Mỗi khi hắn chạm vào nàng thì lực kiềm chế của bản thân liền cực kì thấp, mới vài nụ hôn mà máu nóng toàn thân hắn liền sôi trào. Nhất thời hô hấp của hắn trở nên dồn dập, nụ hôn ngày càng sâu, ngày càng vội vàng, không ngừng dính liền cùng múa với lưỡi của nàng. Hai bàn tay nóng như lửa của hắn vuốt ve sau lưng xuống dần phía dưới, cho đến khi chạm vào cặp mông của nàng, giữa hai chân của hắn đột nhiên trướng lên như cái lều, lấy tốc độ thong thả cọ xát chỗ trong đùi của nàng, thực nóng. Nhiệt độ không khí trong phòng ngày càng cao, càng thêm kiều diễm triền miên.
"Uh, không cần a." Sính Đình rõ ràng nghĩ muốn kháng cự, rõ ràng muốn chạy trốn, nhưng lại bị hắn làm cho toàn thân một trận mềm yếu, buột miệng thốt ra một tiếng than nhẹ, chính nàng cũng phải giật mình, bản thân thế nào mà thốt ra loại tiếng này. Thật vất vả nàng mới trốn thoát từ trong nụ hôn của hắn, sắc mặt hồng nhuận không thể che giấu, khẽ kêu ngăn cản hắn. Rõ ràng hôm nay nàng không uống rượu, tại sao lại có cảm giác tê tê khó hiểu này.
"A!" Hiên Viên Húc ôm nàng, tựa đầu mình lên đỉnh đầu nàng, tiếng thở gấp dừng lại, trên trán lấm tấm mồ hôi chảy ra. Cùng lúc đó, hỏa long giữa hai chân hắn vẫn còn chậm rãi ma sát, không muốn quan tâm tới khó chịu buộc chặt mà phá vỡ hết thảy trở ngại tới nơi đó, nhưng loại cọ xát này khiến cảm giác sảng khoái đến từng lỗ chân lông toàn thân, cũng khiến hắn không khỏi hừ nhẹ ra tiếng, đôi mắt đen như mực thực hưởng thụ mà híp lại. Khoái hoạt và thống khổ, hai cảm giác cực kì thoải mái và cực kì thông khổ làm cho hắn sa vào trong không thể tự kiềm chế.
"Chàng!" Hai tay của Sính Đình gắt gao kéo chặt y phục trước ngực hắn, hít sâu một hơi, từ trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên, xấu hổ tức giận mà trừng mắt với hắn, không phải đã nói không được chạm vào chỗ đó của nàng hay sao? Thực ngoan ngoãn sao? Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhếch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tóc dài phất phơ, một bộ dáng quyến rũ không ngờ.
Hơi thở của Hiên Viên Húc lại nặng nề, ánh mắt tà tứ nóng rực nhìn nàng chằm chằm, trong đôi mắt đen lóng lánh mà mê người lóe ra tia dục vọng, tất cả của nữ tử xinh đẹp quyến rũ, phong tình liêu nhân (lẳng lơ chọc người) này sắp là của hắn, hắn muôn ôm nàng, nghĩ muốn... Khóe miệng của hắn cong lên nở ra nụ cười tà mị mà mê người, khiến khuôn mặt tuấn mỹ bức người của hắn thêm vài phần hơi thở yêu nghiệt: "Ta sẽ chờ!" Giọng nói của hắn trầm thấp gợi cảm, từ tính, hàm chứa mê hoặc lòng người.
"Thả ta xuống!" Sính Đình tức giận mà liếc trắng mắt. Trong miệng hắn nói sẽ chờ, bàn tay không mang ý tốt vẫn nắm chặt đè thân thể của nàng xuống, ma sát thân thể cường tráng của hắn, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia lóe ra tia lửa nóng, chăm chăm nhìn thẳng vào quả anh đào no đủ trước ngực nàng, chỉ kém bổ nhào lên như lang như hổ.
