Edit: Lệ Hy
"Tiểu vương gia, tiểu vương gia." Trên khe sâu, một đội nhân cầm đuốc xuất hiện, dẫn đầu là một thanh niên, là Hàn Tư Luật. Sau khi hắn có được tin tức liền vội vàng mang người đến đây.
"Đồ nhi, đồ nhi! Vi sư đến đây!" Từ giữa không trung, là Đồng Thông nhảy vọt xuống, thân nhẹ như yến.
“Lão gia tử!”
"Lão gia tử, nhanh đến xem hắn!"
Thẩm Y Nhân và Thượng Quan Vân đã giúp điểm mấy đại huyệt trên người Hiên Viên Húc, tạm thời máu không chảy mãnh liệt như vậy nữa. Bàn tay của Sính Đình bị hắn nắm chặt, yên lặng rơi nước mắt, ánh mắt tràn ngập cầu khẩn nhìn Đồng Thông.
Ánh mắt của Thượng Quan Vân phức tạp nhìn Hiên Viên Húc đang nằm trong vũng máu, sau đó lại nhìn Sính Đình đang khóc hoa lê đẫm mưa, cuối cùng tầm mắt lại yên lặng dừng trên bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người bọn họ, đôi mắt của hắn vốn sáng ngời dần dần ảm đạm xuống, đứng thật lâu không nhúc nhích.
Đồng Thông sải bước lại đây, liếc mắt nhìn Hiên Viên Húc một cái, lập tức móc mấy viên thuốc ra cho Hiên Viên Húc ăn vào, sau đó nghiêm túc mà nói: "Đi về trước, để đại phu đi theo chuẩn bị cho tốt." Nói xong giật bàn tay của Hiên Viên Húc đang nắm tay Sính Đình, ôm lấy thân mình của Hiên Viên Húc, phi thân một cái liền nhảy lên khe sâu, dáng người phiêu dật nhanh nhẹn, quả thực khác xa với vẻ ngoài của hắn.
Mọi người không rảnh để ý đến chiến thuyền đang bị thiêu đốt hừng hực kia, tất cả đều lo lắng cho thương thế của Hiên Viên Húc, trong chốc lát đều nhảy lên khe sâu, vội vàng chạy khẩn cấp về Yến Viên.
Trong Yến Viến, Hiên Viên Húc đang nằm trong phòng. Sau một hồi rối loạn, người ngã ngựa đổ, cuối cùng cũng yên tâm thở ra một hơi, từng người vội đi làm chuyện trong tay.
Sính Đình ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn Hiên Viên Húc, nước mắt lập tức lã chã lăn xuống, nhỏ giọt trên bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người. Hiên Viên Húc im lặng nằm ở trên giường, vẻ mặt u ám không có chút máu, đôi môi mỏng xinh đẹp trắng nhợt, khuôn mặt vốn tuấn mỹ tuyệt luân thay đổi trở nên hết sức tái nhợt tiều tụy. Đại phu và Đồng lão gia tử đã giúp hắn rửa sạch miệng vết kiếm thương (vết thương do kiếm), băng bó chặt chẽ ngăn chặn vết thương thối rữa. May mắn, một kiếm của hắc y nhân kia đâm vào phía trên ngực phải, không làm tổn thương đến chỗ hiểm, nhưng vì mất máu quá nhiều, cũng đã qua mấy canh giờ rồi, hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Sính Đình luôn ở nơi này trông coi hắn, hắn vẫn bất tỉnh nên nàng không yên lòng đi nghỉ ngơi, nàng từng thấy Hiên Viên Húc anh tuấn tiêu sái, thế tử gia mỉm cười, vẻ mặt ủy khuất vô tội của Hiên Viên Húc, nhưng mà chưa từng thấy qua hắn không có sức sống như vậy. Điều này khiến trái tim của nàng như có vô số con kiến gặm cắn, khó chịu đau lòng không nói nên lời, càng không ngừng tự trách bản thân và hối hận.
Sính Đình yên lặng rơi lệ một lúc lâu sau, lau khô hết nước mắt, gọi Thính Vũ ở phía bên ngoài đi lấy một chậu nước ấm đến. Thính Vũ vắt khăn nóng cho tốt rồi đưa cho nàng, nàng ôn nhu lau mặt và tay thay Hiên Viên Húc. Tiểu Nam sắc thuốc để Thính Vũ đưa vào, Sính Đình cũng nhẹ nhàng thổi nguội chén thuốc, tự mình cầm muỗng từng thìa từng thìa cho hắn uống vào. Vết thương trên tay nàng đã bôi thuốc tốt nhất, nhưng chỉ là rách da này đã không đau nữa, có thể làm một ít việc nhỏ cho phép. Nàng rất sẵn lòng làm việc này vì hắn, như vậy thì trong lòng nàng mới tốt hơn một chút.
Hiên Viên Húc dường như không biết không thấy gì, ngoan ngoãn để Sính Đình tùy ý đùa nghịch. Nàng chưa từng thấy một Hiên Viên Húc như vậy? Từ trước đến giờ, hắn đềukiêu ngạo tuấn nhã, vẻ mặt phấn chấn đến nỗi kiêu ngạo ngang ngược. Cho dù gặp phải chuyện gì, hắn đều dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng, tha thiết căn dặn nàng, nhất định phải tin tưởng hắn, chờ hắn!
