Tiểu Nam và Tiểu Bắc cũng bị hắn làm sợ hết hồn, thì ra hắn lăn lộn trong
thư phòng này cả buổi là đang tìm đồ đệ của “Quỷ tượng”! Tiểu Nam suy
nghĩ một chút, hồi bẩm nói: "Hình như không nghe nói ông ta có đồ đệ,
chỉ là trừ ông ta ra Lỗ gia cũng không thiếu người có tay nghề giỏi.”
“Quỷ tượng” Lỗ Đào đã qua đời nhiều năm, gia muốn làm binh khí gì, cho
nên muốn tìm người sao?
"Gia muốn binh khí?" Cây vạn tuế ra hoa, Tiểu Bắc rất ít khi mở miệng nói một câu như vậy
“Gia không cần binh khí! Trong tay có cái gì liền dùng cái đó, chỉ là Lỗ Đào đã làm một chiếc vòng, nghe nói đeo vào tay người nào thì sau này không thể tháo xuống, đây là nguyên nhân gì?" Hiên Viên Húc cũng không phải
một chủ tử chuyên quyền độc đoán, trước kia cũng thường cùng thủ hạ thảo luận giải quyết chiến sự, có ý kiến tốt sẽ lắng nghe, lê,,qu ý/đ ôn cho nên mới có nhiều người nguyện ý theo hắn như vậy, nghe theo mệnh lệnh
của hắn.
Tiểu Nam Tiểu Bắc nhất thời cũng lâm vào trầm tư, đeo
lên liền không thể tháo xuống, giống như Khổn Tiên Thằng trong tiểu
thuyết ma quái! Trước kia hình như cũng đã nghe nói qua, là cái gì chứ?
Lúc này, Đồng Hoa vào thư phòng. Hiên hiên Húc nhìn thấy hắn ánh mắt cũng
sáng, phất tay một cái bảo hắn không cần hành lễ, chỉ là hỏi hắn: "Tam
Tiểu Thư như thế nào? Có tốt không?"
Đồng Hoa nở nụ cười, cung
kính trả lời: "Tiểu thư rất tốt, chỉ là ở trên đường tiểu thư gặp qua
một người kỳ quái." Gia đương nhiên không thể nào cứ để tam tiểu thư đi
ra ngoài như vậy, liền phái hắn và Đào Tinh công phu tốt nhất nhẹ nhàng
đi theo ở phía xa. Nhưng đến tửu lâu Ngọc Khách Xuân, thấy lão gia tử
và Thượng Quan Vân, bọn họ biết công phu hai người này đều ở phía trên
bọn họ, không dám đi theo, hắn trở về Yến Viên hồi bẩm tình hình, để Đào Tinh ở lại đứng xa xa nhìn, chỉ là đoán chừng lão gia tử đã sớm phát
hiện bọn họ.
"Người nào?" Hiên Viên Húc cau chau mày, con ngươi đen nhánh càng phát ra sâu thẳm.
"Gia, người còn nhớ rõ trước kia chúng ta đặc biệt điều tra Phiêu Hương Các
không? Sau đó tổ chức sát thủ kia lại biến mất không rõ lý do.” Đồng Hoa nói. Tổ chức sát thủ khổng lồ như vậy nói biến mất liền biến mất, thật
là làm cho người ta khó tin. Giống như chưa bao giờ tồn tại trên đời này lê,,qu ý/đ ôn
Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, tinh thần mọi người đều tới, ý bảo hắn nói mau, nếu không đại hình hầu hạ.
“Hôm nay tiểu thư ở trên đường gặp phải người kia, thuộc hạ suy nghĩ nửa
ngày, có phần giống Lạc Hoa Phiêu Hương.” Đồng Hoa cũng có chút không
xác định, bởi vì trước kia hắn chỉ thấy Lạc Hoa Phiêu Hương ở xa xa,
nhưng liền bị Lạc Hoa Phiêu Hương quay lại đuổi giết hắn, làm cho hắn cả ngày mệt mỏi, thiếu chút nữa hắn đã chết dưới “Lạc Hoa chưởng”. Khi đó hắn bị các viêm vệ khác chê cười thật lâu
Sắc mặt Hiên Viên Húc
căng thẳng, lập tức đứng lên, hỏi "Hắn có làm gì tam tiểu thư không?” Đã nói không yên lòng nàng đi ra ngoài, nhưng thấy tù túng, nàng lại gay
gắt.
“Gia, trước yên tâm, tam tiểu thư tốt lắm, thuộc hạ cũng
không khẳng định có phải Lạc Hoa Phiêu Hương hay không, có một chút khác biệt chính là, hôm nay bề ngoài người này giống như người lớn, nhưng
hành động lại giống như tiểu hài tử, giọng nói giống như kéo theo một
khối sắt, khó nghe muốn chết." Hơn nữa nếu đúng là Lạc Hoa, chỉ sợ đã
sớm phát hiện bọn họ, nhưng mà người kia hoàn toàn chỉ nhớ khóc. . . . . .