Ánh mắt khao khát của hắn khiến trong lòng Sính Đình run rẩy không ngừng, trên mặt chỉ có thể giả bộ không biết, cũng không dám đối mặt với con ngươi đen đang tràn ngập dục vọng của hắn, cúi đầu nhìn mặt đất chằm chằm.
"Đừng sợ! Ta chỉ ôm một chút, có được không!" Hiên Viên Húc cúi đầu xuống, thân mật đụng nhẹ vào cái trán của nàng, thấp giọng dụ dỗ nàng, trong giọng nói có chứa một ít ý tứ hàm xúc cầu xin. Bàn tay của hắn càng giữ chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, khiến đường cong xinh đẹp của nàng khớp chặt với thân thể của hắn, một cảm giác mềm mại mà tê dại bao phủ toàn thân của hắn, tuyên cáo thân thể đang xiết chặt, vô cùng căng thẳng.
Sính Đình lại cảm giác thân thể của hắn càng ngày càng căng cứng, càng lúc càng nhanh.
"A!" Nàng cảm thấy vừa sợ hãi vừa run rẩy không nhịn được khẽ kêu lên.
Một tiếng rên này của nàng giống như sợ hãi lại giống như ngâm, lập tức kích thích hắn, khiến ánh mắt của hắn trở nên hơi đỏ thẫm. Hắn bất chấp mà cúi người hôn lên môi anh đào của nàng, trượt vào khoang miệng tràn đầy hơi thở mùi đàn hương của nàng, hút cái lưỡi của nàng, hắn dùng hết sức năng lực của bản thân để ngăn xúc động muốn chiếm lấy nàng ở trong đầu, đè chặt nàng trên đùi, thoáng chốc động tác nhanh hơn, trở nên điên cuồng mà đong đưa.
Sính Đình bị hắn lâu nhanh muốn chết, không thể cựa quậy, mông cũng bị dán sát hắn, cảm giác tê dại,trên môi đỏ mọng hơi đau giống như vũ bão, như chơi nhạc trái tim của nàng, cảm thấy toàn bộ không khí đều bị hắn lấy đi. Trong lúc miệng lưỡi dây dưa, hắn giống như người chết khát gặp được nước ngọt (nắng hạn gặp mưa rào), đầu lưỡi bị hắn hút có chút đau, nàng giãy không ra."Ngô!"
Thân thể của Hiên Viên Húc đã căng cứng đến hết mức rồi, chỉ kém một bước là tới cửa.
Rất lâu sau, hắn ôm chặt thân thể mềm mại của Sính Đình bất động, nhưng hắn lại xụi lơ ở trên vai nàng, thở gấp không kịp, mồ hôi chảy như mưa trên trán, trên mặt của hắn từng giọt rơi xuống.
Sính Đình cảm giác bả vai đều bị hắn ép đau, trên gáy ngọc tuyết trắng và bên tai,tất cả đều là hơi thở nóng rực của hắn, nhưng nàng lại cứng ngắc thân mình, không dám lộn xộn. Đây cũng không phải lần đầu tiên thấy hắn như vậy, lần đó, trong sơn động ở núi Bạch Vân hắn cũng giống hệt như vậy. Tuy là y phục trên người nàng hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng mặt của nàng vẫn đỏ hồng, kiều diễm ướt át, nóng đến mức có thể nấu chín trứng rồi.
"Thật tốt!" Hiên Viên Húc cúi đầu cười ra tiếng, giọng nói hùng hậu gợi cảm, cực kỳ êm tai, ở trong lòng có cảm giác vui vẻ và vui sướng không nói nên lời.