Sính Đình nhớ đến bản thân lúc trước còn ở kinh thành, bởi vì không muốn có nhiều khúc mắc với hắn, mà nhiều lần không nhìn đến hắn. Mẫu phi của hắn coi thường nàng, cũng năm lần bảy lượt oán trách hắn, thậm chí trước mặt hắn nói vĩnh viễn cũng không muốn gặp mặt hắn, nhưng hắn vẫn ôn nhu cưng chiều chìm đắm nàng, khoan dung đủ điều, trong lòng không nhịn được vừa xấu hổ vừa ăn năn.
Hắn muốn thú nàng làm chính thê, bời vì nàng tự ti, nhát gan, luôn không bằng lòng tin tưởng lời hắn nói là chân thật. Hắn vì nàng và mẫu thân nàng báo thù, giết Triệu thị và Chương Mĩ Ngọc, lưu đày một nhà Triệu Thượng thư, thậm chí cứu đệ đệ của nàng. Hắn nói chắc chắn phải thú nàng, nếu hoàng thượng và vương gia, vương phi không đồng ý hôn sự này, hắn còn định lưu lạc giang hồ cùng nàng, đi thăm thú danh sơn khắp mọi nơi. Không phải nàng lòng dạ sắt đá, toàn bộ hết thảy, kì thực lòng nàng làm sao chưa từng động tâm? Lúc trước đáp ứng đồng ý cho cơ hội cả hai bên, trong lòng nàng tuy có chút động tâm nhưng phần lớn là cảm kích, ở bên trong còn có một chút ý muốn báo đáp hắn.
Hiện tại, hắn chịu đánh cược tính mạng để cứu nàng, nàng có phẩm chất gì đánh giá để hắn lấy tính mạng cùng đánh cược? Cho nên nàng nguyện ý mạo hiểm một lần, tin tưởng hắn!
Dễ được báu vật vô giá, khó được lang quân có tình! Nàng cần gì mà đẩy lang quân có tình ra ngoài? Lúc trước, Thượng Quan Vân vì cứu nàng mà bị thương, trong lòng nàng cũng thương tâm khổ sở, chua xót không chịu nổi, nhưng chỉ giống như một bằng hữu tốt, một ca ca tốt, người thân bị tổn thương nàng khó tránh khỏi đau lòng rơi lệ. Nhưng mà Hiên Viên Húc mặt xám như tro tàn nằm trên giường như vậy, lại làm cho nàng cảm động lây, hận không thể lấy thân thay thế.
"Sính nhi!..." Giọng nói của Hiên Viên Húc khàn khàn nhẹ nhàng gọi.
Sính Đình khó có thể tin mà ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ trong mông lung phát hiện Hiên Viên Húc rõ ràng đã mở mắt! Nàng vui sướng kêu: "Chàng tỉnh rồi! Thật tốt quá!" Cám ơn trời đất, ông trời, Bồ Tát, cuối cùng chàng cũng tỉnh.
"Nàng làm sao vậy?" Hiên Viên Húc nhíu mày nhìn ánh mắt sưng đỏ của nàng, còn tưởng là ai dám ăn gan hùm mật gấu bắt nạt nàng. Sau khi bị một kiếm của hắc y nhân đâm vào, hắn vẫn chưa ngất đi, vẫn đợi nhóm Thẩm Y Nhân và sư phụ đến đây sau, hắn mới yên tâm mê man. Hắn lo lắng cho Sính Đình, sợ người của tộc Dạ Xoa đi rồi quay lại bắt nàng đi.
"Không... Không có gì." Lúc này Sính Đình đã có chút thẹn thùng, nhất định là nàng khóc xấu muốn chết, khó coi muốn chết, rồi để cho hắn nhìn thấy. Nàng lấy khăn tay ra xoa mặt, đôi mắt đỏ hồng nhìn hắn mỉm cười, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Hiên Viên Húc nhìn nàng không chớp mắt, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ. Một đầu tóc đen nhánh tản trên vai nàng, trong lười biếng lại lộ ra vô hạn phong tình, trên mặt không thoa một chút phấn nên có chút tái nhợt, hai con mắt rõ ràng đã khóc, có chút sưng đỏ, không tổn hao mỹ mạo kinh thế của nàng một chút nào, nguwojc lại làm cho nàng có vẻ vô tội mảnh mai, điềm đạm đáng yêu. Mỗi lần nàng như vậy làm cho trái tim cứng rắn của hắn mềm thành một đoàn thủy, chỉ cần nàng đừng khóc, muốn hắn làm cái gì hắn cũng đều nguyện ý, thấy nàng mang vẻ mặt nức nở bộ dáng đáng thương kia, trái tim của hắn cũng bị nắm chặt lại! Chỉ cần có thể trêu chọc nàng mở miệng cười vui, cho dù là bắt hắn tự giết chính mình cũng được. Chẳng lẽ, đây gọi là anh hùng khó khó qua ải mĩ nhân?