"Ồ! Còn có chuyện như vậy? Hiện tại đại hội võ lâm sắp triệu
khai, các loại yêu quái cũng sẽ hiện hình, phái người đi điều tra kỹ một chút.” Hiên Viên Húc nhếch miệng cười lạnh, toàn thân tản ra hơi thở bá đạo lạnh lẽo
"Dạ!" Ba người Tiểu Nam cùng lên tiếng, đại chiến đến làm cho bọn họ cực kỳ hưng phấn
Thượng Quan Vân lười biếng tà tà tựa trên một tảng đá lớn, một thân áo bào
rộng dài bị gió thổi, tay áo lay động theo chiều gió, tóc mực dài giương nhẹ dưới ánh trăng. Hắn khép hờ mắt phượng, tựa như men say dâng trào,
ánh mắt dịu dàng thắm thiết không chớp nhìn thiếu nữ đối diện, trong
miệng nhẹ nhàng hát: "Bầu trời đen sẫm buông xuống, kéo theo đầy sao lấp lánh, côn trùng bay, côn trùng bay, ta ở đây nhớ nhung người nào, sao
trên trời rơi lệ, hoa hồng trên đất khô héo, gió lạnh thổi, gió lạnh
thổi, miễn là có nàng bên cạnh….” Tiếng hát càng ngày càng nhẹ, càng hát càng mềm, như muốn hát vào trong lòng của người ta.
Âm thanh của hắn thật thấp, ôn nhu, từ tính dễ nghe, mang theo một chút ưu thương và cô đơn nhàn nhạt, có một sức quyến rũ không lời nào diến tả được. Kỳ
thật Sính Đình cảm thấy hắn hát rất dễ nghe, dễ nghe giống như mẫu thân
hát, cho nên nàng không lên tiếng, vẫn lẳng lặng nghe, rơi vào trong âm
thanh động lòng người của hắn, nghe hắn hát hết lần này đến lần khác,
cảm thụ phần ưu thương nhàn nhạt kia
Trăng dưới trời sao, mỹ
thiếu niên giống như trích tiên cùng mỹ thiếu nữ khuynh đảo chúng sanh,
một người nhẹ hát, một người chân thành lắng nghe, hình ảnh tuyệt không
thể tả.
Thẩm Y Nhân và Đồng Thông xa xa nhìn bọn họ đang thầm nói nhỏ: không hiểu tình hình hai người bọn họ như thế nào.
“Một người hát, một người im lặng nghe, ngươi nói sau khi trở về lão già ta
đây có bị đồ nhi thí sư hay không?” Đồng Thông làm như có thật, kỳ thật
có chút lo lắng, đến lúc đó thầy trò có bất hòa hay không, sau đó đao
kiếm hướng về nhau…Hắn có sức liên tưởng phong phú, một chút thời gian
đã nghĩ ra mười mấy vở ân oán tình thù
Thẩm Y Nhân liếc xéo hắn,
không chút nghĩ ngợi gật đầu một cái: "Nhất định sẽ, nếu là ta, sớm thí
800 lần rồi, vận khí ông tốt không tìm ta làm đồ đệ.”
"A!" Đồng
Thông hét thảm một tiếng, lòng vẫn còn sợ hãi che ngực, cả giận nói:
"Cái người đại nghịch bất đạo này, lão già ta đây không phải vì muốn tốt cho ba người bọn họ sao, không làm tình nhân thì có thể làm bằng hữu!”
"Ừ, cao minh." Thẩm Y Nhân qua loa hắn, hai người phối hợp ăn ý nhìn về
trước mặt, thật lòng khen ngợi một câu: "Hai người bọn họ đi chung với
nhau hình ảnh thật là đẹp mắt!"
Đồng Thông vểnh môi: “Vậy cũng phải xem là người nào nhìn, ngươi nói đồ nhi ta nhìn thấy…”
Hai người ý vị sâu xa nhìn nhau, hứng thú trong ánh mắt không cần nói cũng biết
“A!” Thính Vũ giật mình che miệng, cũng đi qua nhỏ giọng: “Tại sao một hướng đông, một hướng tây?”
“Đúng! Sính Đình đi tới chỗ chúng ta, Thượng Quan Vân đi hướng ngược lại.”
Thẩm Y Nhân lấy mắt tình nhìn Đồng Thông, không phải ông nói sẽ trở
thành bằng hữu sao?