Rõ ràng, trải qua việc ấy làm cho tinh thần và thân thể của hắn thoải mái, thư sướng, loại cảm giác này làm cho người ta dễ chịu tràn trề, dục tiên dục tử. Chỉ tiếc phải lo nghĩ cho khuê dự của nàng, hắn không thể chưa đại hôn đã chiếm đoạt nàng, cho nên hắn không dám dùng hết sức đối với nàng, sợ bản thân không nhịn được thực sự động đến nàng. Điều này khiến trong lòng hắn phải bóp cổ tay đồng thời thở dài không dứt, càng làm cho hắn mong đợi thời khắc động phòng của đại hôn đến nhanh một chút. Đến lúc đó hắn có thể tùy ý giày vò Sính Đình ngày đêm, xem ai dám đến nói ta một hai!
Hắn không khỏi miên man bất định suy nghĩ vẩn vơ, suy nghĩ tốt đẹp khiến khóe miệng hắn nở nụ cười rạng rỡ mê người, nụ cười mang chút ý tà khí,, đó là nóng lòng muốn thử, tràn ngập chờ mong, tươi cười giống như sói hung ác muốn ăn thịt người. Hiện tại hắn có rất nhiều chí tôn bảo điển (sách quý:))), có thời gian rảnh, hắn liền tìm tòi học hỏi làm thế nào khiến cho hai người sau khi thành hôn có cuộc sống hạnh phúc hơn. Không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền thấy kỳ diệu nha! Bây giờ hắn cảm thấy các chiêu thức và động tác trên bảo điển so với bí tịch võ công lại có thể còn thần kỳ và phức tạp hơn. Cho nên hiện tại hắn nắm rất vững lý thuyết, cũng chỉ kém chưa thực hành được chiêu thức, còn tốt hơn so với người mang võ công cái thế (hơn người), để thử nghiệm sự lợi hại trong chiêu thức của mình lại phải chờ giết kẻ địch. Sính Đình bị hắn coi như đối tượng thực hành duy nhất lại bất chợt rùng mình một cái, chỉ cảm thấy nụ cười của hắn giống như đại sói xám nhìn thấy tiểu bạch thỏ, nhỏ dãi ba thước.
Tính cách trời sinh của hắn trừ bỏ cường thế đoạt lấy còn coi lễ giáo không ra cái gì, bằng không chỉ vì muốn thấy mặt Sính Đình mà ban đêm hắn lại xông vào am Bạch Vân. Cho dù hắn thật sự đoạt lấy thân thể của Sính Đình thì làm sao, sẽ chỉ khiến hắn khoái hoạt trước một chút, hắn có rất nhiều biện pháp đối phó với mama thu khăn nguyên (khăn trinh tiết thì phải) này, xem kẻ nào không muốn sống mà dám đến vung tay múa chân?
Chẳng qua tất cả mọi người cho rằng như thế đối với Sính Đình mới là tốt nhất, chỉ cần đúng là chuyện có lợi cho Sính Đình, cho dù là việc gì hắn đều nguyện ý đi làm, huống chi chỉ là một việc nhỏ ấy, hắn lại nguyện ý nhẫn nại vì nàng. Vả lại hắn đã truyền tin rằng sẽ quay trở về phủ An vương đồng thời viết thư cho thái tử ca ca và hoàng bá phụ, hắn nguyện ý dùng chiến công nhiều năm như vậy để đổi lấy quyền làm chủ việc thành thân của chính mình. Với lại về sau hắn sẽ như cũ cố gắng bảo vệ người dân và đất nước.
Hắn và Sính Đình cũng không đòi hỏi thánh chỉ tứ hôn, chỉ có thể khóa(?) quân tử, chứ không thể khóa tiểu nhân, trong tay phải có thánh chỉ, có một số người có khả năng gây rối. Hắn tin tưởng với năng lực của hắn sẽ có thể bảo vệ hạnh phúc của bọn họ. Vận mệnh đã định bọn họ là phu thê trời sinh một đôi, trên mặt đất một cặp; e rằng trước đó mấy kiếp trước bọn họ đã ở cùng một chỗ với nhau. Bằng không thì vì sao mà hắn lại không thích những thiên kim tiểu thư ra vẻ tài mạo song toàn kia, chỉ thích một mình nàng như thế, say đắm nàng như vậy, đến nỗi nguyện ý vào sinh ra tử vì nàng chứ!