Đương nhiên chính nàng không biết, mỗi khi nàng dùng đôi mắt ngập nước và ánh mắt vô tội nhìn người khác, cho dù luyện thành thép mạnh mẽ cũng hóa thành bãi nước mềm! Hắn liền mong muốn đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn lởn vởn quanh nàng, cho dù nàng đuổi hắn, hắn cũng không đi. Cả đời này hắn kiên quyết sẽ không buông tay nàng, cho dù bản thân đã chết, cũng nhất định phải mang nàng theo, hắn duwongf như nghĩ đến điên cuồng.
Tầm mắt của hắn dừng lại trên mặt nàng một khoảng thời gian quá dài, Sính Đình không khỏi có chút nghi ngờ, liền đưa tay vuốt mặt và tóc của mình, không quá xác định nhỏ giọng hoie hắn: "Làm sao, mặt ta nhìn khó coi hả?" Ánh mắt của hắn thật là kì quái!
"Trên đời này vĩnh viễn cũng không có người xinh đẹp hơn nàng." Hiên Viên Húc nhìn nàng tình ý kéo dài, trên môi hiện lên đường cong câu hồn trí mạng, mỉm cười nói. Từ lúc hắn biết nàng sau này, trước kia nghe cũng chưa từng nghe qua lời âu yếm giống như xếp ngay bên môi, mở miệng là nói.
"Miệng lưỡi trơn tru!" Sính Đình tức giận liếc mắt nhìn hắn, người này, vừa mới tỉnh lại liền quấy phá, chưa từng một ngày sống yên ổn.
"Vậy nàng nếm thử chút!" Hiên Viên Húc nhỏ giọng yêu cầu nói, thái độ cực kì nghiêm túc.
Sính Đình nghe không rõ hắn nói cái gì, không nhịn được hỏi hắn: "Nếm cái gì?"
Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Húc phút chốc dài xuống, u oán nhìn nàng, hết sức ủy khuất nói: "Nàng không nếm, làm sao biết trên miệng ta có trơn hay không?"
"Ầm!" Trên mặt Sính Đình lại bắt đầu đỏ lên, lập tức bỏ ra không cầm tay hắn, đứng dậy định rời đi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, người này, ba câu liền lộ ra bản tính!
"Đừng đi! Khụ... khụ!" Hiên Viên Húc muốn đứng dậy giữ chặt nàng, lại kéo phải miệng vết thương trên ngực.
Sính Đình nhất thời sợ hãi, tay chân luống cuống đỡ hắn nằm xuống xong, nhìn băng gặc trên vết thương bắt đầu thấm ra máu, nước mắt nhanh rớt xuống, vội vàng hoảng sợ mà nói: "Chàng đừng vội, đừng nóng vội, ta không đi, không đi còn không được hay sao?" Nàng rót một chén nước, chậm rãi uy hắn uống một chén nhỏ.
Hiên Viên Húc uống nước xong, cũng bình tĩnh trở lại, bàn tay lôi kéo tay nàng, con ngươi đen như mực cứ mở to như vậy, nhìn thẳng Sính Đình, trong ánh mắt tất cả đều tha thiết, không nghe theo, không buông tha, đôi môi mỏng gợi cảm có chút tái nhợt nhưng vẫn hơi bĩu môi, như là đợi cái gì.
Sính Đình nhìn hắn, cắn môi, do dự một lúc lâu sau, địch không nổi ánh mắt cố chấp của hắn, cuối cùng cúi thân xuống, hôn trên môi hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó phút chốc rời đi.
Da mặt Hiên Viên Húc dày, đôi mắt hé nửa hưởng thụ nụ hôn của giai nhân, trên môi câu lên nụ cười có chút tà tứ. Hôm nay hắn thật ngoan, thấy rất thỏa mãn, không có đòi hỏi thử nghiệm đầu lưỡi trơn hay không. Nhưng Sính Đình chịu chủ động hôn hắn, lại khiến hắn tốt hơn nhiều so với ăn linh đan diệu dược gì đó, đôi mắt hắn sáng lấp lánh nhìn Sính Đình, nhẹ giọng nhưng kiên định nói: "Chờ ta khỏe lại, ta muốn thử một chút đầu lưỡi trơn hay không."
Sính Đình thực buồn bực, quay đầu qua chỗ khác không để ý đến tên vô lại này, nhưng cũng không dám bỏ lại hắn mà rời đi. Người nào đó trước ung dung hoa lệ, một bộ dạng cao quý lạnh lùng không thể xâm phạm, nhưng lại làm nũng giả ngốc với nàng, dày mặt dày hơn tường thành, sét đánh không xuyên.
Tính Vũ vén rèm lên đi vào, nhìn thấy tình hình trong phong, vui vẻ nói: "Gia tỉnh rồi? Nô tì đi bưng bát súp." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Thính Vũ là người tự do, không phải người hầu, mặc dù Sính Đình và các nàng luôn "ta ta" "ngươi ngươi", nhưng vừa nhìn thấy Hiên Viên Húc, nàng vẫn tự xưng là nô tì.