"Cái này ngươi không biết đâu! Không có đánh nhau là biểu hiện tốt rồi.” Đồng Thông phất tay một cái, giống như cao
thủ tình trường
Thượng Quan Vân chắp tay sau lưng, đi chầm chậm
đón gió. Hắn biết bây giờ mình cách Sính Đình càng ngày càng xa, một
bước muộn từng bước muộn, hắn cho là hắn có đầy đủ thời gian, có thể từ
từ chờ nàng, đợi nàng mở lòng với hắn. Không ngờ lại có người nhanh chân đến trước, liều mạng xông vào trong lòng nàng, chiếm trước một vị trí,
sau đó đang từ từ nảy mầm khuếch trương. Một đoạn tình cảm bắt đầu thế
nên không nhất định phải lưỡng tình tương duyệt, ha ha, mà là muốn về
sau yêu nhau gần nhau.
Hắn không thể không thừa nhận hắn là người thất bại, rõ ràng hắn có nhiều thời gian có thể lấy được Sính Đình hơn
Hiên Viên Húc. Nhưng mà hắn vẫn cho rằng tình cảm hai người, thì phải
hai bên tình nguyện mới hoàn mỹ. Mà Hiên Viên Húc lại tuyệt đối tự tin,
hắn cho rằng người trong lòng hắn nhất định phải ở bên cạnh hắn, hạnh
phúc của nàng là do hắn mang tới, do hắn tạo ra, người khác sẽ không làm cho nàng hạnh phúc. Có lẽ làm như vậy có chút bá đạo, nhưng không thể
phủ nhận, chủ động xuất kích so với chầm chậm chờ đợi có nhiều cơ hội
hơn, bởi vì Hiên Viên Húc sẽ tự tạo ra cơ hội cho mình
Trong lòng Thượng Quan Vân tràn đầy hối hận, mất đi nữ tử này chỉ sợ là chuyện
thống khổ nhất đời của hắn, sau này hắn chỉ có thể dựa vào những bức họa của nàng để nhớ nhung nàng. Tay của hắn chậm rãi mò vào túi trong tay
áo, sờ tới một cái chìa khóa nho nhỏ bên trong, bên miệng hắn dâng lên
một nụ cười giống như hồ ly. Hắn chỉ chuyên tâm đến tình cảm của mình,
đến nỗi không phát hiện bóng đen đi theo hắn đã lâu
Bóng đen kia
là một nữ tử, có mái tóc đen nhánh thật dài, tóc không có vấn lên, kéo
thật dài ở sau lưng nàng. Nàng xa xa đi theo hắn, bước chân khó khăn,
mỗi một bước đi giống như đi lên đao nhọn, đau đớn liên tiếp làm cho
thân thể nàng run rẩy, nhưng nàng vẫn đi theo sau lưng hắn không xa
không gần
Lúc nhóm Sính Đình trở lại Yến Viên thì Đồng Thông sợ
bị đồ nhi thí sư, Thẩm Y Nhân nhát gan sợ phiền phức, hai người trốn ở
sau lưng Sính Đình. Phát hiện khóe miệng Hiên Viên Húc khẽ nhếch cười,
mặt mày hớn hở đến đón Sính Đình. Hai người đè nén kích động nhắc chân
mà chạy, cười gật đầu, cùng chào hỏi hắn
Đồng Thông nở nụ cười nói: "Đồ nhi! Con còn chưa ngủ à?"
"Sư phụ còn chưa ngủ! Sao đồ nhi dám ngủ.” Hiên Viên Húc nói cười ríu rít, đi kéo Sính Đình tay.
"Phải đi ngủ, phải đi ngủ, đi, đi!" Đồng Thông thúc giục Thẩm Y Nhân đi mau. Nơi này nguy hiểm, không nên ở lâu!
Sính Đình cảm giác có chút mệt mỏi, trong đêm nay nàng thật sự mệt quá mức,
nàng có chút hối tiếc nhìn Hiên Viên Húc, lại không biết nói từ đâu. Mà
Thẩm Y Nhân và Đồng lão gia tử cũng rất không có nghĩa khí vứt nàng bỏ
chạy, nàng bất đắc dĩ bị Hiên Viên Húc lôi kéo đi về phía trước, trong
lòng hạ quyết tâm, cho dù lát nữa hắn tức giận, nàng cũng quyết định dễ
dàng tha thứ hắn. Mặc dù nàng cảm thấy mình không làm chuyện gì có lỗi
với hắn, nhưng dù sao nàng cũng đi gặp mặt nam tử khác, mặc dù nàng chỉ
xem đối phương là bằng hữu
Hiên Viên Húc nhìn nàng, khóe môi hơi
cong, nâng lên một nụ cười, con mắt màu đen tỏa sáng mênh mông, chỉ cần
nàng nhớ rõ phải trở lại bên cạnh hắn là được rồi, chỉ cần cho hắn thời
gian, hắn sẽ làm cho nàng chỉ muốn đứng ở bên cạnh hắn, chỉ muốn lệ
thuộc vào hắn