Hắn thường xuyên suy nghĩ, nàng tốt ở điểm nào? Khuôn mặt xinh đẹp của nàng sao? Đúng là nàng lớn lên hại nước hại dân, có thể khuynh đảo chúng sinh, nhưng hắn sinh ra ở hoàng thất, số mỹ nữ hắn nhìn thấy còn nhiều hơn cá trên sông, nhiều vô kể, nhưng hắn cảm thấy vẻ đẹp của nàng đã làm trái tim hắn rung động, hắn cho rằng nàng sinh ra không phải không vì hắn, chỗ nào cũng đẹp đến mức tận cùng, phải chăng đây chính là tình nhân trong mắt là Tây Thi! Hơn nữa nàng đặc biệt có nhiều khuyết điểm nhỏ, động một tí là bỏ hắn chạy, nhưng hắn lại cảm thấy khuyết điểm này của nàng cũng rất đáng yêu, nếu không có khuyết điểm này, nói không chừng hắn còn không yêu nàng như vậy đâu! Nàng mà rời đi chạy trốn hắn, vậy nhất định là hắn đã làm không tốt, không thể khiến nàng cam tâm tình nguyện dừng chân lại vì hắn.
Rõ ràng hắn ra nghìn vạn lượng cho những mỹ nhân như hoa, nhưng chỉ nhìn hắn đã cảm thấy ghê tởm với những nữ nhân thiên kiều bá mị kia, cảm thấy mùi hương trên người các nàng khiến hắn buồn nôn. Nhưng vừa thấy Sính Đình, hắn đã cảm thấy mùi hương của nàng vừa êm ái vừa dễ chịu, ôm nàng thì yêu thích không dứt không muốn buông tay, trong đầu những thứ tà ác, ý nghĩ không thể nói ra hoàn toàn không có. Cho dù nhìn thấy người bị ghét nhất đều cảm thấy gần nhất người nọ lớn lên thuận mắt hơn một chút.
Sính Đình bị hắn ôm vào trong lòng có chút ảo não, tất nhiên là không biết trong chớp mắt đích ý nghĩ tà ác trong lòng hắn đang thiên biến vạn hóa (thay đổi khôn lường). Nàng cảm thấy trên dưới toàn thân bị nhiễm mùi long đản hương nhàn nhạt trên người hắn, còn cả hơi thở mãnh liệt sau khi sắc dục bùng nổ, lớp váy ngồi trên đùi hắn còn có cảm giác ướt át. Nàng ngồi như bị kim châm, không nhịn được đẩy hắn, tỏ ý hắn thả bản thân ra.
"Ôm một lúc nữa thôi, đi mà!" Hắn nhìn nàng tha thiết, luyến tiếc cứ như vậy mà buông nàng ra.
"Ta, ta,... ta muốn quay về thay y phục!" Khuôn mặt Sính Đình đỏ như máu, nói một hơi ra. Da mặt người này thực dày, nàng cũng không tin hắn không cảm giác được.
Mà Hiên Viên Húc run sợ trong chốc lát mới rồi phục hồi tinh thần lại, nhất thời khuôn mặt như ngọc choáng váng, nhớ tới chuyện tốt mà hắn làm. Hắn buông mí mắt xuống, nắm tay để ở bên môi nhẹ nhàng "Ân!" một tiếng, che giấu luống cuống vừa rồi.
Thanh Diên sơn trang bị bao phủ trong bóng đêm đen kịt, sơn trang tối nay có vẻ im lặng vô cùng. Ngày mai chính là đại hội võ lâm, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi sớm, chuẩn bị ứng phó với vô số công việc ngày mai. Giữa sự yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai và tiếng khóc huyên náo run rẩy của nữ nhân.
