngờ người nằm im như chết lại nhanh như thiểm điện đưa tay níu
lấy côn gỗ: “Đừng chọc! Đau!” Sính Đình hoảng hốt, tắt quẹt diêm
Tay Thính Vũ vẫn run, cuống quít vứt bỏ côn gỗ, lôi kéo Sính Đình chạy vào
trong xe ngựa, hai người chạy hai bước lại không cam lòng quay đầu lại
nhìn.
Người nọ giật giật, cố sức chống khủy tay, cố gắng đưa mặt về phía các nàng: "Đừng chạy. . . . . . Chạy, ta. . . . . ."
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Sính Đình nuốt một ngụm nước bọt, kéo chặt
Thính Vũ, lấy dũng khí hỏi "Ngươi là ai? Làm sao ngươi ở chỗ này?"
"Ha ha! Ta là ai?" Âm thanh thật thấp, mang một ít khàn khàn vô lực, thô
cát khó nghe, nhưng nghe ra được là một giọng nam, hắn nói chuyện rất
chậm, hình như đang thật sự suy nghĩ mình là người nào. A di đà Phật! Là một người sống! Sính Đình và Thính Vũ đều thở phào nhẹ nhõm.
Thính Vũ trợn to hai mắt, chỉ cần là người sống thì dễ rồi. Nàng khoa trương
vỗ ngực một cái, thở ra một hơi, tạm thời không phải sợ. Nàng không có
tiền đồ nhất, sợ nhất là người chết như vậy
Sính Đình từ từ đi tới, nhấc váy ngồi xổm xuống, đồng tình nhìn hắn: "Ngươi như thế nào rồi?”
"Tiểu thư!" Thính Vũ lôi kéo tay áo Sính Đình, không ngừng ra hiệu ánh mắt,
nếu là người xấu thì làm thế nào? Thẩm Y Nhân không có ở đây, bọn họ
đánh không lại!
Sính Đình vỗ nhẹ tay của nàng ta, ý bảo nàng ta
yên tâm, là người xấu nàng liền bắn hắn một châm, để cho hắn từ chết giả thành chết thật
"Ta là ai? Rốt cuộc ta là ai? . . . . . ." Người trên đất cũng không trả lời nàng, cũng không ngẩng mặt, chỉ lẩm bẩm lặp đi lặp lại, nhưng âm thanh của hắn thô cát ám khàn, mang theo hơi thở
âm u quỷ dị
"Nếu không chúng ta đỡ ngươi nhé?" Sính Đình nghe âm
thanh của hắn cũng cảm thấy đáy lòng phát rét, vì vậy thương lượng với
người nọ, chỗ này trước không thôn xóm, sau không nhà trọ, để cho hắn
nằm trên mặt đất cũng không tốt! Tốt xấu gì cũng lẫn vào trong gian hồ
thời gian lâu như vậy, nàng cũng biết biết chuyện gấp phải tòng quyền,
nói không đến nhiều quy củ như vậy.
Thấy người nọ hình như không
phản đối, Sính Đình lôi kéo Thính Vũ dậm chân, hai người mất sức của
chín trâu hai hổ, mệt đổ mồ hôi dầm dề, cuối cùng nâng người trên mặt
đất dậy, kéo hắn ngồi tựa vào bên cây. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào
trên mặt của hắn, hiện ra gương mặt dơ bẩn, nhưng tuổi cũng không lớn,
cũng chỉ hơn 20 tuổi, quần áo trắng trên người bẩn không còn hình dáng,
rách rưới, còn có không ít chỗ nghi ngờ là vết máu
"Cám ơn hai vị tỷ tỷ tốt bụng! Trên người Hoa Hoa đau quá! Ô. . . . . . Ô. . . . . . ! Hoa Hoa cũng thật đói! Oa!" Mới dựa vào cây ngồi vững vàng, người thanh niên nam tử kia miệng hơi mở, lớn tiếng khóc lên giống như đứa trẻ, một chút cũng không bận tâm đến nam nhi có lệ không dễ rơi.
"Két?
Hoa hoa!" Hai vị tỷ tỷ tốt bụng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đổ mồ hôi
hột, đây là tình huống gì? Người này lớn tuổi như vậy, tự nhiên kêu
người ta làm tỷ tỷ ngươi sao?
Nam tử kia vẫn còn gào khan, Sính
Đình bị ầm ĩ chỉ muốn chặn cái miệng của hắn, liên tục bảo Thính Vũ đi
lấy đồ ăn, ngươi nói ngươi lớn như vậy, hoàn toàn không thể giả mạo đứa
bé, khóc lớn tiếng như vậy dẫn sói đến thì làm sao? Hơn nữa còn Hoa Hoa, ta còn qua loa rồi đấy!
Người nọ nhìn thấy Thính Vũ lấy bánh bột ngô ra, mắt bỗng chốc sáng lên, lập tức ngừng khóc, nhu thuận đáng yêu
nói: “Đa tạ tỷ tỷ!” Tiện tay lau mắt hai cái, gương mặt bị hắn lau nhất
thời giống như mặt mèo, sau đó không khách khí ăn ngấu nghiến, cũng
không quan tâm Thính Vũ nghiêm mặt len lén trừng hắn, ai nguyện ý bị nam tử trưởng thành này kêu là tỷ tỷ?
Thấy hắn ăn hung mãnh, Sính
Đình cầm khăn giúp hắn lau trái cây, đưa cho hắn, hắn càng cười vui vẻ,
thuận miệng nói lời cảm tạ: lê q u ý đ ôn "Đa tạ tỷ tỷ! Tỷ tỷ, dáng dấp
của tỷ thật đẹp!”
Sính Đình không nhịn được "Hì hì" một tiếng,
cười, sau đó lại cúi mặt xuống, bởi vì nàng nghĩ đến đệ đệ dưỡng thân
thể ở Viêm Dương cốc, cũng không biết bây giờ hắn như thế nào?