Là giọng của Phương Tình! Trong thư phòng, hai phụ tử Thượng Quan Mộc và Thượng Quan vân đang bàn bạc công việc của đại hội ngày mai liền nhìn nhau, lập tức bay nhanh ra ngoài.
"Lão gia, thiếu gia." Nha đầu Tư Nguyệt của Phương Tình mở cửa phòng ra, vội vàng hành lễ với Thượng Quan Mộc và Thượng Quan Vân.
"Uh, ca..." Phương Tình co quắp ở một góc trong phòng,, hai tay ôm chặt hai chân, chôn đầu trong gối khóc nức nở.
"Tiểu thư làm sao vậy?"Thượng Quan Mộc nhìn nghĩa nữ, bộ dáng uy nghiêm hỏi nha đầu. Hôm qua sau khi Phương Tình được nhi tử mang về, Thượng Quan Mộc thấy nàng tóc tai bù xù, bộ dáng thê thảm áo quần rách rưới, đầu óc choáng váng thiếu chút nữa ngất xỉu mất. Này, này, tình huống nào hắn cũng lo lắng đến rồi, chỉ riêng không lo lắng nàng gặp phải loại tình huống này, nhất thời không khỏi lão lệ tung hoành (lệ rơi đầy mặt), điều này khiến hắn biết ăn nói thế nào với sư đệ đã chết? Nhiều năm như vậy, hắn và phu nhân cũng thật lòng yêu thương nàng, quan tâm nuôi dưỡng nàng, nhưng nàng lại gặp phải tai họa bất ngờ này, hắn phải nói sự thật này với phu nhân thế nào đây?
Hắn hận không thể ăn sống nuốt tươi, bầm thây vạn đoạn người đã thương tổn nàng! Nhưng vô luận hắn hỏi nàng đối phương là ai, là người môn phái đến thế nào? Phương Tình đều hỏi một không biết ba, chỉ khóc, hoặc là tự nhốt bản thân trong phòng không ăn không uống, còn dùng tay liều mạng tróc da thịt trên người mình, hai tay đều gãi đến máu thịt lẫn lộn, thê thảm khiến người ta không nỡ nhìn. Cuối cũng vẫn là Thượng Quan Vân không nhìn được, đưa tay điểm huyệt đạo của nàng, mới khiến nàng an tĩnh lại. Nhưng cả ngày hôm nay nàng đều im hơi lặng tiếng đứng trong phòng của mình, không khóc cũng không nháo, còn ăn cơm. Thấy nàng không đi tìm cái chết, Thượng Quan Mộc không nén được thở dài một hơi nhẹ nhõm, phân phó nhân thủ đi thăm dò chuyện tình sau khi nàng rời khỏi sơn trang. Cứ nửa đêm, nàng lại hét chói tai, vẫn mang bộ dáng bi ai thống khổ như vậy, thấy nàng như vậy, trong lòng hai phụ tử cũng không dễ chịu.
"Tình Nhi! Tình Nhi!" Thượng Quan Mộc đi tới bên người Phương Tình nhẹ giọng gọi nàng, sợ hù dọa đến nàng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Phương Tình chậm rãi ngẩng đầu lên Sắc mặt của nàng tái nhợt đầy tiều tụy, tóc tai tán loạn, đôi mắt đầy vẻ trầm lặng, dung mạo vốn không xuất sắc càng lộ vẻ u ám không ánh sáng. Nàng ngơ ngác nhìn Thượng Quan Mộc, có chút sợ hãi rụt lui bản thân khỏi góc phòng sáng sủa, giọng nhỏ như muỗi:"Phụ thân."
"Tình Nhi, con làm sao vậy? Vì sao không ngủ một chỗ? Thượng Quan Mốc cau mày nhìn nàng, quay đầu căn dặn Tư Nguyệt: "Đỡ tiểu thư nhà ngươi lên trên giường đi."
"Dạ!" Tư Nguyệt vội vàng trở lại đỡ tiểu thư, cẩn thận từng li từng tí dìu nàng đến bên giường. Tiểu thư sau khi trở lại cũng không cho nàng chạm vào, vừa chạm vào tiểu thư liền kêu loạn, còn đánh người, khác xa rất nhiều so với trước kia.
Phương Tình ngồi trở lại trên giường, nước mắt dàn giụa trên mặt, nàng cúi đầu khóc lóc nỉ non: "Phụ thân, ca ca, là Tình Nhi khiến mọi người mất hết mặt mũi, hãy để Tình Nhi đi tìm chết đi!"
Thượng Quan Mộc thở dài nặng nề, để thấp giọng nói: "Hài tử, nếu là nữ tử nhà khác gặp phải sự tình này, cha cũng có thể nhẹ nhàng nói thế này. Nhà người ta sẽ khiến nữ tử đó chết để quên đi, nhưng vi phụ nuôi dưỡng con lớn như vậy, làm sao có thể bỏ con được... Chết tử tế không bằng giấu giếm đi, chờ phụ thân và ca ca con xử lý chuyện đại hội võ lâm xong, sẽ mang con đến ở một nơi khác một hai năm, sau đó sẽ chọn con rể tốt cho con, về sau chúng ta sẽ tốt hơn sống qua những ngày khá giả, vạn lần không thể làm xằng làm bậy như vậy nữa!"
"Phụ thân, người không trách con hãm hại Tam tiểu thư sao? Ca ca, huynh còn trách muội không?" Phương Tình ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thượng Quan Vân đứng ở cửa: "Ca ca! Vì sao huynh đứng xa như vậy, huynh mau ngồi đi?"
Mắt phượng của Thượng Quan Vân híp lại vào, nhưng không có động tác gì: "Không cần, lời này ngươi hẳn là nên nói với Sính Đình đi, ta không có quyền thay nàng mà tha thứ cho ngươi."
"Đừng, muội biết là muội không đúng, muội muốn nhận lỗi trước mặt Tam tiểu thư, nhưng chỉ sợ Tam tiểu thư không muốn gặp muội." Phương Tình nhỏ giọng nức nở.
"Trong lòng ngươi thực nghĩ như vậy? Thật sự muốn xin lỗi với nàng, lúc đó ngươi không phải đã nói rằng sẽ không nói ra chỗ nàng bị bắt hay sao?" Vẻ mặt của Thượng Quan Vân không thay đổi một chút, hỏi nàng ta bằng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Ca, muội cầu xin huynh, huynh nể mặt mũi phụ thân, hãy tha thứ cho muội một lần này đi! Muội thực sự biết sai rồi, muội sẽ thật tâm nhận lỗi với Tam tiểu thư, bất kể nàng đánh muội mắng muội, muội cũng không oán trách một câu." Sau khi nói xong, Phương Tình thấy Thượng Quan Vân nhưng là vẫn còn trầm tư, không trả lời chắc chắn cho nàng, thế là lại nhìn Thượng Quan Mộc với ánh mắt vô cùng đáng thương: "Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi, ngài giúp con nói chuyện với ca ca đi, con phải đi bồi tội với Tam tiểu thư."
"Khụ, Vân nhi, hiện tại muội muội của con cũng bị giáo huấn không nhỏ rồi, sau này nàng nhất định không dám nữa, thánh nhân từng nói: người không phải là thánh hiền, ai cũng đã từng phạm lỗi. Phạm lỗi mà có thể thay đổi, chứng tỏ người đó vẫn còn thiện lương. Con thương cảm cho muội muội con một lần này, tha thứ những lời không đáng của nó đi!" Thượng Quan Mộc tất nhiên là hi vọng hài tử về sau có thể thay đổi, không mắc lại sai lầm.
Thượng Quan Vân không gật đầu, không nói gì, chỉ là nhìn Phương Tình vẻ mặt như có điều suy nghĩ, thực sự một người có thể thay đổi lớn như vậy? Từ bé nàng là người không đụng phải tường thì không quay đầu lại, chẳng lẽ bị lần giáo huấn quá lớn này nên có thay đổi.
Phương Tình thấy hắn trầm mặc không nói, trong lòng rất thấp thỏm, cho là hắn vẫn không tha thứ cho chính mình, nước mắt trên mặt chảy càng nhiều, khóc thút thít, nghẹn ngào, chỉ kém khóc đến chết đi, Thượng Quan Mộc không khỏi đau lòng hơn một chút: "Vân nhi!"
Mày kiếm củaThượng Quan Vân hơi nhíu, nhỏ đến mức không thể nhận ra mà gật đầu: "Chỉ mong lời ngươi nói là lời nói thật, hi vọng ngươi tự giải quyết cho tốt chuyện về sau."
"Ừ, lời muội nói là thật mà." Phương Tình thấy Thượng Quan Vân bằng lòng tha thứ cho nàng, vội gật đầu không ngừng, lau nước mắt chân thành nói: "Ca ca, muội muốn cầu xin sự tha thứ của Tam tiểu thư, huynh dẫn ta đi gặp nàng có được không?"
"Đã muộn thế này, ngày mai Tam tiểu thư cũng qua đây,, đến lúc đó con đi gặp nàng đi!" Theo trực giác, Thượng Quan Mộc từ chối đề nghị của nàng, vị hôn phu của Tam tiểu thư kia kia là một người không dễ chọc.
"Phụ thân nói rất đúng, ngươi đã nghĩ ăn năn, thì đợi ngày mai nàng tới đây ngươi thành tâm mà bồi lỗi đi!" Thượng Quan Vân thản nhiên nói.
Phương Tình nghe thấy phụ thân và ca ca đều không đồng ý để nàng đi tối nay, không nhịn được khóc nấc lên: "Bộ dáng của ta không dám gặp người vào sáng mai. Cứ như vậy không phải là ném mặt mũi của phụ thân đi hay sao?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Thượng Quan Vân dứt khoát hỏi nàng.
"Nhân lúc trời tối, con đi gặp Tam tiểu thư xong sẽ trở lại, chỉ cần nàng chịu tha thứ cho con, muốn con làm cái gì cũng được, đây đều là lời nói từ đáy lòng của con." Phương Tình nói thực tha thiết chân thành, giọng điệu vô cũng chân thật, giống như lời nói từ đáy lòng.
Thượng Quan Vân liếc phụ thân của hắn, không gật đầu cũng không lắc đầu. Dường như Thượng Quan Mộc có chút khó xử, cân nhắc đến ngày mai các môn phái trong giang hồ đều phải đến, nếu có một tin đồn gì truyền ra ngoài, không nói Phương Tình không cần sống, chính hắn cũng cảm thấy không ngóc đầu lên được trước mặt người khác nha. Minh chủ võ lâm không lo cũng không sao cả, nhưng từ nhỏ Thượng Quan Vân còn có danh tiếng là Thanh Diên công tử, đến lúc đó bị người ta loan truyền muội muội của hắn bắt cóc người dân lương thiện hay muội muội của hắn bị người lăng nhục, ngay cả hắn cũng không tìm được kẻ kia để báo thù, uổng công hắn là ca ca! Vậy toàn bộ tiền đồ tốt đẹp về sau của hắn không phải bị hủy a. Hơn nữa hắn cũng muốn giải quyết việc này từ sớm, danh tiếng của Chiến thần Thanh Long rất vang dội, có thể sớm cầu được sự tha thứ của hắn là tốt nhất.
Nghĩ đến nhừng thứ này, Thượng Quan Mộc đành phải gật đầu, dặn dò với Thượng Quan Vân: "Con và Tam tiểu thư là bằng hữu, nhớ nói chuyện giúp muội muội của con. Con cũng phải nhớ rõ, nàng đã có vị hôn phu, con đừng phạm sai lầm."
"Nhi tử đã biết." Thượng Quan Vân cong môi cười nhạt, mắt phượng hẹp dài chậm rãi sáng lên, rạng rỡ sinh huy, quyến rũ hồn người. Có thể quang minh chính đại gặp mặt nàng, thật tốt!
Trong Yến Viên, Sính Đình và Thẩm Y Nhân đang ở trong phòng thử uống rượu hoa đào, rượu này là một vị lão bằng hữu của Đồng Thông đưa tới mấy hôm trước, nghe nói là rượu ngon. Thừa dịp Đồng Thông đi vắng, hai người nhanh chóng uống sạch một vò rượu nhỏ. Do hôm qua Sính Đình bị Hiên Viên Húc giày vò một phen, cả ngày hôm nay đều lôi kéo Thẩm Y Nhân tới ở cùng, chỉ sợ một mình ở chung với hắn lại bị hắn đạt được mục đích. Hiên Viên Húc không thể đến gần thân thể nàng, đành phải cười khổ ngừng lại, đi bái kiến một vị tiền bối võ làm với Đồng Thông.
Sính Đình và Thẩm Y Nhân nghe được Thượng Quan Vân đã dến, trên mặt hai người đều có chút kinh ngạc, hôm qua mới gặp mặt, hôm nay thì có chuyện gì thế?
Thượng Quan Vân và Phương Tình cùng chờ đợi ở trong phòng khách của Tiểu Phong các, Phương Tình luôn lén lút nhìn Thượng Quan Vân, nhưng sắc mặt của Thượng Quan Vân lại như thường, dáng vẻ cũng tự nhiên hào phóng. Hắn thấy Sính Đình cùng Thẩm Y Nhân đi ra, bỗng chốc ánh mắt sáng ngời, khóe miệng tự nhiên mang theo một chút ý cười. Giọng nói của hắn ôn nhu động lòng người: "Uống tượu đúng không!" Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
"Ân!Uống chút rượu hoa đào, nếu các ngươi đến sớm một chút, nói không chừng cũng có thể uống, hiện tại thì không còn rồi!" Sính Đình cảm thấy đầu óc có chút choáng váng,, trên mặt nóng quá đi! Nàng nói chuyện cảm thấy bắt không kịp âm, đầu lưỡi có chút tê dại, vì thế thực buồn bực mà nói: "Chuyện gì xảy ra hả?"
Thẩm Y Nhân không trả lời,, ánh mắt thực trong trẻo có thần, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện vẫn không nháy mắt, thủy mâu quyến rũ vẫn mở to.
"Ha hả! Các ngươi sẽ không uống uống sạch một vò rượu hoa đào nhỏ chứ!" Thượng Quan Vân không nhịn được bật tiếng cười khẽ.
"Ừ, một giọt đều không còn, thực ít, cái vò quá nhỏ, mà chỉ tìm được một vò." Sính Đình nhỏ giọng thì thầm, một câu tiếp một câu nhắc tới liên tục, nàng cảm thấy gian phong xoay chuyển: "Căn phong sao lại xoay quanh đây? Kỳ quái a."
Thẩm Y Nhân vẫn mở to mắt đứng ở chỗ đó.
"Ha hả." Thượng Quan Vân luôn luôn thản nhiên như thế lại bị bộ dáng của hai người bọn họ làm cho nở nụ cười.
Phương Tình luôn ở bên cạnh vụng trộm nhìn chằm chằm Thượng Quan Vân, thấy mắt phương rạng rỡ phát sáng của hắn nhuộm lên nụ cười nhàn nhạt, dưới ánh đèn lại mơ hồ lộ ra một tia mị hoặc, trái tim càng đau hơn.